Tuyết ưng và thuyền mộc đã biến thành chấm đen nơi chân trời, rồi hoàn toàn biến mất không còn gì nữa.
Từ Ngôn nhìn thấy Tuyết ưng, cũng nhìn thấy nữ hài trên thuyền mộc nhưng hắn không đi ra. Xương ngực hắn đã bị hõm vào chèn ép tim hắn, đến hít thở thôi cũng đã biến thành hi vọng xa vời.
Hai mắt vô thần chỉ có thể trơ mắt nhìn nương tử của mình đi xa.
Một kích của chồn chuột khiến Từ Ngôn cảm nhận được Linh cầm mạnh mẽ đến thế nào. Đừng nhìn lần đấu thú trước kia Tiểu Hắc dễ dàng nuốt mất chồn chuột, thế nhưng nếu đặt trên người Từ Ngôn thì lúc đó đã trở thành một tràng tai nạn rồi.
Bị một lực mạnh ngàn cân đánh vào ngực, dù có cường tráng đến mấy cũng không thể chịu được.
Hứa gia...
Lửa giận trong lồng ngực hắn đã sớm bùng lên vạn trượng. Mắt trái Từ Ngôn bắt đầu nổi lên điểm sáng. Sau đó, hắn nhìn thấy Hứa Kính Chi nhe răng cười.
“Thiên Môn hầu, không nghĩ ra phải không? Không nghĩ ra Từ Ngôn ngươi sẽ có ngày rơi vào tình trạng để mặc người chém giết phải không? Hặc hặc, ha ha ha ha!”
Hứa Kính Chi cầm trường kiếm, âm trầm nở nụ cười, nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi ngay đâu. Ngươi tra tấn ta thế nào, ta sẽ tra tấn ngươi thế ấy. Ta sẽ cho ngươi đoạn tử tuyệt tôn giống như ta, sau đó đánh nát kinh mạch toàn thân ngươi, phá nát mặt ngươi đến mức Bàng Hồng Nguyệt cũng không nhận ra được ngươi. Cuối cùng cắt lưỡi ngươi, để ngươi trở thành tên tàn phế thật sự, miệng không nói được, tay chân không cử động được! Ngươi sẽ thấy Bàng Hồng Nguyệt trở thành nữ nhân của anh họ ta. Ngươi sẽ chìm trong cô độc thống khổ cả đời. Ngươi sẽ không chết, thật đấy, làm sao ta cam lòng giết ngươi? Ta muốn ngươi sống không được, chết không xong! Ha ha ha ha!”
Hứa Kính Chi như trở thành kẻ điên. Gã cười lớn, rồi vung trường kiếm lên, đột ngột đâm thẳng xuống chỗ hiểm của Từ Ngôn.
Không có tiếng kêu thảm thiết cùng máu tươi như tưởng tượng của gã. Trường kiếm cách Từ Ngôn vẻn vẹn ba tấc thì cứng ngắc lại. Hứa Kính Chi càng như tượng gỗ không nhúc nhích, chẳng qua khuôn mặt gã lại đang vặn vẹo như ác quỷ.
Hồn phách vô hình của một con rắn đang quấn lấy người Hứa Kính Chi, tạo thành một sợi dây thừng vô hình.
Tuy rằng Từ Ngôn bị trọng thương, cũng không còn sót lại bao nhiêu linh khí nhưng may là vẫn có thể thúc giục xà hồn đúng lúc Hứa Kính Chi hạ thủ xuống. Thiên Quỷ thất biến đệ nhất biến đã được Từ Ngôn vận chuyển đi ra.
”Để ngươi... thất vọng rồi!”
Trên mặt Từ Ngôn không có vẻ thống khổ, chỉ có lạnh lùng khiến người ta sợ hãi. Hắn dùng phần khí lực cuối cùng giơ tay lên, một cục đá nhỏ đột nhiên bay thẳng vào đầu Hứa Kính Chi.
