Ngay khi Từ Ngôn sắp đoạt được chức vị Thái Bảo,
trên lôi đài chợt xuất hiện khách không mời mà đến. Nhìn thấy bộ dáng
của vị công tử trước mặt, trong lòng Từ Ngôn trầm xuống.
Đối phương đầy hào hoa phong nhã, Từ Ngôn lại biết y còn có thêm một cái tên hiệu làm người ta rét lạnh, gọi là Ngụy quân tử.
Người tới không phải ở đâu xa lạ, là kẻ đã đánh lén nữ hài che mặt ở
phía đông Mã Vương trấn lúc trước, thiếu chủ Chỉ Phiến môn Tiêu Mộng!
Một câu vì ngươi mà đến, Từ Ngôn lập tức làm ra cái bộ dáng mê man,
chân tay luống cuống gãi gãi đầu. Lúc này đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ đã
đứng dậy.
“Tiêu Mộng, ngươi định tới đây phá hoại thể diện Quỷ Vương môn ta
sao?” Trác Thiếu Vũ lạnh lùng nói tiếp: “Nếu ngươi muốn trở thành Thái
Bảo thì dễ thôi. Hôm nay có bốn vị trí tất cả, lúc này là đang tranh
đoạt vị trí thứ ba. Vậy vị trí cuối ta giữ lại cho ngươi là được. Ngươi
bái cha ta làm nghĩa phụ, hai chúng ta làm huynh đệ cũng tương xứng.”
“Trác huynh nói gì vậy?” Tiêu Mộng phe phẩy quạt giấy cười ha ha:
“Quỷ Vương môn và Chỉ Phiến môn vốn là đồng minh. Đại Thái Bảo và thiếu
môn chủ ta vốn là huynh đệ nha.”
Không để Trác Thiếu Vũ tức giận, Tiêu Mộng vội nói tiếp: “Lên đài thì phải thi đấu là quy củ của Quỷ Vương môn các ngươi. Nhiều người nhìn
như vậy, nếu đại Thái Bảo ngươi nói không giữ lời, lại ỷ thế hiếp người
bức ta đi xuống thì thanh danh Quỷ Vương môn các ngươi quá thối rồi, ha
ha ha!”
Tóm gáy Trác Thiếu Vũ uy hiếp xong, lúc này Tiêu Mộng đã không còn e
ngại nữa, y quay sang nhìn Từ Ngôn, hòa ái muôn phần: “Tiểu huynh đệ,
Thái Bảo Quỷ Vương môn có gì tốt, đến Chỉ Phiến môn ta không? Ta là
thiếu chủ Chỉ Phiến môn, chỉ cần ta gật đầu, ngươi chính là nghĩa đệ của ta, mệnh lệnh vạn người không ai dám từ. Quỷ Vương môn bọn hắn có mười
tám Thái Bảo, coi như ngươi thắng cũng không biết xếp hạng bao nhiêu
nữa. Còn Tiêu Mộng ta lại không có nhiều huynh đệ phế vật như vậy.”
Vị này ngụ ý ngươi chỉ cần gia nhập Chỉ Phiến môn, địa vị sẽ tương đương với nhị Thái Bảo Quỷ Vương môn.
Nhìn thấy Tiêu Mộng lên đài, Từ Ngôn liền biết mình được người khác
coi trọng. Hắn không phải mỹ nhân, Chỉ Phiến môn chỉ có thể nhìn trúng
hắn một điểm, đó là tuổi tác và thực lực của hắn.
Xem ra Tiên Thiên Tam mạch mười sáu, mười bảy tuổi, thả đến bất kỳ môn phái nào cũng là miếng bánh ngon a…
”Nguyên lai là thiếu môn chủ, thất kính, thất kính.”
Từ Ngôn giả bộ như bừng tỉnh đại ngộ, rồi sau đó có chút do dự nói:
“Ý tốt của thiếu môn chủ tại hạ xin ghi nhận. Ta đã là đệ tử tục gia Quỷ Vương môn, đi qua môn phái khác không tốt lắm. Huống chi nhà ta lại
ngay tại Phong Sơn thành, thật sự không thể đi được.”
