Dịch giả: Hoangtruc
Sáu đại chi mạch của Kim Tiền tông không chỉ có trưởng lão Hư Đan cảnh, mà còn tồn tại chủ nhân chân chính. Cường giả nhất mạch chân chính của Linh Yên các chính là vị nữ tử váy dài kia đấy.
Nhiếp Ẩn không nói thêm gì nhiều, chỉ dặn dò đám tân đệ tử sau này gặp các chủ tuyệt không được phóng đãng. Thậm chí không được phép liếc mắt nhìn nhiều. Tên đệ tử thế gia kia tính là hôm nay đã gặp may rồi. Ở Linh Yên các này mà bị coi như nhục mạ các chủ đại nhân, hẳn phải bị giết chết không nghi ngờ.
Biết được môn quy quái dị như vậy, đám đệ tử đưa mắt nhìn nhau. Đến Từ Ngôn cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
Đến nhìn cũng không được nhìn? Vị cường nhân các chủ kia đến cùng làm sao lại cổ quái đến vậy chứ? Chẳng lẽ đẹp như tiên nữ, lại không cho phép người ta ngắm nhìn?
Nguyên Anh cảnh cường đại tuyệt không phải đám đệ tử Trúc Cơ có thể tưởng tượng ra được, nhất là đám tân đệ tử. Tất cả chỉ đành nhớ kỹ môn quy mà thôi. Sau khi cơm nước xong, cả đám lại theo Nhiếp Ẩn ra khỏi nhà ăn, nhao nhao trở lại chỗ ở của mình, bắt đầu phân cao thấp với tảng Hàn Lôi thạch riêng mình.
Từ Ngôn ngồi trong phòng mình, không lập tức tiến hành ngưng luyện Hàn Lôi thạch ngay mà nhíu mày trầm ngâm.
Hắn không suy nghĩ nhiều đến chuyện các chủ Linh Yên các đầy cổ quái kia. Dù sao cường giả tới cảnh giới Nguyên Anh có chút sở thích lạ kỳ cũng không tính ngoài ý. Hắn suy từ chính là ánh mắt của Khương Đại khi nhìn vị các chủ kia.
Từ Ngôn mười phần chắc chắn, ánh mắt Khương Đại lúc ấy nhìn bóng lưng các chủ rời đi mang theo một loại kiêng kị, tham luyến cùng với một loại thần thái cổ quái.
Chẳng lẽ Khương Đại kia đang có ý định trộm đồ của cường nhân Nguyên Anh?
Vừa nghĩ tới đây, cửa phòng hắn bị người đẩy ra. Bóng dáng mập mạp lắc lư tiến vào, đúng là vị hàng xóm Khương Đại cạnh bên.
”Có việc gì thế?”
Từ Ngôn không mặn không nhạt hỏi một câu.
”Không có chuyện, ngồi một lát.”
Khương Đại không khách khí ngồi xuống đối diện Từ Ngôn, đưa tay rót lấy chén trà cho mình. Rồi ực ực một tràng cạn sạch chén trà nóng hổi, còn làm ra một bộ dạng rất thoải mái khiến khóe mắt Từ Ngôn khẽ giật giật,
Trà nóng vừa pha, làm gì có ai dám hớp một ngụm sạch chén? Vị này vậy mà như đang uống chén trà lạnh vậy.
“Bị hù sao?” Khương Đại Xuyên cười hắc hắc.
“Không có bị hù, dù sao cũng không phải ta uống.” Từ Ngôn cau mày trả lời.
“Không nói trà nóng, ta nói Liễu Phỉ Vũ kìa.” Khương Đại mỉm cười, nói: “Chính là cái vị các chủ đại nhân vừa rồi đấy.”
“Ngươi biết các chủ?”
Nghe gã gọi tên các chủ là Liễu Phỉ Vũ, Từ Ngôn có chút kinh ngạc hỏi. Nếu Khương Đại biết rõ các chủ, chắc hẳn cũng biết lai lịch cổ quái của vị các chủ này.
