Dịch giả: Spring_bird
Mới sáng sớm, Từ Ngôn luyện
thân pháp phi thạch trong sân, cảm thấy sảng khoái tinh thần, đi vài
bước, một viên đá nhỏ trên mặt đất bị đá văng vào tường dội ngược lại,
Từ Ngôn một phát bắt được, thuận tay ném ngược trở lại.
Chỉ nghe
thấy một giọng nữ la thất thanh “Nha” một tiếng, Mai Tam Nương đầy người quyện mùi hương hoa mai, mới bước đến sân trong hậu viện của Từ Ngôn,
đúng lúc thấy cục đá xẹt ngang tai, không khỏi la lên một tiếng.
”Tiểu tử thối, mới sáng sớm mà ném đá gì vậy!”
Mai Tam Nương cả giận mắng: “ Có sức mạnh vậy thì đi ra đằng trước phụ nâng đồ đạc kìa, gương mặt này của Tam tỷ nếu như bị ngươi hủy đi rồi thì
ngươi cứ ở đó mà nuôi ta cả đời đi. “
Từ Ngôn ngây ngô cười hì
hì, hắn đã quen với việc Mai Tam Nương nói đùa như vậy. Là tỷ đệ cùng
trải qua hoạn nạn, ai nuôi ai thì cũng là cam tâm tình nguyện thôi. Chỉ
là Mai Tam Nương không biết rằng, con ong mật nãy giờ vẫn theo mùi hương hoa mai bay quanh người nàng đã bị cục đá ném bay ra ngoài viện rồi.
”Nâng đồ gì nào, ta đi giúp ngay đây.” Từ Ngôn vừa rửa mặt vừa nói sẽ đi ra
phía trước, nhưng lại nhìn thấy thần sắc của Mai Tam Nương hôm nay có
chút cô đơn.
”Thanh Mộc Đường đưa sính lễ tới, Mai Tam Nương thở
dài, “Nhạc Thừa Phong muốn lấy ta làm thiếp. Hôm nay đích thân hắn sẽ
tới cửa cầu hôn, sáng sớm nay đã cho người đưa tới bốn xe sính lễ rồi.”
Nghe câu này, Từ Ngôn dừng bước, đôi mày thanh tú khẽ chau lại, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo.
”Tam tỷ định làm thế nào?” Từ Ngôn nhíu mày hỏi.
”Ai...” Mai Tam Nương thở dài, “Lúc trước còn nghĩ là hắn nghĩ đến thân thể của ta. Dù sao Tam tỷ cũng là tàn hoa bại liễu, cùng lắm cho hắn là được.
Không ngờ Nhạc Thừa Phong chẳng những nhớ thương Mai Tam Nương ta mà còn nhắm đến Mai Hương Lâu này nữa.”
Nạp thiếp, cũng không phải là dạo chơi thanh lâu.
Nếu quả thật Nhạc Thừa Phong muốn nạp Mai Tam Nương làm thiếp, thì Mai
Hương Lâu này chẳng phải cũng tự nhiên rơi vào túi của Nhạc Thừa Phong
hay sao.
Mai Tam Nương rốt cục tính sai một bước rồi. Hôm nay bị người đưa sính lễ đến, nàng liền biết mình đâm lao phải theo lao rồi.
”Cùng lắm thì chúng ta trốn đi thôi. “ Từ Ngôn vẫn ung dung nói như cũ, mong
mỏi gạt bỏ đi mối bận tâm của Mai Tam Nương. Sư phụ rời đi rồi, thì vị
Tam tỷ trước mặt cũng đã thành người thân duy nhất của hắn.
”Trốn không được nữa rồi, Mai Hương Lâu của chúng ta đã bị người ta theo dõi. “ Mai Tam Nương nhìn ra cửa lớn, nói: “ Bọn người ngồi uống trà cả đêm
trước cửa là người của Thanh Mộc Đường. Ta đã hỏi qua Vương Bát Chỉ, hắn nhận ra bọn chúng. “
Chẳng trách tối qua Từ Ngôn thấy có hai võ
giả ngồi uống trà ở quán đối diện, thì ra là Nhạc Thừa Phong đang chuẩn
bị trước khi ra tay, liền phong tỏa hoàn toàn không để Mai Tam Nương có
đường lùi. Hẳn là đã sớm phái thủ hạ đến canh chừng Mai Hương Lâu.
Chỉ là mấy võ giả bình thường thôi, với khả năng của Từ Ngôn có thể dễ dàng đuổi đi, hắn nhìn về phía cửa lớn, nói: “Đi sớm còn có cơ hội, Tam tỷ,
chúng ta đi liền bây giờ đi.”
