Từ Ngôn ngồi xổm trong bụi cỏ, bất đắc dĩ nhìn còn rắn nhỏ màu vàng đang bò với tốc độ nhanh hơn rùa đen một chút.
“Cầm lấy vỏ hạt đào rời đi, không ai chịu cầm theo nhân hạt đào. Đánh nhau sống chết chỉ vì như vậy, không thấy mệt sao?”
Oán thầm hai phái chính tà một phen, Từ Ngôn lại không muốn bỏ qua
nhân hạt đào này. Hắn đưa tay đụng đụng vào con rắn nhỏ màu vàng mờ
nhạt, chỉ thấy ngón tay xuyên qua mà không sờ trúng người nó được. Đã
thế còn khiến con rắn nhỏ oằn người vì sợ hãi, không dám nhúc nhích nữa.
Quả nhiên cùng một loại với Tham linh.
Từ Ngôn nhẹ gật đầu. Cái loại Linh thể này không phải lần đầu tiên
hắn được gặp. Trong rừng sâu ở Lão Phần sơn, thỉnh thoảng cũng vô tình
nhìn thấy một vài sơn tinh linh quái, thân thể rõ ràng hơn Linh thể này
rất rất nhiều. Còn về phần con rắn Linh thể nhỏ này thì chẳng có chút uy hiếp gì, có điều lại không bắt được mà thôi.
“Linh thể bên trong mào bạc của Xà yêu, có tác dụng gì…”
Thầm nói, Từ Ngôn nghĩ tới tác dụng của Tham linh, cho nên hắn kết
luận hiệu dụng của cái mào bạc mà Thái Bảo Quỷ Vương môn mang đi đã đại
giảm. Còn về phần có nên chạy theo nói cho đám Thái Bảo kia biết đồ của
bọn họ rơi rớt mất hay không thì hắn không nghĩ tới.
Không bao lâu sau, con rắn nhỏ co cuộn người bắt đầu bò đi tiếp, Từ Ngôn cũng theo đó đứng dậy.
Hắn có thể nhìn thấy con rắn nhỏ màu vàng nhưng không bắt được. Lúc
này hắn có chút hối hận, làm sao ra ngoài lại không mang theo lấy một
cọng dây đỏ chứ?
Tham linh bị dây đỏ trói trong Nhân sâm, thì Linh thể mờ ảo có thể
tồn tại một mình này có lẽ cũng dùng dây đỏ trói lại được. Dây đỏ không
được, thì hẳn vải đỏ chắc được.
Nghĩ đến vải đỏ, hai mắt Từ Ngôn lập tức tỏa sáng.
Hắn trở lại chỗ mới nãy còn đang nằm giả chết coi náo nhiệt, xé quần
áo Vương Bát Chỉ ra. Dưới ánh mắt hoảng sợ đầy ai oán của đối phương,
hắn tóm lấy cái yếm đỏ được đối phương gọi là cẩm y ra.
“Ngôn ca nhi, ngươi định làm gì?” Hai tay che chắn ngực, Vương Bát
Chỉ như muốn khóc nói: “Từ mười lăm tuổi ta đã bắt đầu mặc cẩm y đỏ. Đến nay đã hơn hai mươi năm chưa từng cởi bỏ, ngươi không thể như vậy a…”
Trách không được có một luồng gió độc ập vào mặt, Từ Ngôn cau mày,
không quay đầu mà nói tiếp: “Hai mươi lượng bạc mua cái yếm đỏ này của
người, sau này trả tiền!”
”Hai mươi lượng?” Vương bát chỉ vội trở mặt: “Thật ra ta còn có bảy tám cái nữa, nếu ngươi thích thì ta bán cho ngươi hết!”
Ai thích yếm đỏ của một thằng to xác như vậy chứ? Từ Ngôn nén lấy cơn buồn nôn, đi tìm con rắn nhỏ vàng rồi lấy yếm của Vương Bát Chỉ trùm
lên nó, dần bọc nó vào bên trong.
Lại nói tới, vải đỏ quả nhiên có tác dụng. Không biết con rắn nhỏ bị
bọc bên trong cảm thấy ấm áp hay vải đó có thể vây khốn được nó, chỉ
thấy nó co người bất động bên trong yếm.
