Thời đại này, ăn cơm chùa không dễ dàng như vậy
được, nhẹ thì bị hành hung một trận, còn nặng thì sẽ bị hành hung liên
tục hai ba trận đấy.
Đương nhiên, nếu như chạy trốn đủ nhanh thì coi như ăn không được rồi.
“Ai? Ai? Ai ăn tim gấu gan báo hay sao mà dám ăn chùa tại Mai Hương
lâu?” Vương Bát Chỉ còn đang mang theo tinh thần vui vẻ đầy vinh hạnh đã lấy lại được tâm tình. Nghe nói có người ăn cơm chùa, gã vung mạnh cây
côn gỗ sàn sạt ra từng trận gió.
Người đã không thấy đâu rồi, Từ Ngôn bất đắc dĩ nhìn vị đầu lĩnh hộ
viện đang có bộ dạng như khỉ xem xiếc này, thở dài nói: “Vương bát ca,
ngươi nên tiếp tục luyện côn đi, so với luyện kiếm nhìn dễ coi hơn
nhiều.”
“Thật vậy sao” Vương Bát Chỉ cười hắc hắc nói: “Vậy từ nay ta đây
luyện côn vậy. Dù sao đao cũng bị mất rồi, mua mới có chút không đáng
a…”
Đưa mắt nhìn nơi cuối con phố nhỏ dài này, trong lòng Từ Ngôn tự nhủ
không biết nha đầu này là con cái nhà ai không biết quản giáo đây? Gặp
ai cũng muốn đưa ngươi ta đi làm thái giám. Sau này mà gả được chồng thì coi như ra đường gặp phải quỷ rồi.
“Đừng để ta gặp lại ngươi ở Đại Phổ này!”
Cuối con phố, nữ hài tức giận không thôi, ngực phập phồng phẫn nộ
mắng: “Ngày nào đó mà gặp phải ta, không đưa ngươi tiến cung làm thái
giám thì ta không phải là Bàng Hồng Nguyệt nữa!”
Hai lần gặp nhau, hai lần chia tay đều không vui vẻ gì. Nhưng về sau
Từ Ngôn cũng quên đi nữ hài có mùi hương hoa Thiên Tiết trên người này.
Dù sao thì nữ tử Mai Hương lâu này có người nào không có một thân sực nức mùi hương, không cần nhìn Từ Ngôn cũng có thể đoán được là người
nào dù đang đứng cách xa ba trượng đấy.
“Tam tỷ, lão tặc kia có tới chưa? Đám người Quỷ Vương môn đã đi hết
rồi à.” Từ Ngôn quay người nói câu này khiến sắc mặt Mai Tam Nương lại
không tốt đẹp gì.
Lão tặc trong miệng Từ Ngôn tất nhiên là chỉ Nhạc Thừa Phong rồi.
Không cần Mai Tam Nương nói hắn cũng biết hôm nay là cơ hội rung cây
nhát khỉ tốt nhất, nếu bỏ qua thì chỉ sợ sau này không còn cách gì đối
phó với tên Đường chủ Thanh Mộc đường kia nữa rồi.
Cửa ra vào nhiều người, Mai Tam Nương chẳng qua chỉ lắc đầu, không
nói gì. Nàng mặc trên người một thân y phục nghiêm trang, lớp trang điểm trên mặt cũng được rửa sạch hết rồi. Nàng ngẩng đầu nhìn trời, chuẩn bị ra khỏi cửa một chuyến.
“Ta phải về Mai gia một chuyến.”
Để lại câu nói đạm nhạt, một mình Mai Tam Nương đi ra khỏi Mai Hương
lâu. Nàng cũng không còn cách nào khác cả, Đường chủ Quỷ Vương môn nhìn
chằm chằm vào không phải là phiền toán thông thường. Thực ra hôm nay khi nhìn thấy ánh mắt Nhạc Thừa Phong dò xét nhìn Mai Hương lâu, Mai Tam
Nương chợt phát hiện trong mắt gã còn ẩn chứa vẻ tham lam.
Ánh mắt Nhạc Thừa Phong nhìn Mai Hương lâu, so ra còn có vẻ tham lam hơn vài phần khi gã nhìn Mai Tam Nương nàng.
Nhìn ra đối phương chẳng những muốn chiếm lấy người nàng, mà còn nhắm chủ ý vào Mai Hương lâu, tâm tình Mai Tam Nương càng trầm xuống. Do vậy mà nàng mới quyết định trở về Mai gia gặp Phụ thân một chuyến. Bị mắng
hay bị khinh thị cũng không sao, nàng phải tìm ra một vài biện pháp. Nếu không, một khi Mai Hương lâu rơi vào trong tay Nhạc Thừa Phong, lúc đó
Mai Tam Nương không có đường thoát rồi.
