Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 462: Q.4 - Chương 462: Đi Được Sẽ Chuyển Lời




“Chuyển lời nhắn đến cho ai? Chỉ cần ta có thể đi ra ngoài, nhất định sẽ chuyển giúp ngươi.”

Từ Ngôn không qua loa, nếu quả thật hồ yêu thật có thể giúp hắn thoát khỏi hiểm địa thì chuyện chuyển lời cũng không có gì khó.

“Núi Linh Hồ ở Thiên Bắc, nói cho Hồ tộc núi Linh Hồ rằng Lục nhi đang ở trong Kim Tiền tông Thiên Nam...”

Nghe hồ yêu đề cập đến Thiên Bắc xong, Từ Ngôn lập tức nhíu mày, trầm ngâm một lúc lâu sau mới nói: “Với tu vi của ta có thể không đến được Thiên Bắc. Lời nhắn này của ngươi ta không cam đoan sẽ chuyển đến được.”

“Không sao, chỉ cần ngươi nhớ kỹ là được rồi.” Sợi râu dài của yêu hồ giật giật, răng năng chỉ hơi thò ra đã bị nó thu về.

Nếu vừa rồi Từ Ngôn không cần suy nghĩ đã mở miệng nhận lời thì con Đại yêu tuyệt đối sẽ há miệng nuốt giết hắn ngay lập tức. Nó nhìn ra được Từ Ngôn do dự, mới chính thức lựa chọn tin tưởng đối phương.

“Vận khí của ngươi không tính là quá tốt.”

Hồ yêu lại nói tiếp: “Linh đan chân chính giấu trong mắt trận, ta chỉ có thể chuyển ra được một hạt. Cất kỹ Uẩn Anh đan kia đi, đợi khi đột phá Nguyên Anh sẽ có trợ lực to lớn.”

Từ Ngôn có chút thất vọng, Đan các lớn như vậy không thể chỉ chứa một hạt Linh đan được. Thế nhưng nghĩ lại, có một hạt cũng không tệ, hắn cảm thấy đủ rồi.

“Nếu có cơ hội đến Thiên Bắc, nhất định ta sẽ thay ngươi gửi lời nhắn đến núi Linh Hồ.”

Thu lấy đan dược, Từ Ngôn trịnh trọng nói.

”Hi vọng như thế...”

Hồ yêu không nhiều lời, huyết văn trong hai mắt bắt đầu chuyển động. Mắt trái Từ Ngôn có thể nhìn thấy trong mắt hồ yêu nổi lên hai luồng ánh sáng kỳ dị.

Ánh sáng hợp lại với nhau, không chiếu đến màn sáng màu đỏ mà chiếu vào một bên vách tường.

Rất nhanh, một cái vòng tròn như cánh cổng ánh sáng chợt xuất hiện trên vách.

“Đi ra ngoài, có thể thông suốt tới bên ngoài Đan các. Đây là phần sức mạnh cuối cùng của ta, đừng quên lời hứa của ngươi...”

Giọng nói của yồ yêu có chút dồn dập, Từ Ngôn khẽ gật đầu, bước vài bước vọt qua cánh cổng ánh sáng kia. Đi qua đó như thể hắn vượt qua hầm băng, đến khi quay đầu lại thì đã xuất hiện tại một chỗ sâu trong khu rừng hoang cách xa Đan các.

Lúc này đã là sáng sớm, Từ Ngôn quay đầu đưa mắt nhìn Đan các nơi xa, rồi quay trở về khu cư trú.

Sâu trong tầng ba của Đan các, tiếng xích sắt lại vang lên, rồi yên lặng trở lại. Một giọng nói nhỏ mang theo nhàn nhạt bất đắc dĩ và thất lạc của Đại yêu vang lên.

“Núi Linh Hồ... Hi vọng hắn có thể đưa tin về được...”

***

Một ngày mới lại đến, Linh Yên các vẫn như thường ngày. Đệ tử chân truyền ở ba tầng Đan các căn bản không có cảm giác mình ở trong cấm chế. Mà hạt Uẩn Anh đan biến mất nhất thời vẫn chưa ai phát hiện ra.

Tại khu cư trú của tân đệ tử, Từ Ngôn đang nói chuyện với một đệ tử chấp sự, lấy lệnh bài thân phận rời khỏi tông môn.

Ngụy Minh đã sớm thông báo cho đệ tử chấp sự phụ trách tân đệ tử, cho nên Từ Ngôn nhanh chóng lấy được đi lệnh bài ra ngoài. Hắn cứ vậy mà rời khỏi Kim Tiền tông.

Bên ngoài khe núi, Từ Ngôn quay đầu lại nhìn lại khe núi tĩnh mịch khổng lồ rồi nhanh chân bước đi. Khóe miệng hắn nở nụ cười lạnh, lại càng lúc càng thêm rét buốt.

Đợi khi ta trở về, Hứa gia các ngươi cũng không cần tồn tại trong hậu thế nữa rồi...

