Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 429: Q.4 - Chương 429: Đại Kế Của Quốc Sư




Trong mắt phàm nhân, hai từ Đại yêu này chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.

Trong mắt tu hành giả Trúc Cơ cảnh, Đại yêu vẫn là một tồn tại cực kỳ hiếm thấy, có thể sánh ngang với một trường hạo kiếp.

Thế nhưng trong mắt cường giả Hư Đan, Đại yêu là một tồn tại chân thật. Một khi xuất hiện, nó có thể đồ diệt cả một quốc gia.

Đó chính là Yêu vật đầy khủng bố ngang ngửa với cường giả Nguyên Anh, có thân hình cực lớn, hung mãnh dị thường!

Ngay trung tâm của cơn bão châu chấu quét qua Đại Phổ lại chính là Đại yêu đầy kinh khủng. Hơn nữa rõ ràng Đại yêu này lại xuất hiện ngay phụ cận kinh thành. Kinh thành Phổ quốc cực kỳ phồn hoa thế nhưng không thể cản được Đại yêu tàn sát bừa bãi.

Dù có ba vị cường giả Hư Đan ở đây cũng không phải là đối thủ của Đại yêu.

Gió lốc kinh người đã biến mất, hiện ra là một con châu chấu cực lớn như tường thành. Con mắt của nó to hơn cái vạc nước, ba vòng huyết luân chuyển động không ngừng trong con mắt. Bước chân nó mãnh liệt nhấc lên, mang theo tiếng rít đập xuống.

Ầm…Rầm rầm!

Một mảng tường thành như bông bị phá hủy, móng vuốt cự thú đạp xuống, rồi bò vào trong kinh thành.

Toàn bộ vệ binh trên thành đều choáng váng đứng im như tượng gỗ. Bọn hắn nằm mơ cũng chưa từng tưởng tượng ra có loại địch nhân kinh khủng nhường này. Còn trên đường lớn trong kinh thành sớm đã loạn tung cả lên, tiếng kêu rên nổi lên bốn phía.

Một trận cuồng phong bắt đầu khởi động. Cự thú mới bò vào kinh thành há to miệng phun ra một trận bão cát màu nâu xám. Phàm nhân nào bị nhiễm phải bão cát này, tích tắc sau đều biến thành một xương trắng!

Đại yêu xuất hiện ở phía bên kia kinh thành, bắt đầu bò qua cả tòa kinh thành đi đến đạo tràng Ngọc Long. Những nơi nó đi qua, thi cốt đầy đất.

Lúc này ba vị trưởng lão Hư Đan ở Sở Hoàng sơn đồng loạt tế phi kiếm ra, dốc sức liều mạng công kích màn sáng bao phủ đạo tràng. Ba bọn họ đối phó với Đại yêu căn bản là chịu chết, do đó, kế hoạch của bọn họ chính là nhanh chóng cứu Hoàng đế ra trước khi Đại yêu bò tới đây, sau đó chạy về tông môn cầu cứu.

Ba vị Hư Đan tuyệt đối không phải là đối thủ của Đại yêu.

”Đồng loạt ra tay, phá vỡ tà thuật!”

Trưởng lão râu dài khàn giọng gào thét, mấy trăm tên đệ tử tông môn mới phản ứng lại, đầy lo sợ đồng loạt tấn công màn sáng.

Đến trưởng lão Hư Đan còn phải sợ hãi Đại yêu, cho nên với đám đệ tử Trúc Cơ này đó lại càng là một trận tai vạ. Nếu Đại yêu tiếp cận đến, e rằng khó có thể sống sót được. Không có Trưởng lão ở đây thì hẳn những người này đã sớm giải tán cả rồi.

Nhìn cự thú đang chậm chạp bò qua kinh thành đi tới, Từ Ngôn cũng khiếp sợ đến tột đỉnh.

hắn chỉ từng nhìn thấy loại cự thú kinh khủng như vậy một lần duy nhất, đó chính là con nhện ở sâu trong ngọn Lão Phần sơn kia mà thôi.

”Chuẩn bị chạy trốn đi...”