Lúc trước Từ Ngôn còn không quá lo lắng về tình cảnh của Mai Tam
Nương cho lắm. Hắn cho rằng bất quá thì mình và Mai Tam Nương bỏ đi là
xong. Nhưng nhìn bóng lưng có chút chán nản của Mai Tam Nương bây giờ,
Từ Ngôn mới phát hiện được nữ nhân kia còn có một sự kiêu ngạo phát ra
từ tận trong xương tủy.
Nàng không bao giờ muốn ăn nhờ ở đậu, thầm nghĩ muốn dùng thủ đoạn của mình vui vui vẻ vẻ thoái mái cả đời.
Đáng tiếc nàng chỉ là một nữ tử không quyền không thế yếu đuối mà
thôi, đã định trước không cách nào thoát khỏi nanh vuốt của những thế
lực to lớn kia. Đôi khi những người có cố gắng hết sức chưa chắc đã có
cuộc sống tốt, mà những người dễ dàng thích nghi được với mọi hoàn cảnh
mới có thể không lo không nghĩ nhiều.
Từ Ngôn chính là kẻ có tính tình thích ứng với mọi hoàn cảnh. Hắn
không quan tâm tới tiền ít hay tiền nhiều, cũng không quan tâm chuyện ăn ngon mặc đẹp trong Mai Hương lâu. Thế nhưng nói cho cùng, Mai Tam Nương không thể có một dạng tâm tính như hắn.
Âm thầm thở dài, Từ Ngôn cũng là không biết phải làm sao.
“Ngôn ca nhi, chúng ta đi thôi. Thanh La còn đang cần Ngân Quang sợi
thêu yếm nữa.” Bên cạnh, người tên Thanh La kêu lên giòn tan trong trẻo, rồi kéo Từ Ngôn đi thẳng ra đầu đường lớn đông đúc ồn ào.
Phố nhỏ không ít nhà bán chỉ, nhà nào không phải thêu thùa may vá. Thế nhưng lại không bán chỉ Ngân Quang.
Chỉ Ngân Quang không phải là sợi chỉ màu bạc, mà chính là sợi tơ bằng bạc thật được kéo nhỏ. Loại này chỉ có những quý nhân không hợp với
thói thường mới dùng để may vá, có giá cả đắt gấp trăm lần so với chỉ
thông thường. Cho nên muốn mua chỉ này chỉ có thể đến thành Tây mua. Bởi vì cửa hàng mua bán tập trung ở thành Tây nhiều nhất, không chỉ có bán
chỉ Ngân Quang, đến chỉ bằng sợi Vàng cũng có, có mua nổi hay không mà
thôi.
Từ Ngôn thường không qua thành Tây vì đồ đạc bán nơi này rất đắt.
Những chiếc xe thuyền do ngựa lớn kéo cũng được đóng ở thành Tây này,
nghe nói một con bảo mã kéo xe thế nhưng lại có giá cao hơn một chiếc xe thuyền nữa.
Mang Thanh La đến thành Tây mua chỉ Ngân Quang xong, Từ Ngôn đang
định trở về thì từng tràng ngựa hí truyền ra từ bãi ngựa cách hắn không
xa. Từng con ngựa cao lớn da lông bóng loáng như lụa đang được cột trong bãi.
Thật sự là ngựa tốt a.
Từ Ngôn không hiểu về thuật xem tướng ngựa lắm, thế nhưng chỉ cần
người có ánh mắt một chút là nhìn ra được. Con ngựa kia có bộ lông bóng
loáng, bốn chân tráng kiện, mắt ngựa sáng ngời rất có thần. Loại ngựa
này không phải ngựa kéo xe hàng thông thường, giá một con ít nhất cũng
phải năm trăm hoặc một ngàn lượng trở lên.
Nhìn thấy ngựa, Từ Ngôn có chút động trong lòng.
Hắn không yêu thích ngựa, mà đang nghĩ tới tác dụng của bảo mã.
Nhạc Thừa Phong là một phiền toái không nhỏ, Từ Ngôn cho rằng Mai Tam Nương không ứng phó được rồi. Người ta không những là võ giả Tiên Thiên Tam mạch, mà còn là Đường chủ Thanh Mộc đường. Động võ với người ta,
chẳng phải trở thành kẻ địch của toàn bộ Thanh Mộc đường Quỷ Vương môn
hết hay sao? Nếu không giải quyết được phiền toái kia, tất nhiên cũng
nên nghĩ kĩ tới một đường lui.
