Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 286: Q.3 - Chương 286: Con Mắt Mở To




Dịch giả: Hoangtruc

Mãi đến một lúc sau, Bàng Hồng Nguyệt mới hiểu ra là Từ Ngôn đang nói đến cái gì, cũng không biết phải làm sao đành giúp hắn lượm mấy khối đá kia về.

Mất hơn nửa ngày, hai người đã nhặt nhạnh gần như toàn bộ khối đá trên bờ sông. Bàng Hồng Nguyệt dùng linh khí mở ra một cái túi nhỏ, dưới ánh mắt kinh ngạc của Từ Ngôn, đống đá chồng chất cao hơn nửa người nháy mắt đã biến mất không còn gì cả.

“Đây chính là túi trữ vật?”

Từ Ngôn đầy kinh hỉ nói: “Thật là một thứ thần kỳ a, có thể chứa người vào được không? Chúng ta bỏ hết tất cả biên quân Đại Phổ vào trong đó, lại mang theo cả Thần Võ pháo nữa. Sau đó ta mang túi trữ vật đến Quỷ Vương môn mở ra. Ha ha, nhất định lão tặc Trác Thiên Ưng kia sẽ bị hù chết mà.”

“Không đựng được nhiều người như vậy đâu, tối đa lắm cũng chỉ bỏ vài con chim trùng nhỏ vào, đến linh cầm cũng không thể bỏ vào trong đó được.” Bàng Hồng Nguyệt đưa túi trữ vật cho Từ Ngôn: “Ngươi đi vào sẽ không còn mạng mà trở ra đâu, coi như sống được thì không gian bên trong cũng sẽ đè ép ngươi mất hết thần trí. Cho nên chỉ có thể bỏ vào mấy con thú nhỏ thần trí không cao, hơn nữa không gian trong đó không lớn, tự ngươi cảm nhận chút là biết.”

Từ Ngôn nhận lấy cái túi nhỏ, vận chuyển linh khí từ đan điền đi vào. Linh khí theo ngón tay hắn đưa vào túi nhỏ, lập tức cảm nhận sự tồn tại của đống đá nhỏ kia.

Không gian túi trữ vật không lớn, Từ Ngôn tính toán cũng chỉ lớn hơn cái tủ một chút. Chút không gian đó đừng nói là chứa người, có bỏ thỏ vào cũng không được mười mấy con. Hắn khó tránh khỏi thất vọng.

“Túi trữ vật chỉ có thể mang theo vài thứ đồ tùy thân, túi trữ vật hạ phẩm có không gian rất nhỏ, có lẽ túi trữ vật thượng phẩm lớn hơn, khoảng gần một gian phòng chứa đồ.” Bàng Hồng Nguyệt vừa giải thích, vừa hoa chân múa tay minh họa, phát hiện mình cũng khó ước lượng được gian phòng lớn thế nào, không khỏi chu miệng nhỏ lên.

“Không chỉ túi trữ vật chia ra hai phẩm thượng hạ, mà pháp khí cũng vậy. Chuôi Thanh Diêu chủy của ta đây cũng là một thanh hạ phẩm pháp khí.”

Đống lửa tắt ngóm, chung quanh chìm vào bóng tối. Tuy Bàng Hồng Nguyệt đã tới Trúc Cơ cảnh, thị giác của nàng vẫn không nhìn rõ xung quanh cho lắm. Vừa nói vừa cầm dao găm lên, linh khí khẽ động, dao găm nhỏnổi lên một tầng kiếm khí dài chừng một thước, nhìn qua vô cùng sắc bén.

“Uy lực của pháp khí ở chỗ có thế chém ra kiếm khí giết địch, còn chân khí lại không cách nào chém ra được. Hạ phẩm pháp khí có thể giết người cách đó vài trượng. Cũng có sự chênh lệch giữa người sử dụng là tu hành giả hay võ giả Tiên Thiên. Nếu là thượng phẩm pháp khí, có thể nâng người phi hành, rời khỏi tay vẫn vận dụng được, uy lực lớn gấp mấy lần hạ phẩm pháp khí. Có điều muốn dùng pháp khí phi hành hay đối địch đều phải dùng đại lượng linh khí thúc dục ra, nếu không có lượng linh khí khổng lồ chèo chống thì không cách nào phi hành pháp khí trong khoảng cách dài được. Ít nhất tu hành giả Trúc Cơ cảnh vẫn không cách nào ngự kiếm phi hành, cũng rất khó tế ra được pháp khí giết địch.”