“Vậy thì sao chứ!” Tiêu Mộng soạt một tiếng gấp quạt giấy lại, ngẩng
đầu nói: “Hảo nam nhi chí hướng bốn phương. Chỉ một cái gia nghiệp mà
thôi, sao lại để vây khốn cá chép vượt Long môn được? Về phần thân phận
đệ tử tục gia Quỷ Vương môn, có Tiêu Mộng ta tại đây, Quỷ Vương môn bọn
hắn dám làm khó nghĩa đệ bổn thiếu chủ sao?”
Nói đến nước này Từ Ngôn càng thêm bất đắc dĩ. Hắn vốn đã không có
bao nhiêu thời gian, không nghĩ mình lại thành miếng bánh thơm ngon.
Thực ra đối thủ là Tiêu Mộng này cũng đủ khiến hắn đau đầu không hết.
Không phải dễ dàng che mắt được thiếu chủ Chỉ Phiến môn Tiên Thiên Tứ mạch. Nếu thật sự so chiêu, Từ Ngôn chỉ vận dụng chân khí Tam mạch thì
tỷ lệ thắng là xa vời.
Không phải đã từng có câu nói, Tam mạch đấu Tứ mạch, không thua mới lạ.
Trời đã hoàn toàn tối đen, Từ Ngôn thầm thở dài trong lòng. Người của Chỉ Phiến môn thì không thể quản được Đường khẩu Quỷ Vương môn, hắn cần thân phận Thái Bảo, không cần cái thân phận thủ hạ của thiếu môn chủ
Chỉ Phiến môn. Từ Ngôn đành vào thẳng vấn đề: “Đa tạ thiếu môn chủ đề
điểm, tại hạ quyết định vẫn ở lại Quỷ Vương môn mới thỏa đáng.”
“Thật là một tiểu tử bướng bỉnh.” chẳng những Tiêu Mộng không tức
giận, còn khẽ gật đầu nói: “Ngươi đã không muốn. Thôi được, tự bổn thiếu chủ động thủ đánh ngươi xuống khỏi lôi đài, chặt đứt tâm tư trở thành
Thái Bảo của ngươi. Tự nhiên ngươi sẽ gia nhập Chỉ Phiến môn ta rồi.”
Quả là một thiếu môn chủ bá đạo!
Một câu tự mình động thủ, Từ Ngôn đã nhìn ra sự bá đạo của vị thiếu
môn chủ này. Tiêu Mộng và Trác Thiếu Vũ đều giống nhau, là người thừa kế của bàng môn đại phái nên thực chất bên trong đều có một loại tự ngạo.
Nếu đối phương tự ngạo như thế, thời gian lại gấp rút, Từ Ngôn đành đánh hết thảy tự ngạo của bọn họ thành tự ti vậy.
Quét ngang cương đao, ánh mắt Từ Ngôn bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm
vào thanh niên đối diện. Tiêu Mộng kia càng là sảng khoái, quạt giấy
trong tay soạt mở ra, cười nhẹ cất bước tới gần, bước chân càng lúc càng nhanh, càng lúc càng gấp. Tiên Thiên Tứ mạch, thân nhẹ như yến được y
vận dụng triệt để.
Võ giả Tiên Thiên có đặc thù riêng, đó là thân hình cực nhanh. Nhanh
nhẹn hơn Tam mạch không ít. Bước chân chốc lát xê dịch đã đến gần tới Từ Ngôn. Quạt giấy nhẹ nhàng linh hoạt phẩy lên nhìn qua như đùa giỡn nữ
tử nhà người ta, một đám bụi đất nhỏ mảnh như sương mù từ trong chuôi
quạt giấy bay tung ra.
Lại là chiêu thức dùng độc ti tiện!
Tại phía đông Mã Vương trấn, Từ Ngôn đã tận mắt nhìn thấy thủ đoạn
của thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn rồi. Lúc ấy nữ hài che mặt kia đã gặp
phải tổn thất nặng dưới độc công của Tiêu Mộng.
Nếu đã biết đối phương là cao thủ dùng độc, sao Từ Ngôn có thể không
phòng bị được? Thân hình hắn xoay chuyển, bắt đầu vọt phóng vòng quanh
rìa lôi đài. Dùng tốc độ nhanh chóng kéo dài khoảng cách với đám khói
kịch độc kia.
