Dịch giả: Hoangtruc
Bóng người thon gầy ngoài cửa hiện lên, dưới ánh nến lại trở nên run rẩy không ngừng, như thể một con cừu non đang run sợ.
Ánh mắt trống rỗng của Từ Ngôn xẹt qua một tia lạnh lẽo. Trên bầu trời đêm, một ngôi sao ảm đạm cũng rơi thẳng về phương hướng xa xăm.
Nữ tử kia đi đến, yết hầu Từ Ngôn bỗng nhúc nhích một cái.
Từ Ngôn suy yếu dựa vào đầu giường, lẳng lặng nhìn bóng dáng có chút mê
người, cũng có chút trìu mến đang chậm rãi tiến về phía mình.
Ánh mắt hắn có chút trống rỗng, cũng có chút ngốc chát, giống hệt với ánh
mắt thích ý nhàn nhạt vẫn hay nhìn Thanh Vũ. Chẳng qua nơi cổ họng đang
nhúc nhích không chút nổi bật của hắn, có một lượng thảo dược từ trong
miệng được nuốt xuống.
Mang theo hương thơm lạnh lùng trong trẻo, Thanh Vũ bước đến đầu giường. Cánh tay mềm ấm vờn quanh đầu vai Từ
Ngôn, dịch chuyển hắn sang một tư thế thoải mái. Vốn là hắn đang nửa nằm nửa ngồi dựa tường, lúc này là nằm xuống.
”Ngôn Thái Bảo, hôm nay, còn muốn Thanh Vũ phụng bồi ăn cơm cùng không?”
Một câu nói quen thuộc vang lên bên tai Từ Ngôn. Thanh Vũ đến, khiến kịch
độc trong cơ thể Từ Ngôn bỗng nhiên nổi lên. Cảm giác đau đớn như bị dìm trong nước, khuôn mặt hắn vặn vẹo hẳn đi, nhìn chằm chằm cái khuôn mặt
như cố gắng kìm nén trước mặt mình.
”Tốt lắm!”
Tiếng gằn
giọng qua kẽ răng nghiến chặt nghe khàn khàn mà tuyệt vọng. Cánh tay run rẩy của Từ Ngôn đột nhiên bóp lấy cổ Thanh Vũ, chẳng qua mềm mại vô
lực, nói bóp cổ không bằng nói là sờ vào.
Thanh Vũ không tránh, cứ trơ mắt nhìn Từ Ngôn, trên mặt dần dần chuyển sang ửng đỏ.
”Ngôn Thái Bảo, như vậy không hay, ta chỉ là một tỳ nữ a “
Lời nói nhu hòa nhỏ nhẹ, nghe được khiến người miên man bất định, cự tuyệt
lại đầy ý mời gọi. Nữ tử tách người khỏi bàn tay, cúi đầu xuống, dán
gương mặt nhỏ nhắn sát phần tim trên ngực đối phương.
Tiếng tim
đập dồn dập như trống trận vang lên, Từ Ngôn bị kịch độc giày vò đến
không thể chịu đựng được, chẳng những toàn thân run rẩy, trên cổ càng là nổi gân xanh, đầu ngẩng cao lên, khóe miệng bị cắn đến tứa vết máu ra.
Chẳng qua tứ chi vô lực, hắn không đứng lên nổi nữa.
Ánh mắt đầy
tơ máu đã sớm lặng ngắt đến vô thần. Tình huống thế này, là thời điểm mà người thường bị thống khổ giày vò đến sắp hôn mê.
Ngẩng đầu khỏi người Từ Ngôn, Thanh Vũ dần dần nhếch khóe miệng, ánh mắt long lanh như nước tràn đầy một loại chờ mong và vui mừng. Dường như Từ Ngôn đã trở
thành con rối của ả, mà chủ nhân là ả đang thưởng thức lấy cảnh con rối
sắp bị xé đứt ra.
“Cảm giác này rất thích phải không? Cái cảm giác sắp sửa chết đi này ấy?”
Nữ tử nói nhỏ, mang theo đầy cuồng nhiệt cùng chờ mong.
“Cảm giác máu tươi bị thiêu đốt thế nào? Nghe thấy tiếng xương cốt phát ra
không? Gần rồi, gần rồi, khoảng cách tới Địa ngục đã rất gần rồi.”
Ngón tay xanh nhạt dọc theo vạt áo hắn cắt qua, lồng ngực rộng rãi của thiếu niên hiện ra, dưới ánh nến trông đặc biệt nổi bật.
“Thân thể thật đẹp a, thập thất Thái Bảo.”