Lòng mang theo đầy lãnh ý, Từ Ngôn bước chân trên một con đường nhỏ không biết dẫn về đâu. Sơn Hà đồ đón gió dựng lên, bay thẳng về phương Bắc. Mà ở phương hướng Tề quốc, trong khu rừng phía sau khu cư trú của đệ tử nơiTừ Ngôn thường xuyên lui tới, nữ hài áo đỏ tay nắm mép váy, si ngốc chờ đợi phu quân của nàng. Thật tình nàng không biết, hai người đã phải phân ly rồi.

Trên một con đường khác, sâu trong sơn cốc cách Kim Tiền tông mấy trăm dặm, có một tráng hán mặt mày đáng sợ đang ngồi xếp bằng, một vết sẹo sâu chạy dài từ đuôi mày đến khóe miệng càng thêm kinh người. Phải một lúc lâu gã mới khôi phục lại được, rồi đột nhiên mở mắt ra. Trong tay gã, một hạt đan dược đang tản ra hương kinh người.

“Rốt cuộc Uẩn Anh đan đã tới tay. Đúng là đám phế vật trong tông môn, rõ ràng lại không có ai luyện chế ra loại đan dược này, báo hại lão tử phải đến Kim Tiền tông, hừ!”

Thầm mắng vài câu, thần sắc Khương Đại trở nên thoải mái hơn. Gã lẩm bẩm: “Sở Bạch, ta tặng lại vị trí Hư Đan đệ nhất nhân cho ngươi đấy, không tới hai năm nữa, lão tử đã trở thành cường giả Nguyên Anh rồi, ha ha ha!”

Kỳ đan tới tay tự nhiên sẽ khiến lòng người vui sướng. Nhớ tới sinh tử của Từ Ngôn, ánh mắt Khương Đại lạnh lẽo lại: “Đáng tiếc cho tên tiểu tử ngốc Từ Chỉ Kiếm kia. Nếu hắn đến Thiên Quỷ tông thì mắt trái hắn cũng là của ta rồi. Hừ, dựa vào ngọc bội của Sở Bạch, Dung Cốt đan của Tự Linh đường thì tính là gì? Không cần Sở Hoàng phải ra mặt Hứa gia cũng phải ngoan ngoãn giao giải dược ra thôi. Cái đạo lý dựa bóng cây lớn ngươi vẫn còn chưa rõ ràng a?”

Đại yêu xuất hiện đã làm kế hoạch dẫn dắt Từ Ngôn qua Thiên Quỷ tông thất bại, khiến Khương Đại cảm thấy thập phần đáng tiếc. Gã không tiếc chuyện Từ Ngôn sinh tử thế nào, mà tiếc con mắt trái kia của Từ Ngôn. Nếu không gã cũng sẽ không cố tình hạ thấp giá trị ngọc bội của Sở Bạch.

“Lần này thuận lợi như vậy, chẳng lẽ lại sắp không may?”

Khương Đại cầm lấy một hạt độc đan âm hiểm hàng đầu rời đi mà còn cho rằng mình gặp đại vận bèn bắt đầu nghi hoặc. Sau khi xem xét kỹ càng đan dược một phen, Khương Đại rốt cuộc yên tâm trở lại, ngửa đầu mắng chửi: “Cả đời không may, rốt cuộc lão tử cũng gặp may mắn một lần a! Đan dược này không vấn đề, lão tặc thiên, ta xem lần này ngươi còn khiến Khương Đại Xuyên ta không may kiểu gì đây!”

Bầu trời vẫn xanh thẳm, không có lấy một gợn mây. Tất nhiên sẽ không có các loại dị tượng lôi phạt gì cả, mắng một lúc, bóng dáng Khương Đại lại biến mất khỏi nơi sâu trong sơn cốc này.

Ở Thiên Nam này, nếu bàn về chiến lực thì Các chủ Linh Yên các không được tính là hàng đầu, bàn về tu vi nàng ta cũng chỉ không tính là kém quá. Thế nhưng về thủ đoạn luyện đan mà nói, Liễu Phỉ Vũ có thể tính là đệ nhất nhân trong Nguyên Anh. Giả đan do nàng ta luyện chế ra đã đạt đến tình trạng giả thật khó dò. Dù cho Khương Đại Xuyên có nổi danh hung tàn ngoan lệ nhất tà phái thì cũng không nhìn ra chút manh mối nào.

Không ăn còn đỡ, một khi ăn hạt giả đan này vào, coi như cả đời này Khương Đại Xuyên cũng đừng hòng nghĩ tới chuyện trở thành cường giả Nguyên Anh nữa. Thậm chí ngay cả tu vi Hư Đan cũng khó bảo toàn được.

Gia hỏa cả đời xui xẻo kỳ thật vẫn không gặp may như cũ. Trước khi gặp Từ Ngôn, có lẽ gã chỉ đa phần cực độ không may, còn từ lần gặp Từ Ngôn này, xem như kẻ này hoàn toàn bỏ đi rồi...