Bên tai hắn lại lần nữa vang lên tiếng Khương Đại truyền âm. Gã thanh niên béo mập kia đang giả vờ giả vịt cầm một thanh pháp khí hạ phẩm đánh ra một đạo kiếm khí vào màn sáng, truyền âm tiếp: “Có cường nhân đang nhắm tới hoàng thất Đại Phổ, chuyến này chúng ta dây phải vũng nước đục rồi!”

Khương Đại đã chuẩn bị chạy trốn. Kỳ thật Từ Ngôn cũng định chạy trốn, thế nhưng nhìn phương hướng di chuyển của cự thú, hắn thấy được nó sẽ đi ngang qua Bàng phủ và Mai Hương lâu!

Tam tỷ!

…….

Từ Ngôn đang khiếp sợ, Hoàng đế Sở Tuyên cũng đang khiếp sợ không thôi.

Nhìn màn sáng chung quanh, Sở Tuyên bị dọa đến toàn thân run rẩy. Nếu không phải nhờ thái giám Tiêu Thạch đầu bạc trắng dìu đỡ, có lẽ vị Hoàng đế Đại Phổ này không đứng vững nổi nữa.

”Đây là thế nào! Quốc sư, quốc sư... Mau tới hộ giá!”

Kinh hoảng qua đi, Sở Tuyên bèn nhớ tới trung thần của y, vội gọi to Quốc sư. Thế nhưng Quốc sư đang giơ cao hai tay lên đã hoàn thành xong nghi thức cuối cùng, mỉm cười đi tới.

”Bệ hạ chớ nên kinh hoảng, có vi thần ở đây, Đại Phổ tất phải biến thành tử địa!”

Còn tưởng rằng Quốc sư đang định bày tỏ lòng trung thành, không nghĩ người ta mở miệng nói ra một câu kinh người như vậy. Đại Phổ biến thành tử địa thì chẳng phải Hoàng đế cũng chết chắc rồi sao?

”Lớn mật!”

Tiêu Thạch vừa mới quát lên một tiếng chói tai, cái đầu người đã bay lên. Máu tươi phún đầy mặt Sở Tuyên dọa cho vị Hoàng đế này sợ tới bại liệt cả người. Y còn chưa ngã xuống đất thì đã bị Kỷ Hiền chộp lấy cần cổ.

”Kỷ Hiền, ngươi dám!”

Đối diện với biến hóa lớn như vậy, văn võ bá quan đều sợ tới mức nghẹn họng nhìn trân trối, chỉ có Tả tướng già nua xông lên. Trình Dục nổi giận sùi bọt mép tung chân đá vào quốc sư. Đáng tiếc lão còn không đá trúng người ta, mà mình thì đã bị chấn ngược lại ngã ra đất.

Quét mắt nhìn Tả tướng đầy ngoan cố, Kỷ Hiền lạnh lùng nở nụ cười. Đại kế trù tính nhiều năm qua của gã cuối cùng đã được hoàn thành.

Một khi đại kế hoàn thành, cũng chính là thời điểm Đại Phổ diệt quốc!

Lúc Đại yêu xuất hiện ở kinh thành, trước mặt Lê Cảnh Điền trong đại trạch Lê gia cũng có một nữ tử mặc trường bào xuất hiện. Ả chính là Bành Tử Liên, một trong các pháp sư Thái Thanh giáo. Ả vừa xuất hiện, không nói một lời đã lập tức vung kiếm khí ác đấu với Lê Cảnh Điền.

Cùng lúc đó, sâu trong viện tử của Mai Hương lâu, một đạo nhân mập mạp nện bước trầm ổn đi vào. Bước chân y từng bước đi tới gian phòng nhỏ mà Bàng Vạn Lý dưỡng thương.

Ngụy Minh cũng giống như Bành Tử Liên đều đang phụng mệnh đi ám sát gia chủ Tiền tông. Gia chủ Bàng gia hiện tại không có thành tựu gì cả, cho nên Ngụy Minh phụng mệnh lần này đến đánh chết nguyên gia chủ Bàng Vạn Lý.

Đến Hứa gia còn không rõ tung tích lão, nhưng Ngụy Minh lại rõ ràng đường đi nước bước như vậy, có thể thấy tin tức của Thái Thanh giáo thông linh hơn Hứa gia rất nhiều.

Đẩy cửa viện tử ra, Ngụy Minh liếc nhìn Mai Tam Nương đang cho heo ăn.