”Đi đâu đây? “ Mai Tam Nương như
đang tự nói với chính mình: “Ta chính là thứ sao chổi (điềm xấu). Người
nhà còn không thừa nhận ta, Tam tỷ còn có thể đi đâu được nữa? Lang bạc
kỳ hồ ( sống đầu đường xó chợ), ăn nhờ ở đậu sao? “
Cười khổ một
tiếng, nàng ôn nhu nhìn lên thiếu niên trước mặt, nói: “Đây chính là
Đường chủ của Thanh Mộc Đường, Quỷ Vương Môn không phải là Nguyên sơn
trại, chúng ta đấu không lại bọn chúng đâu. Tam tỷ tự biết đây là số
phận của tỷ rồi, ngươi còn nhỏ, chờ ngươi có đủ khả năng tự bảo vệ mình
liền đi phiêu bạt thiên hạ đi, đừng nhớ thương Tam tỷ. Chỉ là làm thiếp
thôi mà, cũng không phải đi vào chỗ chết. “
”Từ Ngôn ta há để Tam tỷ phải cam chịu số phận hay sao?” Từ Ngôn cười ngây ngô, đôi mắt trong sáng như nhìn thấu lòng người.”Ngươi là đồ yêu nghiệt, lòng người há dễ dàng nhìn thấu như vậy sao chứ? “
Tức giận đập vào sau gáy Từ Ngôn một cái, Mai Tam Nương oán trách nói:“Đừng lộ sự thông minh ra như vậy, ngươi nên làm heo mới đúng, ăn uống
chơi đùa mới là chuyện đệ đệ Mai Tam Nương nên làm. Phỏng đoán nhân tâm
rất mệt a, cho dù có nhìn thấu thì thế nào chứ, cũng là tự tìm phiền não mà thôi.”
”Tại trước mặt Tam tỷ ta mới lộ ra thông minh một chút đó chứ, ha ha.” Từ Ngôn vừa cười vừa nói: “Xe đến trước núi ắt có
đường, Tam tỷ không cần sốt ruột. Ngày mai ta đi ra ngoài một chuyến,
đem vài con ngựa tốt về.
”Ngựa làm gì? “ Mai Tam Nương nghi hoặc.
”Thì chạy trốn, ta cũng không muốn làm heo cõng Tam tỷ trên đường đâu.”
Thiếu niên đùa giỡn cuối cùng chọc cho Mai Tam Nương cười khúc khích, nhéo
nhéo cánh tay đệ đệ, nhưng lại không dùng lực. Rồi xoay người lắc mông
vội vàng đi lo chuyện của nàng.
May mắn thay trên đời này vẫn còn người thân...
Nữ tử bị đuổi ra khỏi nhà, dù sao nhìn thấy Từ Ngôn trong lòng vẫn thấy ấm áp. Hai người trong lúc khổ nạn, có thể nói là nếu so với một người đã
nhẹ nhõm đi vài phần, ít nhất vào lúc khó khăn còn có người cùng gánh
vác.
Mai Tam Nương đi rồi, sắc mặt Từ Ngôn dần dần trầm xuống.
Thiếu niên mười sáu tuổi, thân cao hơn so với năm trước một cái đầu. Khí lực
thì càng cường tráng hơn nhiều, eo nhỏ nhưng lưng rộng. Mi thanh lục tú, một khi thần sắc âm trầm, cũng có vài phần khí thế mạnh mẽ của võ giả.
”Nhạc Thừa Phong...”
Bàn tay trưởng thành hơn so với năm ngoái cuộn thành nắm đấm, Từ Ngôn trong sân nhỏ lạnh giọng nói thầm: “Dám đụng Tam tỷ ta, ta đem ngươi cho heo
ăn!”
Khò khè! Khò khè!
Bên cạnh truyền đến tiếng kêu hưng
phấn của Tiểu Hắc trong chuồng heo, thế là sát khí trên người Từ Ngôn bị tiếng heo kêu làm cho mất sạch.
”Người mà ngươi cũng ăn sao.” Tức giận vỗ đầu Tiểu Hắc, từ cái mũi heo dài ngoằng chảy nước miếng ra đầy tay Từ Ngôn.
”Tiểu Hắc à, bệnh mắt đỏ của ngươi có phải là nguy cấp rồi hay không vậy, cả năm rồi mà vẫn không có chuyển biến tốt sao?”
Kể từ đầu năm ngoái, trong mắt Tiểu Hắc xuất hiện một điểm đỏ rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì sẽ không thấy. Nhưng Từ Ngôn cả ngày loanh quanh chỗ
con heo này nên tất nhiên là người biết rõ nhất.
Lúc trước còn
tưởng là Tiểu Hắc bị nóng trong người, Từ Ngôn cho nó ăn rất nhiều thảo
dược làm mát cơ thể. Ăn thảo dược nhiều khiến Tiểu Hắc gầy đi ít nhất ba cân. Năm ngoái nó béo tròn và thân dài lên bao nhiêu thì bây giờ lại
giảm sút hết cả.
Lật mắt nó ra, Từ Ngôn lo lắng kiểm tra một hồi, lẩm bẩm: “Lẽ ra phải hết rồi mới đúng chứ. Hay là do ăn thảo dược ít
quá, ngày mai cho ngươi ăn thêm nhiều hơn nữa.”
Khò khò khè! Khò khò khè!
Tiểu Hắc cố gắng đong đưa cái mũi, rõ ràng đang kháng nghị, nó muốn ăn thịt không muốn ăn dược nữa a.