Sau khi cột kĩ lại thì Từ Ngôn đem con rắn nhỏ vàng cất vào trong
ngực. Thứ có thể khiến gần vạn người tranh đoạt chắc hẳn không thể tệ
được rồi.
Vô duyên vô cớ nhặt được tiện nghi, Từ Ngôn trợn cả hai mắt lên, lòng tự nhủ xem như chuyến này không mất tiền mua ngựa rồi.
Tiếng kêu thảm từ trong rừng càng ngày càng nhiều, có lẽ hai bên
chính tà giao chiến đã tới mấu chốt. Từ Ngôn nhìn quanh bốn phía, quyết
định đi đến quan sát hai bên chính tà tử đấu một phen.
“Vương Bát ca, đến xem náo nhiệt một chút đi!” Từ Ngôn vừa nói một
câu, Vương Bát Chỉ đang nằm rạp trên mặt đất phía xa lắc lắc đầu.
Chính tà sống mái với nhau có gì hay mà nhìn? Vương Bát Chỉ không
muốn góp mặt vào tràng náo nhiệt kia, mà chỉ muốn khổ luyện thành công
thần công giả chết này.
Vương Bát Chỉ không đi, Từ Ngôn đi thẳng vào sâu trong rừng trúc một
mình. Lúc đi ngang qua một thân trúc, hắn thuận tay nhặt lấy mấy viên đá vừa vặn, dùng để phòng bị phòng khi vạn nhất có chuyện xảy ra.
Không lâu sau, Từ Ngôn đã thấy được vô số người đang chém giết nhau
dưới chân núi. Đám chính phái liên tục lùi về phía sau, theo hướng Tây
núi mà phá vòng vây, còn mấy hướng khác là người của Quỷ Vương môn. Có
hơn trăm cái thi thể rải rác trong rừng, không thiếu tay thì cũng mất
chân, thoạt nhìn sơ qua, nơi này còn thê thảm hơn vài phần so với chiến
trường đánh giết Xà yêu lúc trước nữa.
Từ Ngôn cũng nhìn thấy được vị các chủ Thanh Vân các đang cầm đầu đám thủ hạ chém giết với mấy tên Đường chủ Quỷ Vương môn. Ngọc Kiếm môn
Ngọc Như Ý thì hợp lực ngăn trở đám tà phái từ mấy phương hướng khác vây giết đến. Gần một ngàn tên chính phái nhìn qua chật vật không chịu nổi.
Tuy chính phái đầy chật vật nhưng đám Quỷ Vương môn cũng tạm thời
không cách nào vây chặt bọn họ được. Bởi phía sau cùng còn có người
thuộc phe chính phái cản trở lại, là vị võ giả che mặt bằng tấm lụa mỏng kia.
Một thanh trường kiếm như Phượng Vũ bay múa, lấy một địch nhiều người cản phía sau. Đúng là một người này đã chặn được hơn mười vị Thái Bảo
Quỷ Vương môn và thêm mấy vị Đường chủ nữa.
Sắc mặt Trác Thiếu Vũ không thể nói là âm trầm, mà đã trở nên vô cùng lạnh lẽo. Dưới chân gã còn có hai cái thi thể, là hai vị Thái Bảo xếp
hạng mười một và mười lăm. Cộng thêm với hai vị Thái Bảo thứ năm, thứ
sáu lúc nãy, thì tên bịt mặt kia đã đánh chết đến bốn vị Thái Bảo!
Mười tám Thái Bảo xuất hiện, một hơi hao tổn bốn người. Loại tổn thất này có thể nói là vô cùng nghiêm trọng
Đối phó với Xà yêu không có vị Thái Bảo nào bỏ mạng, Trác Thiếu Vũ
không nghĩ tới đối phó với đám chính phái Tề quốc lại hao tổn bốn tên đệ đệ.