Phập!
Phi thạch mang theo chân khí Tiên Thiên đánh thẳng vào giữa hai hàng lông mày của Hứa Kính Chi. Máu tươi bắn tung tóe, đầu của gã bị đánh lủng một lỗ lớn.
Khoảng cách gần như thế, tuy Từ Ngôn không còn sức lực gì nữa nhưng vẫn đủ sức thi triển phi thạch bay ra giết người!
“Ngươi...”
Hứa Kính Chi kinh hoảng, định chửi bới một phen. Thế nhưng máu tươi tuôn đầy ra, sinh cơ gã cũng càng thêm mờ nhạt, không nói nổi nên lời.
Lực lượng xà hồn có hạn, cuốn lấy đối thủ rồi thì nó cũng cạn sạch sức lực, càng lúc càng mỏng manh rồi dần biến mất. Hứa Kính Chi chỉ có thể ngã qua một bên, toàn thân run rẩy, nhìn qua không sống nổi.
Từ Ngôn gắng gượng đứng dậy, nhặt thanh trường kiếm của Hứa Kính Chi lên, không chút biểu cảm đâm thẳng xuống ngực gã. Tiểu trấn như tử vực lại có thêm một cái xác.
Âm thanh vù vù truyền đến. Ngửi thấy mùi máu tươi, đám châu chấu mắt đỏ từ bụi cỏ và trong đống phế tích chui ra như ong vỡ tổ, xông về phía cái xác. Một tràng âm thanh rặc rặc gặm cắn nhỏ vang lên, Hứa Kính Chi đã nhanh chóng biến thành một bộ xương trắng. Hốc mắt trống trơn còn có một con châu chấu mắt đỏ bên trong, như thể bộ xương đưa mắt nhìn chằm chằm vào Từ Ngôn cách đó không xa.
Phiền toái còn chưa chấm dứt, bởi vì Từ Ngôn cũng bị thương. Đám châu chấu mắt đỏ kia gặm ăn Hứa Kính Chi xong xuôi, nhao nhao đưa mắt đỏ nhìn Từ Ngôn.
Ngay khi Hứa Kính Chi bị đám châu chấu gặm cắn, trong tay Từ Ngôn đã có thêm một khối linh thạch.Nhân cơ hội ngắn ngủi này, hắn tận lực khôi phục linh khí trong đan điền, rồi đưa tay mở Sơn Hà đồ ra, nhanh chóng chạy ra khỏi gian nhà gỗ đổ nát này.
Phía sau Sơn Hà đồ là hơn một ngàn con châu chấu mắt đỏ vù vù đuổi theo.
Chỉ có khôi phục chút ít linh khí, Từ Ngôn mới có thể khống chế pháp khí phi hành. Nếu không với thương thế hôm nay, hắn chỉ còn cách trở thành đồ ăn của đám châu chấu mắt đỏ mà thôi.
Đám châu chấu mắt đỏ đuổi theo Sơn Hà đồ bay xa rồi, bên ngoài gian nhà gỗ đổ nát chợt vang lên tiếng bước chân. Có người từ đằng xa đi tới, lại không thấy bất cứ bóng dáng gì.
Bộ xương trắng của Hứa Kính Chi vậy mà giật giật, rồi như bị người đá một cước bay thẳng vào vách tường.
“Nhanh như vậy đã học xong Dưỡng Quỷ Vi Hoạn, khá tốt nha!”
Phế tích trống rỗng, bóng người trong suốt mới xuất hiện trong tiểu trấn đưa tay sờ cằm, tự nói: “Tận dụng cơ hội đồng môn bị gặm thành xương trắng khôi phục linh khí. Đủ tính toán khôn khéo, tâm địa ngoan độc, kẻ thù không ít. Ngươi tới Kim Tiền tông thật đúng là nhân tài không có đất trọng dụng a...”
