Dịch giả: Trongkimtrn
Sự thật chứng minh, bảo giáp không dính dáng gì tới tất vớ cả!
Trác Thiếu Vũ rú lên như heo bị thọc tiết, đá vụn trên đỉnh đầu rơi xuống lả tả. Đại Thái Bảo đầy bụi đất lúc này đau đớn đến mức nghiến chặt cả hai hàm răng lại.
Mu bàn chân bị đánh nát, có thể không đau hay sao?
Tuy đau đớn, nhưng lúc này chiến lực Trác Thiếu Vũ vẫn còn, thân thể gã hạ
thấp xuống, tay cầm bảo kiếm, bộ dáng như muốn ăn thịt người, còn miệng
thì rống giận thét tên Từ Ngôn.
Hạ thấp thân thể, Trác Thiếu Vũ
có thể bảo vệ hai chân, miệng chửi rủa chẳng những muốn chọc giận Từ
Ngôn, mà còn có dụng ý hô hoán thủ hạ kéo đến.
Bị phế cũng chỉ là một chân mà thôi, chỉ cần chạy ra khỏi lòng núi, Trác Thiếu Vũ chắc chắn sẽ xẻ Từ Ngôn ra làm tám mảnh.
“Phản đồ! Từ Ngôn ngươi là đồ tiểu nhân hèn hạ!”
Trác Thiếu Vũ phẫn nộ quát: “Uổng công ta đối xử với ngươi như huynh đệ ruột thịt, ngươi rõ ràng lại mang ý thí huynh. Hóa ra ngươi không ngu xuẩn,
ngươi chỉ luôn giả bộ thành kẻ ngốc, che mắt tất cả mọi người. Ngươi là
phản đồ của Quỷ Vương môn.”
Vèo!
Một hòn đá phóng ra khỏi đám bụi đất, đại biểu cho đáp trả của Từ Ngôn.
”Song Tước!!!”
Âm thanh quát to áp lấy tiếng hét của đối thủ, còn ẩn chứa lạnh lùng và
sát khí tận cùng. Lúc này Từ Ngôn đã không thèm để ý lòng núi có bị sụp
xuống hay không. Trong mắt hắn chỉ có một mục tiêu, là Trác Thiếu Vũ!
Hắn đúng là phản đồ. Hắn cũng chính xác là đang giả ngốc. Kiếp sống hơn một năm trong tà phái đã khiến tiểu đạo sĩ trẻ tuổi mỏi mệt không chịu nổi
nữa.
Cả ngày khoác một cái mặt nạ để sống qua ngày, suốt ngày đề
phòng mãnh hổ ẩn nấp trong chỗ tối tăm. Hơn nữa loại kỳ độc của thế gian là Ô Anh thảo cũng sắp phát tác, Từ Ngôn của Thừa Vân quan rốt cuộc
cũng hiển lộ bộ mặt hung lệ của mình.
Hắn không thích giả bộ heo. Hắn chỉ ưa thích cuộc sống vô tư lự của heo mà thôi. Ai có thể nghĩ
rằng, chỉ một lần dựa thế ép người mà trở thành Thái Bảo, đã khó giữ
được tính mạng như vậy rồi?
Nếu tính mạng đã khó mà giữ được, thì Từ Ngôn dứt khoát không muốn sống nữa. Sắp chết, hắn cũng muốn kéo theo đủ mười tám Thái Bảo!
Phi thạch bạo khởi, hợp thành một loạt,
tổng cộng có bốn hòn đá mang theo tiếng rít xé gió lao tới. Một hòn đánh thẳng vào mặt, một hòn đánh vào tim, hai hòn khác đánh xuống hai đầu
gối Trác Thiếu Vũ.
Bốn hòn đá phi thạch đồng thời xuất hiện, là
Từ Ngôn đã vận dụng một lúc hai tay, đồng thời còn là thủ đoạn Song Tước tuyệt sát. Tuy nhiên, nhược điểm của Trác Thiếu Vũ lại chỉ nằm ở hai mu bàn tay và mu bàn chân, đánh vào những nơi khác cơ bản không có tác
dụng lớn.
Phi thạch kéo tới khiến Trác Thiếu Vũ không thể không
câm miệng phòng ngự. Khi gã vừa đưa tay che chắn hòn đá đánh vào mặt,
bóng dáng Từ Ngôn đột nhiên lao ra khỏi đám bụi mà đánh tới.