Chiêu thứ nhất không công trở về, Tiêu Mộng lại càng coi trọng thiếu
niên trước mặt thêm vài phần. Nếu không phải nhìn thấy thiếu niên này
thực lực phi phàm, một tay ám khí kín kẽ cao minh, lại thêm tuổi tác rất nhỏ thì làm sao thiếu môn chủ như y lại tự thân lên đài được?
Phải biết rằng khi y bước lên đài này, xem như đã đánh vào mặt mũi của Trác Thiếu Vũ rồi.
Vì một hạt giống tốt, coi như Tiêu Mộng đã đắc tội với Trác Thiếu Vũ. Lúc này, mặc kệ Từ Ngôn có đồng ý hay không, y đã ở trong tình thế bắt
buộc rồi. Cho nên y vừa mới ra tay đã không lưu thủ, khói độc bị phá,
lập tức y phi thân lên. Quạt giấy lại trở thành vũ khí, tung bay cao
thấp, bao phủ Từ Ngôn vào bên trong.
Võ giả Tiên Thiên Tứ mạch toàn lực ra tay, nếu Tiên Thiên Tam mạch
bình thường đại khái gắng gượng được nửa khắc. Thế nhưng không biết tại
sao Tiêu Mộng vừa mới toàn lực xuất thủ, bước chân của Từ Ngôn đã bắt
đầu lảo đảo, như thể chưa giao thủ đã bị khí thế của đối phương áp đảo.
Nếu như loại cục diện như vậy tiếp tục, thì không lâu sau đã có thể phân thắng bại được rồi.
Lần đánh nhau này khiến mọi người phía dưới nhìn xem mà trợn mắt há mồm.
Căn bản là đại danh của Tiêu Mộng không được nhiều người trong Quỷ
Vương môn biết đến. Cùng lắm chỉ nghe nói vị thiếu môn chủ Chỉ Phiến môn là cao thủ Tiên Thiên Tứ mạch, không nghĩ tới y đối phó với Tiên Thiên
Tam mạch lại nhẹ nhàng đến vậy.
Từ Ngôn cố ý giả bộ thê thảm, không những che mắt Tiêu Mộng mà còn
che mắt được tất cả mọi người. Cuộc chiến càng tiếp diễn, vẻ mặt Trác
Thiếu Vũ càng âm trầm, rồi dần xanh mét lại. Nếu cứ để Tiêu Mộng thủ
thắng như vậy, Trác Thiếu Vũ thầm quyết định sau khi Từ Ngôn bị thua, gã vẫn cứ cường hành đuổi Tiêu Mộng đi.
Dù sao bọn họ chỉ là tiểu bối trong môn phái, chỉ cần môn chủ vẫn còn liên minh thâm căn cố đế, thì đám thiếu môn chủ có xung đột chút ít với nhau cũng không tính là gì.
Trong đám người, Vương Bát Chỉ đổ ướt cả mồ hôi tóc gáy. Tên này đang nắm chặt hai tay, mỗi lần Từ Ngôn tránh được một kích hoặc chật vật lùi được ra sau, cả người gã khẽ run rẩy, trong lòng gấp gáp không kìm
được. Nếu Từ Ngôn thật sự có thể thành Thái Bảo gia, Vương Bát Chỉ gã đi theo cũng được thơm lây.
Trên lôi đài, Từ Ngôn nhìn như sắp thua, lại đang âm thầm vận chuyển
dòng nhiệt lưu xuống hay tay, cũng chính là vận dụng chân khí Tứ mạch.
Thân thể có linh mẫn thì Từ Ngôn cũng không so tốc độ được với võ giả Tứ Mạch. Muốn có tốc độ ngang với Tiêu Mộng thì cũng chỉ có võ giả Tứ
mạch thân nhẹ như yến. Nếu đã vận chuyển chân khí Tứ mạch, cũng coi như
đã đến lúc phân thắng bại rồi.Dù gì Từ Ngôn cũng không muốn người ngoài
nhìn thấy rõ thực lực của mình.
Trước mặt chợt có quạt giấy cắt ngang, cả người Từ Ngôn nhanh chóng
nhảy ngược ra sau. Nhìn qua như hành động bất đắc dĩ không thể tránh né
được, nhưng trong tay hắn đã sớm bóp chặt hòn đá, khi hắn còn đang ngửa
đầu ra sau, thì đồng thời cũng phất tay đánh ra.