“Không biết, có nghe nói qua mà thôi.” Khương Đại lộ ra vẻ đầy hiểu biết nói: “Nghe nói trước kia Liễu các chủ tâm tính thiện lượng, bình dị gần gũi. Từ khi ăn vào một loại kỳ đan, tính cách mới trở nên âm tình bất định như vậy. Ngươi cũng phải cẩn thận một chút, chớ chọc giận tới các chủ. Nếu không coi chừng bị giết mất cũng không chỗ kêu oan đi.”
”Ta sẽ cẩn thận đấy. Chỉ là cúi đầu không nói mà thôi, rất dễ dàng làm.” Từ Ngôn vẫn đầy ôn hoà.
“Có muốn ta giúp tinh luyện tảng đá kia một tay không?” Khương Đại chỉ chỉ Hàn Lôi thạch, nói: “Nếu như cần giúp đỡ, cứ tìm đến biểu ca. Mấy chuyện nhỏ nhặt này biểu ca làm dễ như trở bàn tay.”
Không gian tức trá….
Đáy lòng Từ Ngôn thì thầm một câu, mặt lại không đổi sắc nói: “Không cần, tự ta tinh luyện được.”
“Tùy ngươi vậy.” Khương Đại đứng lên, trước khi đi còn nói một câu: “Mới vào tông môn, ai nấy cũng đều cho rằng chỉ cần gáy một tiếng là khiến cả tông môn chấn kinh, đến cuối cùng còn không tạo dựng được tiếng tăm gì nổi. Nếu muốn nổi bật lên, không thể chỉ dựa vào chính mình, mà còn cần biết chớp lấy thời cơ a.”
Nói xong, Khương Đại lại ném cuốn Thiên Thạch thuẫn lấy được trong Tàng Thư tháp cho Từ Ngôn, tựa như đang ném một thứ bỏ đi.
Từ Ngôn nghe ra được là đối phương đang tìm cách lấy lòng, thế nhưng hắn lại không muốn thân cận quá với người ta.
Khương Đại đi rồi, Từ Ngôn cũng không suy nghĩ nhiều. Dù có nghĩ nhiều hơn nữa cũng vô dụng, tốt nhất hắn nên hoàn thành nhiệm vụ trước mắt cho thỏa đáng thì hơn.
Thúc giục Linh khí, bắt đầu dùng phương pháp tinh luyện Hàn Lôi thạch mà Nhiếp Ẩn dạy cho hơn nửa canh giờ, linh khí Từ Ngôn đã hao hụt không còn gì. Tảng Hàn Lôi thạch to bằng quả dưa hấu còn chưa nhỏ đi được một nửa.
Mất công vậy sao?
Từ Ngôn lần đầu tinh luyện tài liệu xong, mới cảm nhận được luyện khí khó khăn. Với linh khí yếu ớt của hắn hôm này, có thể tinh luyện một ngày một hạt Hàn Lôi sa đã tính là cực hạn. Muốn tinh luyện mười hạt, hẳn phải mất tầm nửa tháng mới xong được.
Từ Ngôn không tính lãng phí toàn bộ thời gian trên pháp môn tinh luyện. Có điều hắn không còn cách nào khác, đành phải thành thành thật thật ngồi xếp bằng khôi phục linh khí.
Sau khi vận chuyển Trúc Cơ tâm pháp một chu thiên, Từ Ngôn bỗng nhiên mở hai mắt ra.
Hắn ngạc nhiên phát hiện vốn cần phải vận chuyển nhiều chu thiên tâm pháp mới mong khôi phục lại linh khí. Hôm nay rõ ràng chỉ vận chuyển một chu thiên đã có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Chẳng lẽ linh khí trong tông môn nhiều hơn ngoại giới?
Mang theo phát hiện mới lạ, Từ Ngôn đẩy cửa sổ nhìn về khu rừng nơi xa. Mắt trái hắn chậm rãi trừng lên.