Đường lui đối với Từ Ngôn mà nói, đơn giản không hơn gì một chữ Trốn.
Chạy trốn không có ngựa thì không được. Một khi náo loạn cứng đối
cứng với Nhạc Thừa Phong thì Từ Ngôn chỉ đành chuẩn bị mang Mai Tam
Nương chạy trốn đi. Toàn bộ Phong Sơn thành là địa bàn của Quỷ Vương
môn, cho nên muốn chạy trốn thì ngựa nhanh chính là mấu chốt nhất.
“Ngựa của Mã Vương Trấn không giống nhau a. Nhìn ngựa người ta dưỡng
ra đi, trách không được sao có giá hoàng kim, phẩm tướng và sức chịu
đựng đều là tuyệt vời nhất a.”
Bên đường, mấy người hiểu về ngựa đang tán dóc với nhau.
“Nói không phải chứ… đây mới chỉ là hạ phẩm. Nếu là bảo mã thượng
phẩm thì một con giá trị vạn lượng vàng, đó mới thật sự là Thiên lý mã.”
“Nghe nói ngựa trong Mã Vương trấn được nuôi thả trên núi, mười phần
dã tính, huấn luyện cho tốt cũng mất thêm nửa năm, rồi lại vận chuyển
tới Phong Sơn thành cho nên giá tiền tự nhiên cũng tăng cao tới chóng
mặt rồi.”
“Đầu năm nay ngựa so ra còn quý hơn người. Ai bảo ngựa của Mã Vương
trấn người ta nổi danh, hoàng gia xuất hành cũng toàn dùng ngựa Mã Vương trấn kéo xe. Nghe nói có đến một nửa chiến mã Biên quân là đến từ Mã
Vương trấn.”
“Nếu muốn có ngựa tốt, phải làm một chuyến tới Mã Vương trấn mới
được. Tuy nói Mã Vương trấn ra ngựa tốt nhưng vẫn có vàng thau lẫn lộn
a. Có thể tự mình chọn lấy một con thiên lý mã ở đó, giá cả tiện nghi
hơn ở Phong Đô rất nhiều, đến đây qua tay lại cũng có thể kiếm được một
mớ.”
Người qua đường chuyện phiếm với nhau, Từ Ngôn nghe được tới đó đã bị Thanh La vội vã kéo trở về Mai Hương lâu. Trên đường về, hắn vẫn luôn
nghĩ đến chuyện về mấy con ngựa, thầm cảm thấy chuẩn bị thêm ngựa tốt là vô cùng trọng yếu.
Đường lui nha, càng có ý định sớm thì lại càng có lợi cho mình. Hắn
không bao giờ muốn để heo kéo xe nữa. Tiểu Hắc chạy rất nhanh, thế nhưng đoạn đường từ Tuyết Sơn chạy ra thiếu chút nữa đã khiến bộ xương trên
người Từ Ngôn muốn long cả ra.
Sờ vào mấy lượng bạc vụn trong ngực, Từ Ngôn thở dài.
Sau khi vào Phong Sơn thành, hắn kiếm được không ít tiền ở sòng bài
của Trang lão tứ. Ước chừng gần ngàn lượng bạc, nhiều như vậy coi như
một tiểu đạo sĩ đã đầy đủ tiêu xài rồi, thế nhưng muốn mua bảo mã thì
đến Mai Hương lâu cũng tính là khó với tới được đấy.
Thiên lý mã thật sự, hơn một vạn hai trăm lượng vàng chưa chắc mua được.
Bảo mã bình thường trong Mã Vương trấn khoảng mấy trăm lượng thì Từ
Ngôn có thể mua được. Nhưng hắn đang chuẩn bị đường lui, đối thủ lại là
một võ giả Tiên Thiên Tam mạch, thậm chí có lẽ còn là toàn bộ Thanh Mộc
đường. Nếu như xảy ra huyên náo túi bụi thật sự, nếu muốn thoát khỏi
Thanh Mộc đường đuổi giết thì ngựa bình thường còn không đủ.
Ngựa tốt không mua nổi, ngựa bình thường thì Từ Ngôn lại sợ đến lúc
đó lại hỏng việc. Vì vậy từ sau khi trở về Mai Hương lâu, Từ Ngôn vẫn
luôn ở trong thế khó xử.