Tuy rằng bốn người này chỉ là nghĩa tử của môn chủ Quỷ Vương môn, là
nghĩa đệ của Trác Thiếu Vũ, nhưng có thực lực ít nhất là Tiên Thiên Tam
mạch. Lấy từng tên một ra đều có thể đối phó cùng lúc được với cả hai
tên Các chủ Thanh Vân các và môn chủ Ngọc Kiếm môn. Cứ như vậy mà chết
không minh bạch tại chân núi hoang này, coi như thể diện của Quỷ Vương
môn cũng không còn rồi.
”Tiên Thiên Ngũ Mạch...”
Mặt mày Trác Thiếu Vũ âm lãnh, nhẹ giọng tự nói. Hai tay chắp sau lưng đã siết chặt lại.
Lấy ánh mắt gã, sớm đã nhìn ra được thực lực người kia còn cao hơn
gã. Hắn chỉ có cảnh giới Tiên Thiên Tứ mạch, còn đối phương có thực lực
Tiên Thiên Ngũ mạch. Loại cao thủ có thực lực này không phải ở chính
phái Tề quốc.
Bởi vì Quỷ Vương môn sẽ không cho phép chính phái Tề quốc lớn mạnh.
Nếu chính phái Tề quốc xuất hiện võ giả Ngũ mạch, không cần nói nhiều
thì hộ pháp Quỷ Vương môn cũng sẽ sớm đích thân ra tay diệt trừ mầm họa
rồi.
“Chính phái Đại Phổ cũng dám đến Tề quốc ta giương oai?”
Lạnh giọng thét to, Trác Thiếu Vũ tung người bay lên, gia nhập vào
trận chiến. Gã vừa ra tay, vị bịt mặt kia vốn đã cố hết sức lực, nay lại càng chịu không nổi, đành bay ngược người ra sau tránh lấy một kiếm
toàn lực của Trác Thiếu Vũ.
Giết được bốn vị Thái Bảo, có thể thấy chiến tích của vị bịt mặt này
phi phàm. Đáng tiếc xu thế chính phái quá yếu, Thanh Vân các và Ngọc
Kiếm môn vừa nhìn thấy đại quân Quỷ Vương môn bao vây lại lập tức quyết
định rút đi. Vì đi đoạn hậu phía sau cho đội ngũ mà vị bịt mặt lâm vào
cảnh bị mười vị Thái Bảo vây công. Lúc này, khi Trác Thiếu Vũ ra tay,
cho dù vị này có thực lực Tiên Thiên Ngũ mạch, nhưng đã chống đỡ rất khó khăn rồi.
Tuổi tác quá trẻ cũng có tai hại, đó là không cách nào tác chiến dài hơi được.
Khi Từ Ngôn đến cạnh chiến trường, vừa vặn nhìn thấy Đại Thái Bảo cầm đầu đám huynh đệ còn lại vây giết người bịt mặt. Đồng thời từ bên trái
phái còn có thêm vài vị Đường chủ phi thân đến. Đám thủ lĩnh Quỷ Vương
môn này định vây bắt người mặc áo đen bịt mặt kia, còn cái loại tiểu môn tiểu phái như Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn có chạy thoát cũng không
có gì quan trọng.
Có chút coi thường rồi…
Nữ hài đeo lụa mỏng che mặt than nhẹ trong lòng. Nàng ra sức chém một kiếm, đánh tan hợp kích của hai vị Thái Bảo. Sau đó thân người nhảy
lên, một bước bước lên thân trúc xanh bên cạnh.
Ba bước đạp đạp nhẹ ra, thân ảnh lộn một vòng ra sau tránh được chục
thanh trường kiếm chém xuống, đồng thời cũng nhân cơ hội này mà rơi ra
bên ngoài vòng vây.
“Thân thể thật nhẹ nhàng linh hoạt a!”
Xa xa, Từ Ngôn nhón chân nhìn xem náo nhiệt không khỏi tán thưởng một câu. Loại công phu khinh công này chẳng những cần luyện tập quanh năm,
mà còn cần bản thân có thân thể phải nhẹ nhàng linh hoạt mới được. Nhìn
thấy nữ hài nóng nảy xấu tính kia sắp thoát khỏi vòng vây, không hiểu
sao trên gương mặt non nớt của Từ Ngôn chợt hiện lên một thần thái đầy
nhẹ nhõm.