Bàng Hồng Nguyệt giải thích hầu hết những điều Từ Ngôn đã được đọc trong cổ thư của Bàng gia, chẳng qua nàng giảng giải lại chân thật hơn nhiều. Linh khí Trúc Cơ cảnh chỉ đủ chém ra được kiếm khí, rất khó tế pháp khí ra, đây cũng là một phần thường thức của giới tu hành.

”Chỉ cần có thượng phẩm pháp khí, ta cũng có thể bay được sao?” Rõ ràng Từ Ngôn rất mong mỏi được phi hành.

“Ngươi vừa mới Trúc Cơ, linh khí chỉ có chút xíu, dù có thượng phẩm pháp khí cũng không bay lên được, mà có bay lên được vài trượng cũng bị rớt xuống thôi. Bởi vì ngự kiếm phi hành cần rất nhiều linh khí.” Bàng Hồng Nguyệt rất nghiêm túc giải đáp.

“Vậy coi như không bay lên nổi a.” Từ Ngôn có chút thất vọng, nói: “Chẳng lẽ phải đến Hư Đan cảnh mới có thể ngự kiếm phi hành sao.”

“Không hẳn vậy.” Bàng Hồng Nguyệt nghiêng đầu nghĩ ngợi, rồi nói: “Nếu có pháp khí phi hành mà nói, dùng chút ít linh khí là đủ để bay lên rồi. Chẳng qua pháp khí phi hành rất đắt đỏ, tu hành giả Trúc Cơ cảnh không có khả năng mua nổi.”

“Pháp khí phi hành a…” Nghe nữ hài giảng giải, Từ Ngôn đầy mong chờ.

“Không nghĩ tới…chúng ta cùng lúc bước vào Trúc Cơ cảnh.” Bàng Hồng Nguyệt cắn khóe môi, mắt ngời sáng khẽ nói.

”Vợ chồng nha, tự nhiên tâm hữu linh tê rồi.” Từ Ngôn cười hắc hắc, chụp lấy bàn tay nhỏ nhắn của người ta. Bàng Hồng Nguyệt rụt tay lại, oán trách liếc nhìn Từ Ngôn, có điều tay nàng không rút được, chỉ đành mặc cho người ta nắm lấy.

(*”Linh tê” có nghĩa là sừng tê giác, theo truyền thuyết thì tê giác là linh thú, có được “linh tê” thì sẽ hiểu được suy nghĩ của người khác. Câu “tâm hữu linh tê” sẽ có ý nghĩa gần như tâm linh tương thông.)

”Từ Ngôn, ta...” Lúc này Bàng Hồng Nguyệt mới phát hiện quần áo trên người bốc đầy mùi mồ hôi, không khỏi ngượng ngùng nói khẽ: “Ta cần tắm giặt một chút, ngươi…không được phép nhìn lén!”

”Yên tâm!” Từ Ngôn ngẩng cao cổ cam đoan nói: “Yên tâm, phu quân nàng là chính nhân quân tử, nói không nhìn sẽ không nhìn. Đừng nói tới chuyện tối như vậy, muốn nhìn cũng không thấy gì a. Ta cũng đi tắm rửa, nàng ở thượng du, ta ở hạ du.”

Từ Ngôn rất hào phóng nhường vị trí thượng du cho nàng, rồi cười hắc hắc đi thẳng xuống hạ du.

Hắn cũng là một thân nồng mùi mồ hôi, không tắm rửa không được.

Nghe tiếng bước chân đi xa, tâm tình Bàng Hồng Nguyệt nhảy loạn, không rõ tên bại hoại Từ Ngôn kia toan tính gì. Mãi đến khi nàng nghiêng tai nghe thấy tiếng khua khoắng nước sông truyền đến, lúc này mới yên tâm cởi bỏ quần áo, chỉ còn lại thân thể nõn nà lội xuống sông.