Quả nhiên Từ Ngôn nhìn thấy từng đám khí tức yếu ớt như sương mù lơ lửng trong không khí nơi dãy núi. Mắt trái hắn cũng là lần đầu tiên nhìn thấy được linh khí thế này đấy.
Hóa ra chỗ tốt trong tu luyện ở tông môn là có thể thu nạp được nhiều linh khí hơn!
Phát hiện này lại khiến Từ Ngôn thập phần khiếp sợ. Kỳ thật không chỉ có là hắn mà những tân đệ tử khác đang bắt đầu khôi phục linh khí cũng lần lượt phát hiện được chỗ tốt này. Người nào người nấy mừng rỡ không thôi.
Thừa dịp linh khí tràn đầy, Từ Ngôn không đề luyện tảng Hàn Lôi thạch kia nữa mà không ngừng tu luyện tâm pháp. Đến buổi tối, linh khí trong đan điền của hắn vậy mà đã nhiều hơn một tia.
Quả nhiên là nơi tốt!
Tốc độ tu luyện nhanh gấp bội so với bên ngoài làm ai ai cũng phải kinh hỉ. Cảm nhận được chỗ tốt của tông môn xong, Từ Ngôn bèn xuất ra Súc linh quyết, cẩn thận đọc qua.
Không lâu sau, Từ Ngôn đã hoàn toàn ghi nhớ pháp thuật, bèn thử vận chuyển pháp môn thi triển với tảng Hàn Lôi thạch kia.
Ước lượng rồi cả buổi, tảng Hàn Lôi thạch kia vẫn thế, không nhỏ đi một chút nào.
Ngoài trừ kiếm thuật, Súc linh quyết cũng được quy về một loại pháp thuật công pháp. Đa số mấy thứ này đều khó tu luyện. Nếu Từ Ngôn nhanh chóng tu luyện thành, chẳng phải mấy kẻ sáng chế ra loại công pháp này không cần đất sống rồi sao?
Ý định của Từ Ngôn là muốn biến Hàn Lôi thạch thành cỡ hạt cát. Bởi như vậy thì không cần phải chiết xuất thêm nữa. Đều là hạ cát, tinh luyện hay thu nhỏ thì có gì khác nhau đâu.
Ý tưởng của Từ Ngôn quả thật thường không giống với người bình thường. Cũng may Súc linh quyết không dễ tu luyện thế này. Nếu quả thật để hắn làm ra được tảng Hàn Lôi thạch nhỏ bằng hạt cát, e rằng Nhiếp sư huynh kia phải dở khóc dở cười rồi.
Hao phí cả một đêm, cuối cùng hắn đã luyện tảng Hàn Lôi thạch nhỏ lại bằng hạt cát. Hai đêm không ngủ khiến Từ Ngôn mệt mỏi không ít, bèn ngả người nằm ngủ. Mãi đến hôm sau hắn mới tỉnh lại.
Những ngày tiếp theo, đám tân đệ tử chỉ có thể làm bạn cùng Hàn Lôi thạch. Chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ luyện mười hạt Hàn Lôi sa, tân đệ tử mới có thể tiếp nhận nhiệm vụ khác.
Kiếp sống mới lạ trong tông môn cũng dần dần trôi qua, dần bị buồn tẻ thay thế mất.
Mỗi ngày đều nghe thấy tiếng thở dài và phàn nàn truyền ra từ chỗ ở của đám tân đệ tử. Dù sao trước mặt bọn họ là không ít công pháp phi thiên độn địa, ai có đủ kiên nhẫn đối diện với tinh luyện tài liệu ngày qua ngày chứ?
Nói là phần lớn tân đệ tử đều đang phàn nàn, nhưng cũng có số ít người hi vọng luyện thêm Hàn Lôi thạch nhiều hơn nữa. Ví dụ như Từ Ngôn trùng hợp tu luyện thành công Súc linh quyết chẳng hạn.