Trong thành Linh Thủy, cả Man tộc và quân binh Đại Phổ đều đang lâm vào
tình cảnh quyết chiến hung hiểm nhất. Mà sâu trong địa lao, Từ Ngôn cũng đang đầy khó khăn.
Hắn đã đi xa khỏi thủy lao, thế nhưng bước chân ngày càng chậm, cuối cùng phải ngừng lại nghỉ.
“Tại sao vẫn còn sống chứ…”
Từ Ngôn thở dài, hắn nói “sống” ý chỉ người con gái mặc quần áo kiểu cách trong hoàng cung nơi thủy lao kia.
Đến thân phận của đối phương cũng không rõ, đáng lẽ Từ Ngôn không nên xen
vào chuyện của người khác. Thế nhưng lúc hắn ngồi xổm xuống nhìn vào
trong lồng sắt, bất chợt lại nhớ tới miệng giếng Nguyên Sơn trại năm
xưa.
Năm đó hắn chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn cô bé kia nhảy xuống giếng, rồi dần đuối nước mà chết, cuối cùng hóa thành lệ quỷ.
Nếu một người đã chết rồi thì hắn sẽ không phải phiền lòng như vậy.
Từ Ngôn cắn răng, đi được vài bước rồi vẫn phải quay lại thủy lao, tìm cần đẩy cửa rồi kéo thủy lao lên.
Nàng kia mặc cung trang kiểu dáng ở bên Đại Phổ. Lúc đầu Từ Ngôn còn tưởng
chỉ là cung nữ này nọ bị quân giữ thành Linh Thủy giam giữ, hoặc bị
cường giả Man tộc nhốt tại nơi này. Đến khi hắn kéo được cái thủy lao rỉ sét lên, nhìn thấy gương mặt của nàng này, miệng hắn há to không khép
lại nổi.
”Tại sao là cô?”
Từ Ngôn trợn mắt há miệng, phải một lúc sau mới khôi phục lại, bật thốt lên: “Sở Linh Nhi!”
Người bị nhốt trong thủy lao không xa lạ gì, đó là vị công chúa Đại Phổ mà Từ Ngôn từng được gặp mặt qua một lần.
Từ Ngôn là con tin Tề quốc, còn Sở Linh Nhi thì là con tin Đại Phổ. Thân
phận bọn họ tương đương nhau, một là Thiên Môn hầu, còn người kia là
công chúa. Lần đầu gặp mặt tại Kỳ Uyên hạp, Từ Ngôn phải ngậm bồ hòn với tiểu công chúa này, phải gánh lấy tai tiếng là tà phái vô sỉ dám cợt
nhả với công chúa. Không nghĩ rằng ngay trong địa lao biên quan Đại Phổ
lại gặp lại nàng công chúa này.
“Biết là nàng ta thì đã không xuống rồi…”
Nhớ tới lần ăn phải thiệt thòi nơi Kỳ Uyên hạp, Từ Ngôn tức giận thì thầm
một câu. Công chúa đối diện vẫn còn đang nhắm chặt hai mắt, hơi thở mong manh.
“Tự tìm lấy phiền toái, gặp phải một đống rắc rồi!”
Từ Ngôn thầm nói khẽ. Nếu đã đi xuống rồi, hắn cũng không thể tay không đi lên được.
Cởi sợi dây buộc Sở Linh Nhi xuống, Từ Ngôn phát hiện đối phương không bị
thương, chẳng qua sắc mặt tái nhợt như không có lấy một tia máu nào cả.
Không rõ là do bị nhốt quá lâu, hay là bị lạnh cóng mà vậy.
Cởi sợi thừng xong, Từ Ngôn vô ý đụng phải lưng nữ hài. Vốn chỉ vô ý khẽ
đụng, không ai lại để tâm. Thế nhưng Từ Ngôn lại như đụng phải than
nóng, phải co rụt tay về.
“Sao nóng vậy?”
Thân nhiệt con
người khá cao, nhưng tuyệt đối không thể đến mức nóng phỏng tay được. Từ Ngôn còn đang thầm nghi hoặc cho rằng mình cảm giác không đúng, bèn
đụng đụng vào bàn tay nhỏ bé tái nhợt của nữ hài lần nữa.
Rất
nóng, nóng vượt quá nhiệt độ của người thường. Sở Linh Nhi đang dựa vào
vách tường lúc này thật sự rất giống một bếp lò dù vẻ bề ngoài không
khác người thường chút nào, đụng vào thân thể nàng mới cảm giác được
nhiệt độ kinh người kia.
Nếu cơ thể có thể phát ra nhiệt độ nóng thế này, căn bản không thể còn sống, không thể có chuyện không sinh bệnh tật được.
Trách không được nàng ta ở dưới đụn tuyết kia mà không chết. Hóa ra là vì
thân thể phát nhiệt nóng như vậy đã xua tán hết giá lạnh tỏa ra từ đụn
tuyết.
“Này, tỉnh lại, Sở Linh Nhi. Không phải chết rồi chứ?”
Nữ hài bị Từ Ngôn lay lay nhưng vẫn không cựa quậy, không có tiếng trả
lời. Thậm chí thân thể nàng ta đang dựa vào tường cũng dần trượt đổ
xuống khiến Từ Ngôn không biết phải làm thế nào cả.
Thành Linh
Thủy đã trở thành một nơi đầy nguy hiểm, không rõ tình thế trên thành
Linh Thủy lúc này thế nào nữa. Từ Ngôn cho rằng một thân mình chạy đi
lên đã mười phần nguy hiểm rồi, đàng này còn mang theo một gia hỏa dở
sống dở chết càng thêm bó buộc chân tay, chỉ leo ra khỏi thủy lao này đã tốn không ít công sức rồi.