Nước sông vẫn lạnh buốt như trước, nhưng dòng chảy đã chậm đi nhiều. Dường như dòng chảy ngầm mấy ngày nay cũng yếu bớt dần, không chảy xiết cuộn trào như mấy hôm trước nữa.

Nữ hài giẫm chân xuống cát mịn đáy sông, tóc đen xõa dài bên người, tỉ mỉ chải gội, mặt nàng ửng đỏ.

Nhớ tới Từ Ngôn ở cách đó không xa, trong lòng nữ hài loạn cả lên. Nàng ngẩng đầu nhìn xuống hạ du, chỉ thấy tối đen như mực, ngoại trừ âm thanh khua khoắng mặt nước của Từ Ngôn, cũng không thấy chút bóng dáng hắn.

Nữ hài yên tâm, cẩn thận kì cọ thân thể mình.

Chuyện trong cuộc sống, đôi khi không thể hoàn toàn dựa vào giác quan bản thân để phán đoán được. Bởi vì ngươi không nhìn thấy người khác, không có nghĩa người khác cũng không nhìn thấy được ngươi. Ngay khi Bàng Hồng Nguyệt đang thoải mái kì cọ, Từ Ngôn lại đang môi khô miệng đắng khua chân lung tung trên mặt nước, ánh mắt trợn to nhìn dáng người mềm mại uyển chuyển cách đó không xa, vừa cười xấu xa vừa chảy máu mũi dài dài…

Mắt phải hắn quả thật không nhìn thấy được Bàng Hồng Nguyệt, nhưng mắt trái của hắn vẫn rõ ràng dáng người nàng, không bỏ sót chi tiết nào.

Từ Ngôn trừng hai mắt nhìn, đến quên cả tắm rửa. Đến khi Bàng Hồng Nguyệt lên bờ, hắn mới phát hiện chân mình đá đến đau nhức cả rồi.

Đáy sông không chỉ có cát mịn, mà còn có đá vụn. Từ Ngôn không đá cho chân mình sưng phồng lên, cũng là vì Bàng Hồng Nguyệt tắm rửa nhanh gọn lẹ.

Bước đến cạnh bờ, Từ Ngôn định phủi lấy vài hạt cát bám vào chân rồi tụ họp lại với Bàng Hồng Nguyệt, thế nhưng đột nhiên hắn ngây ngẩn cả người.

Giơ bàn tay vừa mới sờ xuống chân lên xem, Từ Ngôn càng nhìn, lại càng nghi hoặc.

Bàn tay vẫn còn vương vài hạt cát dính trên chân. Thế nhưng hát cát kia có chút kì quái, không phải hình dạng kì quái, mà là màu sắc, một màu đen kì quái.

Cát dưới đáy sông thường không có màu đen, mà cát trong lòng đất cũng không có màu sắc như thế.

Từ Ngôn nhìn hạt cát đen rất quen mắt, nhưng không nhớ mình đã từng nhìn thấy ở đâu. Hắn bèn mang theo nghi hoặc trở về bờ sông.

Đáy sông không thiếu cát đen trộn lẫn với cát bình thường, vẫn rải rác đông một đụn, tây một đụn. Từ Ngôn mò lên một chút, giơ lên trước mặt nhìn.

Cát dưới đáy sông nhìn không có gì khác biệt, nhưng khi vớt lên khỏi mặt nước, mắt trái Từ Ngôn lập tức phát hiện nắm cát vớt lên tản ra một khí tức nhàn nhạt.

Linh khí?

Quan sát sau nửa ngày, xác định nắm cát đen này quả thật có linh khí, Từ Ngôn lại càng cảm thấy đám cát trong tay quen mắt.

Chốc lát sau, hắn nhớ ra được đã từng nhìn thấy hạt cát đen cổ quái này trong lúc tị nạn ở thiên lao. Thứ trong cái túi nhỏ để mài thành mực của Lưu Y Thủ giống hệt cát đen này. Lúc ấy, Họa thánh còn coi nó như bảo bối, hơn nữa cũng không có được bao nhiêu cả.

”Thịnh Mặc sa!”

Nhìn vốc cát đen trong tay, Từ Ngôn ngoài kinh ngạc, còn là đầy kinh hỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.