Sau lời thì thầm như quỷ ngữ, cả bóng người ẩn nấp kia nhanh chóng biến mất không còn tung tích. Mà trên Sơn Hà đồ, âm thanh Khương Đại xuất hiện ngay cạnh Từ Ngôn.
“Bị Linh cầm đạp một cước còn không chết, xương cốt không tệ. Nếu sớm cứu chữa có lẽ không chết được.”
Lúc này Từ Ngôn đang liều mạng thúc giục Sơn Hà đồ, khóe miệng không ngừng tràn ra vết máu. Đột nhiên có giọng nói ngay bên tai khiến hắn giật mình kinh hãi. Đến lúc nghe ra đó là Khương Đại, hắn mới yên tâm.
Không phải người của Hứa gia là tốt rồi. Ít nhất Khương Đại sẽ không giết hắn.
Bóng dáng mập mạp như quỷ mị hiện ra, an vị bên cạnh Từ Ngôn. Khương Đại nhìn nhìn Sơn Hà đồ, tò mò hỏi: “Pháp khí phi hành dạng quyển họa này cũng tính kỳ lạ quý hiếm. Sớm biết ngươi còn có loại bảo bối này, lúc đó nên lấy đi luôn mới đúng.”
”Nói nhảm ít thôi. Châu chấu phía sau sắp đuổi tới nơi rồi. Ngươi tới phi hành đi.”
Từ Ngôn gắng gượng nói một câu, sau đó ngừng thúc giục linh khí. Đúng là hắn giao Sơn Hà đồ cho Khương Đại, còn mình ngồi xếp bằng khôi phục linh khí.
Khương Đại cười to, cũng không cự tuyệt. Bàn tay mập mạp vỗ lấy quyển họa. Sau đó tốc độ Sơn Hà đồ rõ ràng tăng thêm gấp bội, không lâu sau đã bỏ xa đám châu chấu mắt đỏ.
“Xương ngực lõm sâu sắp đâm thẳng vào tâm mạch rồi. Vết thương thế này không dễ xử lý a. Không nên lộn xộn, nếu mấy cọng xương này đâm vào tâm mạch coi như ngươi toi mạng ngay.”
Khương Đại khống chế Sơn Hà đồ, vẫn đầy thảnh thơi phân tích thương thế Từ Ngôn.
”Loại nội thương thế này rất phiền toái. Cần phải nhanh chóng chỉnh lại mấy khúc xương bị chệch, để lâu sau này càng khó khôi phục như cũ. Không những thế còn ảnh hưởng đến bản thể, rất có tai hại với tu vi sau này.”
Vừa nói, trong tay Khương Đại có thêm một viên một hạt linh đan rực rỡ ánh vàng.
”Phục Cốt đan, có giá trị đắt nhất trong số các đan dược hạ phẩm, không có hơn một ngàn linh thạch đừng nghĩ mua được. Xương cốt vỡ nát thế nào, chỉ cần nuốt vào một hạt là nhanh chóng khỏi hẳn. Dù là cao thủ Hư Đan, không đến lúc thương thế nguy hiểm đến tính mạng sẽ không nỡ ăn.”
Khương Đại xuất đan dược ra, Từ Ngôn lập tức mở mắt.
Tại đại điện giao dịch tông môn, Từ Ngôn đã từng thấy có người bán loại đan dược này. Hơn nữa người đó lại là một vị trưởng lão Hư Đan cảnh, mà quả thật giá cả đúng là ở trên trời.
”Ra giá đi.”
Từ Ngôn lạnh lùng đưa mắt nhìn Khương Đại, không nói nhiều.
“Người thông minh quả không giống người thường. Lát nữa ngươi sẽ biết.” Khương Đại cất đan dược đi, cười hắc hắc nói: “Hành sự tùy theo hoàn cảnh, chớ để lòi đuôi là được. Bộ dạng ngươi lúc này lại rất chân thật, hắc hắc, hắc hắc hắc hắc...”