Từ khi Bàng Vạn Lý ở trong Mai Hương lâu, Mai Tam Nương thường tự mình bưng cơm tới, càng là đối đãi với Bàng Vạn Lý như trưởng bối nhà mình. Hôm nay Mai Tam Nương vừa mới đưa cơm xong, tiện đường đi qua đổ thêm đồ ăn cho con heo Tiểu Hắc. Chợt nàng thấy một đạo nhân mập mạp ngoài cửa đi vào, tay cầm theo trường kiếm lạnh như băng.

Thương thế của Bàng Vạn Lý vừa mới chuyển biến tốt hơn, nghe tiếng tường thành sụp đổ truyền đến bèn đẩy cửa đi ra ngoài.

Ba người, ba đôi mắt mang theo thần sắc khác biệt va chạm cùng lúc với nhau.

Ánh mắt Mai Tam Nương mang theo sợ hãi. Ánh mắt Bàng Vạn Lý mang theo nghi hoặc. Còn ánh mắt Ngụy Minh lại mang theo sát ý lạnh lùng.

Trường kiếm xé gió tích tắc vang lên, Ngụy Minh vung trường kiếm đột ngột chém về phía Bàng Vạn Lý.

Căn bản y không để vào mắt một tên gia chủ Bàng gia có thương thế chưa lành thế này.

Loảng xoảng một tiếng, cửa chuồng heo bị phá tung từ bên trong ra. Trường kiếm của Ngụy Minh còn chưa rơi xuống, một bóng đen đã đâm thẳng ngay bụng y. Vì vậy, vị pháp sư Thái Thanh giáo này lần đầu tiên nếm trải một cảnh tượng chưa bao giờ thấy qua trên đời này.

Viện tử càng lúc càng nhỏ đi, Mai Hương lâu càng lúc càng nhỏ đi. Cuối cùng, toàn bộ kinh thành cũng càng lúc càng nhỏ đi.

Mười trượng, trăm trượng...

Ngụy Minh bị một con heo húc bay đi đã thấy được rất nhiều cảnh quan kỳ diệu. Thậm chí con cự thú châu chấu cực lớn kia trong mắt y cũng trở nên vô cùng nhỏ bé. Chỉ có điều cái giá của việc chiêm ngưỡng kì quan trên không trung này chính là sau đó, sẽ bị rơi nát thành bánh thịt.

Con heo Tiểu Hắc rất nghe lời, đến giờ vẫn nhớ như in lời sai bảo của Từ Ngôn trước lúc đi.

Nếu có người khi dễ nhạc phụ chúng ta, lập tức ủi bay địch nhân đi....

Hai vị gia chủ Tiền tông tao ngộ ám sát chẳng qua chỉ là những náo động đan xen mà thôi. Dị thú châu chấu cực lớn mới là kiếp nạn chân chính của ngày hôm nay. Vừa vào thành, phạm vi trăm trượng quanh nó đã không còn người sống. Còn lúc này, Hoàng đế lại đang hấp hối trong bàn tay của Quốc sư.

Ở Thiên điện nằm sâu bên trong cấm điện của Hoàng cung, mặt gương đồng cực lớn chợt nổi lên một tầng sáng mông lung. Khí tức Đại yêu vừa mới xuất hiện trong kinh thành, mặt gương đồng thường được Hoàng đế dùng để liên lạc cầu cứu người nhà cũng đồng thời xuất hiện biến hóa kỳ dị.

Màn sáng chuyển động, một bóng người cao lớn mặc long bào từ trong gương đồng bước ra.

Dung mạo uy nghiêm, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, lại thêm một thân dao động linh khí mãnh liệt. Người này chính là người mạnh nhất Hoàng tộc Sở gia từ nơi bế quan của Sở Hoàng sơn, thông qua dị bảo Hoàng tộc này xuất hiện nơi Hoàng cung này.

”Đại yêu...”

Lão giả mặc long bào bỗng trừng hai mắt. Một khắc sau đã xuất hiện ngay không trung phía trên Hoàng cung. Lão phất tay, kiếm quang hòa lẫn lực lượng phong hỏa lao thẳng tới Đại yêu nơi xa, mà bóng dáng lão cũng mờ nhạt đi. Rồi lão đã xuất hiện ngay trong đạo tràng Ngọc Long.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.