Đinh, đinh, đinh, đinh!
Bốn tảng đá đánh trúng toàn bộ mục tiêu. Tuy không khiến Trác Thiếu Vũ bị
thương nhưng lại đánh trúng người, khiến gã phải rút lui ba bước, lại
khiến đầu gối Trác Thiếu Vũ run rẩy khiến bước di chuyển thêm khó khăn
hơn.
Vốn một chân đã phế, lại thêm đầu gối nhức mỏi, Trác Thiếu
Vũ đã trở thành một mục tiêu sống. Thân thể mạnh mẽ linh hoạt của Từ
Ngôn bắt đầu đảo quanh gã, mãnh liệt chém xuống.
Về võ nghệ, Từ
Ngôn tuyệt đối không thuần thục như Trác Thiếu Vũ, nhưng hắn lại dựa vào ưu thế thân thể linh hoạt, lách ra sau lưng đối phương, chém xuống thêm ba đao nữa.
Trác Thiếu Vũ chưa kịp tránh né, trường đao đã tới sau lưng.
Đại Thái Bảo đưa kiếm chặn lấy thanh Hàn Thiết đao, nhưng gã lại quên kiếm
có hai lưỡi. Lưỡi ngoài ngăn cản được thanh Hàn Thiết đao, nhưng bảo
giáp của gã cũng bị bảo kiếm cắt sâu vào bên trong.
Chuôi bảo
kiếm của đại Thái Bảo cũng không thuộc dạng thường, lại còn sắc bén mạnh mẽ hơn mấy thanh kiếm của các Thái Bảo khác rất nhiều. Từ Ngôn đã từng
tận mắt nhìn thấy, Trác Thiếu Vũ từng dùng kiếm này chém đứt bảo kiếm
của ba Thái Bảo khác trong trận tỷ thí.
Đều là bảo kiếm, nhưng
chữ bảo này cũng không hẳn phải giống nhau. Từ Ngôn vận chuyển chân khí
ngũ mạch, Hàn Thiết đao chỉ có thể để lại trên thanh kiếm Trác Thiếu Vũ
một vết nứt nhỏ, còn đao của hắn thì lại nứt một vết lớn. Nếu không
ngừng dùng đao chém kiếm, kết cục nhất định là Hàn Thiết đao bị chém đứt trước.Là con trai độc nhất của Trác Thiên Ưng, trên người không có vài loại bảo bối mới lạ!
Từ Ngôn không để ý Hàn Thiết Đao có gãy hay không, chỉ toàn lực dồn ép
Trác Thiếu Vũ phải dùng bảo kiếm che chắn đến cùng, với ý định mượn lực
từ bảo kiếm sắc bén của đối phương. Sau ba đao, bảo giáp sau lưng Trác
Thiếu Vũ đã xuất hiện ba vết máu.
Qua ba đao đó, Trác Thiếu Vũ bất chấp đau buốt, đứng dậy quay lại đâm ngược ra sau một kiếm.
Lại bị Từ Ngôn đơn giản tránh được.
Ầm ầm!
Mặt đất lại lắc lư rung lắc, chỉ trong tích tắc hai người lao vào nhau đó,
có một lượng lớn đất cát khong ngừng rơi xuống. Trác Thiếu Vũ đang rơi
xuống hạ phong, lòng lại thêm trầm xuống.
Gã nhìn ra Từ Ngôn đang liều mạng, tại thông đạo tùy thời sụp đổ này, một khi lòng núi sụp
xuống, hai người nhất định sẽ phải táng thân nơi đây.
Cao thủ đột phá ngũ mạch, lại có công phu phi thạch xuất quỷ nhập thần, Trác Thiếu
Vũ tự thấy chém giết thế này không phải là cách hay. Mà trước tiên, gã
cần chạy ra khỏi lòng núi này.
“Lão thập thất!” Trác Thiếu Vũ vừa xoa bóp đầu gối, vừa bất đắc dĩ nói: “Quỷ Vương Môn không phải ổ sói,
cũng không ai muốn giết ngươi. Tuổi ngươi còn quá nhỏ, không phân rõ
được nghiêm khắc với sát tâm. Phụ thân đại nhân làm vậy cũng là vì suy
nghĩ cho đám Thái Bảo các ngươi, đến khi ngươi trưởng thành tự khắc sẽ
hiểu được nỗi khổ tâm của lão nhân gia người. Đại ca ta đây dùng đầu đảm bảo, nếu Quỷ Vương môn có người muốn gây khó dễ ngươi, Trác Thiếu Vũ ta chết không yên lành!”