Ba ngày sau, Linh Yên các mới bắt đầu rung chuyển.

Tất cả trưởng lão bị gọi tới trước mặt Các chủ. Liễu Phỉ Vũ đã phát hiện linh đan ở tầng ba Đan các biến mất.

Đại trận không chút hư hao, Uẩn Anh đan lại không cánh mà bay. Hơn nữa cả hai viên đan dược thật, giả đều đã biến mất không chút dấu vết không phải là chuyện nhỏ. Các chủ nổi giận bèn phái tất cả các trưởng lão tra rõ việc này.

May mắn ngay lúc đó váy dài của Các chủ là màu xanh da trời, nếu là màu xanh khói thì đảm bảo các mấy vị trưởng lão phụ trách Đan các đã bị trọng thương dưới cơn giận dữ của nàng ta rồi.

Tất cả môn nhân đệ tử Linh Yên các đều bị thẩm vấn thế nhưng không tìm ra chút manh mối nào. Đến cuối cùng khi kiểm kê lại môn nhân, mới phát hiện ba ngày trước có hai đệ tử rời khỏi tông môn.

Một người là Khương Đại, người khác tên là Từ Chỉ Kiếm.

Từ Ngôn lập tức bị hoài nghi, thế nhưng lại bị Ngụy Minh trực tiếp bác bỏ. Người khác không biết nhưng ông ta thập phần rõ ràng, Từ Ngôn đã ăn Dung Cốt đan vào rồi, nếu có năng lực lẻn vào ba tầng Đan các thì hắn còn chịu để người chế trụ như vậy sao?

Ngụy Minh vốn không chào đón Từ Ngôn, lần này lại làm chuyện tốt.

Chính miệng Ngụy Minh nói rõ với Các chủ về nhiệm vụ của Từ Ngôn và chuyện hắn nuốt Dung Cốt đan vào. Đến Liễu Phỉ Vũ cũng không còn tại hoài nghi Từ Ngôn nữa. Mà Khương Đại càng lúc càng bị nghi ngờ nhiều hơn, chẳng qua người không phòng trống không cách nào kiểm chứng được.

Có hơn một nửa tân đệ tử đã bị thương vong trong đợt dịch châu chấu vừa rồi, lại thêm mười người bị phái lẻn vào tà phái nữa, cho nên Linh Yên các hầu như không còn ai biết tới chuyện Từ Ngôn và Khương Đại là bà con cả.

Ngoại trừ một người.

Khi biết được Đan các bị trộm, Nhiếp Ẩn vẫn luôn đứng ngồi không yên.

Không ai hoài nghi Từ Ngôn, thế nhưng Nhiếp Ẩn lại biết rõ Từ Ngôn và Khương Đại là anh em bà con với nhau. Lại nhớ tới lúc Từ Ngôn từng nói qua với y mình không có anh họ nào cả, y do dự hồi lâu rồi quyết định tự mình rời khỏi tông môn, đi qua Lâm Sơn trấn một chuyến.

Lúc trở về, Nhiếp Ẩn không nhắc đến bất kỳ tin tức của Từ Ngôn với ai nữa cả. Y đã xác nhận Từ Chỉ Kiếm thật sự là cô nhi, trước kia ở Thừa Vân quan cũng sớm đã biến mất. Chẳng qua tên hắn là Từ Ngôn, tên tự mới là Chỉ Kiếm.

Nhớ tới ngữ khí cùng thần thái của Từ Ngôn lúc đó, Nhiếp Ẩn cảm giác có vài chuyện không bình thường. Thế nhưng Từ Ngôn đã rời đi, y không có cách nào chứng thực gì cả.

Về phần Khương Đại đã sớm mịt mù không chút dấu vết, Linh Yên các cũng phái không ít người tìm tòi tin tức, có điều vô ích mà thôi.

Tại tầng ba của Đan các, khu vực hạch tâm đại trận mơ hồi truyền ra từng tràng roi quất trầm đục. Các chủ mặc váy dài đã sớm biến thành màu xanh khói, mặt mày thanh lãnh, tay cầm roi thép liên tục hạ xuống người yêu hồ, đánh cho Đại yêu xơ xác lông mao không còn sức phản kháng.

Yêu hồ bị trói đã trở thành mục tiêu cho Các chủ trút giận. Bởi vì ngoại trừ Khương Đại đã biến mất thì chỉ có một khả năng nữa, đó là đan dược đã bị yêu hồ này nuốt mất.

Cả buổi sau đó, khi đã đánh cho yêu hồ máu tươi đầm đìa, Liễu Phỉ Vũ một mình đi ra khỏi trận pháp, bước chân dừng trước cửa Đan các không người.

“Khương Đại...”

Các chủ lạnh lùng lẩm bẩm, một thân váy dài màu xanh khói khẽ đung đưa: “Chẳng lẽ là ba mươi sáu lộ quỷ sứ của Thiên Quỷ tông, Khương Đại Xuyên?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.