Gọi mãi nhưng Sở Linh Nhi không tỉnh lại được, Từ Ngôn đành chuẩn bị cột đối phương lại.
Không thể nào ôm một người còn sống sờ sờ đi ra được, lại không thể đụng chạm vào tay chân đối phương. Nên hắn chỉ có một cách duy nhất, đó là trói
chặt đối phương trên lưng mình.
Từ Ngôn còn đang bận rộn cứu
người, thì ngoài hành lang, một bóng người cao lớn bước đi vào. Tiếng
bước chân ầm ầm rung chuyển cả bụi đất trong địa lao, như muốn làm cả
tầng đất này phải sụp đổ xuống.
Không xong!
Nghe tiếng bước chân từ nơi xa, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống, tranh thủ thu lấy sợi thừng rồi leo ra khỏi thủy lao.
Có người tới gần! Từ Ngôn bèn mặc kệ Sở Linh Nhi. Có thể tới được đây chỉ
có thể là cường giả Man tộc mà thôi. Nhất định là đối phương phát giác
đụn tuyết bị phá, cho nên mới tới đây kiểm tra.
Đưa mắt trái nhìn về bóng tối phía xa, Từ Ngôn thấy được một bóng người khổng lồ đang đi
tới thủy lao này. Hắn bèn đưa mắt nhìn công chúa đang ở bên trong thủy
lao, cau mày lại, rồi nhanh chóng lách mình núp về một góc của nhà lao.
Bốn phía nhà lao có đầy những rơm rạ, Từ Ngôn vừa nấp vào một góc rơm rạ thì bóng người khổng lồ đã đến gần.
Kẻ kia to cao gần hai trượng, người khoác một tấm da thú, mặt mày bôi vẽ
những đường vân rực rỡ sắc màu trông rất đáng sợ. Tóc tai xơ xác của gã
được tết thành bím tóc kéo dài, hai tay cầm hai quả chùy sắt cực lớn,
dưới ánh đuốc bật lên hình ảnh hệt như một con hung thú hình người.
Gã to con kia lại gần thủy lao, trừng mắt nhìn lướt xung quanh, rồi đưa mũi khịt khịt ngửi, không rõ định đánh hơi cái gì.
Ánh mắt khát máu từ từ lướt qua khỏi góc nhà giam nơi Từ Ngôn ẩn người như
không phát hiện ra. Đột nhiên khóe miệng gã nhếch lên, biểu thị gã đã
tìm ra được con chuột rồi.
Đưa lưng về phía Từ Ngôn, gã to con
ngồi xổm bên rìa thủy lao nhìn thiếu nữ bên trong, tiếng cười hặc hặc
lạnh lẽo như tiếng quạ kêu trong đêm tối.
“Không bị biến thành
tượng băng? Như vậy không tốt, trên tường thành Linh Thủy cần phải có
thi thể của công chúa Đại Phổ mới được. Nếu không bị chết cóng, vậy thì
biến thành pho tượng băng đi vậy…”
Tí tách… tí tách….
Tiếng nước miếng nhỏ xuống, vang lên đầy thanh thúy trong địa lao yên tĩnh.
Qua đống rơm rạ, Từ Ngôn nhìn rất rõ nước miếng của gã to con kia chảy
xuống, như thể nhìn thấy món ăn mĩ vị nào đó. Rốt cuộc hắn cũng biết
được lý do Sở Linh Nhi bị giam giữ trong gian thủy lao.
Man tộc
đồ diệt Hoàng thành Tề quốc, bắt sống Sở Linh Nhi, sau đó đưa tới thành
Linh Thủy này. Nếu treo thi thể công chúa Đại Phổ này trên tường thành
Linh Thủy, tất nhiên Đại Phổ sẽ nổi giận, quân đội Đại Phổ sẽ lại tụ tập thêm nhiều nữa. Nói không chừng Tả tướng cũng không tiếc giá lớn nào mà sai người tấn công thành Linh Thủy. Đến lúc đó thành Linh Thủy sẽ trở
thành một cối xay thịt chân chính. Chỉ cần ngày nào còn thi thể công
chúa vẫn còn treo trên đầu tường, thế công của Đại Phổ cũng sẽ không
ngừng lại, sẽ lại có rất rất nhiều tính mạng phải bị chôn vùi trong
chiến trường này.
Sở Linh Nhi, thành Linh Thủy…. xem ra đây là nơi táng thân được xây cất riêng cho cô công chúa Đại Phổ này rồi.
Lúc Từ Ngôn còn đang cau mày trầm tư, gã cao to bên kia cả đứng lên, lầm
bầm lầu bầu nói: “Nếu là tượng băng, có lẽ thiếu mất một cánh tay cũng
không tính là gì cả. Đã lâu không được ăn thứ mĩ vị ngon lành đến như
vậy…”
Rõ ràng tên to xác kia định ăn thịt người sống!
Nghe thấy đối phương nói nhỏ, Từ Ngôn lập tức thấy lạnh cả người. Tuy hắn và Sở Linh Nhi không có giao tình gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn
thiếu nữ kia bị ăn mất một cánh tay nổi.
Đang lúc Từ Ngôn chuẩn
bị ra tay đánh lên tên to xác kia, đột nhiên đối phương quay đầu lại
hỏi: “Con chuột nhỏ, có muốn cùng nếm thử không?”