Vèo!
Trả lời Trác Thiếu Vũ, là một
tảng đá từ đỉnh động rơi xuống, bị Từ Ngôn tóm được rồi lập tức vung
mạnh tảng đá tới. Phía sau tảng đá, là trường đao lóe sáng theo sát đi
ra.
”Ngươi gạt ta.”
Lưỡi đao chém tới, mang theo lời nói lạnh lẽo của Từ Ngôn: “Bởi vì ngươi sắp phải chết không yên lành rồi!”
Một tiếng rặc rặc giòn vang, trường đao và bảo kiếm lại va chạm vào nhau.
Trên lưỡi Hàn Thiết đao xuất hiện thêm nhiều vết nứt nữa, rồi văng tung
tóe ra ngoài.
Trường đao vừa gãy, Trác Thiếu Vũ lập tức vui mừng. Tuy vừa rồi tảng đá kia đánh vào đùi, khiến gã nhất thời khó chạy trốn
được, nhưng vũ khí đối thủ không còn, xem như uy hiếp giảm đi một nửa.
Chỉ cần Trác Thiếu Vũ chú ý phòng ngự, lại dùng bảo giáp trên người chống
đỡ, coi như Từ Ngôn có đánh ra nhiều phi thạch hơn nữa cũng không giết
chết được gã.
Mang theo khuôn mặt mồ hôi, gương mặt u ám của Trác Thiếu Vũ bất giác nở nụ cười. Gã bắt đầu dùng chân khí quán thông toàn
thân, đợi đến khi tổn thương dưới chân đỡ bớt, gã hoàn toàn có lòng tin
có thể vứt bỏ được lão thập thất khó dây dưa này.
Ra khỏi sơn động, bên ngoài chính là thiên hạ của Đại Thái Bảo gã!
Vừa mới đắc ý, nhìn thấy Từ Ngôn vội bứt người tránh xa, Trác Thiếu Vũ giật mình kinh hãi. Gã đang cẩn thận phòng bị phi thạch, cho nên chỉ trơ mắt đứng đó nhìn Từ Ngôn vội vã chạy về phía cửa ra của hang động, đầu cũng không quay lại nhìn.
Toàn thân núi đá quả thật có chấn động kịch liệt, nhưng loại rung động này có lẽ còn kéo dài thêm một hồi nữa mới
sụp đổ, Trác Thiếu Vũ không nghĩ ra lí do Từ Ngôn quay đầu chạy trốn ra
khỏi lòng núi. Chẳng lẽ hắn không biết một khi rời khỏi Ngọc Lâm sơn,
chỉ một tiếng ra lệnh của đại Thái Bảo, đã có thể khiến hắn bị chém chết trong mớ loạn đao của đám đệ tử Quỷ Vương môn đang canh giữ bên ngoài
núi?
Phập!
Nghi vấn của Trác Thiếu Vũ vừa xuất hiện đã
được giải đáp, lời giải là từ trong ngực gã. Một cái vảy dựng thẳng đứng như thanh trường kiếm từ sau tim gã xuyên ra ngoài.
Sau lưng vị đại Thái Bảo này còn truyền đến tiếng gào thét phẫn nộ của con yêu linh.
Yêu linh đã đến, tất nhiên Từ Ngôn phải bỏ chạy, để lại đại Thái Bảo trong
lòng núi cùng với đầu yêu linh kia. Từ Ngôn tin chắc gã sẽ phải chết.
Ra tới gần cửa động, Từ Ngôn quay lại nhìn. Trong mắt trái của hắn, đại
Thái Bảo Quỷ Vương môn cao cao tại thượng bị con yêu linh đang nổi điên
xé nát như xác một con rối, phần còn lại của tay chân đứt rời đầy đất.
Ầm, ầm, ầm!
Yêu linh nổi điên, khiến thân núi ầm ầm sụp nhanh xuống, tất cả các thông
đạo chớp mắt đã vụn vỡ. Cho dù là yêu linh kia, hay là Trác Thiếu Vũ đã
chết đi, hay Từ Ngôn đã tới được cửa ra đều bị núi đá hoàn toàn vùi lấp.