Nhẹ vỗ về Từ Ngôn, Thanh Vũ cắn môi xấu hổ nói khẽ. Ánh mắt ôn nhu như nhìn nhân tình, lại như đầy chờ mong.
“Lại thống khổ thêm nữa đi, ta thích nhìn bộ dạng ngươi bây giờ.”
Theo tiếng nói khẽ của nữ tử, cổ họng Từ Ngôn cũng truyền ra tiếng gầm khàn
khàn. Nghe được âm thanh gào thét tuyệt vọng này, Thanh Vũ như trở nên
run rẩy theo, ánh mắt nóng cháy như lửa, gương mặt gầy gò tươi tắn ửng
đỏ.
Bàn tay nhỏ bé khẽ vuốt ve bộ ngực Từ Ngôn, dần dần tạo thành năm vết móng tay cào đỏ máu. Tiếng thoải mái sung sướng vang lên không
cách nào ức chế được. Rồi đôi môi đỏ trên cái gương mặt kia thở nhẹ ra
một hơi dài.Ô...ô...n...g!
Tiếng thở khẽ của nữ tử kia bị tiếng
rít xé rách hoàn toàn, Phong Ngọc đao giấu kín trong chăn mền bị hắn
phóng ra. Chẳng những xuất đao, hắn còn thẳng tay đánh ra ba mảnh Phi
thạch.
Lúc trước yếu ớt không chút sức lực là Từ Ngôn cố ý giả
dạng. Khi thấy Thanh Vũ khác thường như vậy, rốt cuộc hắn đã hạ tử thủ
xuống.
Đối mặt với cao thủ Trúc Cơ mạnh mẽ hơn mình quá nhiều, Từ Ngôn chỉ có một cơ hội duy nhất. Cơ hội lần này là hắn mạnh mẽ chống đỡ lấy thống khổ đổi lấy. Nếu đòn này không trúng, hắn cũng không còn sức
để ra tay tiếp nữa.
Đao thế đột ngột, Phi Thạch còn mang theo hào quang sáng lên, vẻ mặt ửng đỏ của Thanh Vũ hiện lên nét kinh ngạc, cả
người đột ngột bay lên trời. Đúng là ả từ trên giường nhảy vòng lui lại.
Ba mảnh Phi Thạch mang theo chân khí của Tiên Thiên Ngũ mạch đánh hụt,
lưỡi đao Phong Ngọc đao lạnh thấu xương cũng bị bàn tay trắng nõn như
ngọc cản lại giữa không trung, sau đó bị nữ tử nhẹ nhàng hạ người xuống
đoạt lấy.
“Hóa ra vẫn còn tỉnh táo. Khí lực của Ngôn Thái bảo không yếu a.”
Nữ tử bay xuống, đạp chân dạng qua khóa lấy người Từ Ngôn, đao cũng bị ném qua một bên. Khuôn mặt hơi rũ xuống, lời nói mang theo hơi thở nhẹ như
lan vang lên bên tai Từ Ngôn.
”A, a” Từ Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm gương mặt trước mặt, âm thanh khàn khàn hung dữ vang lên: “Tứ đại hộ pháp Thanh Vũ “
“Ngươi đã sớm biết? Thật đáng tiếc!” Cái miệng nhỏ nhắn của Thanh Vũ vang lên
tiếng thất vọng, khẽ nói: “Người ta vẫn muốn âm thầm hầu hạ bên cạnh
Ngôn Thái Bảo, làm một nữ tỳ nho nhỏ thật hay a.”
“Hành…Hành Khí đan!”
Từ Ngôn dĩ nhiên không áp chế nổi độc lực, hoàn toàn chìm vào vô cùng
thống khổ. Hắn càng mong mỏi đạt được Hành Khí đan trộn lẫn Ô Anh thảo,
Thanh Vũ lại càng cảm thấy vui vẻ.
“Muốn ăn sao? Hành Khí đan trên người ta, nếu Ngôn Thái Bảo muốn ăn, vậy cầu xin ta là được, ha ha ha…”
Không người biết, vị hộ pháp cuối cùng của Quỷ Vương môn có một loại ham mê
cổ quái. Ả ta thích trêu chọc những dã thú gần chết hoặc người còn đang
sống. Nhìn xem quá trình sinh mạng kia biến mất, ả có được khoái cảm
không nói nên lời. Cho nên, hàng năm đều có vài chục người trở lên bị ả
tra tấn cho tới chết.
Thanh Vũ không nghĩ tới độc Thập Lý Hàn
Hương trên người mình không khiến Từ Ngôn vô lực toàn thân, lại tạo cơ
hội cho đối phương bộc phát định đả thương mình. Chẳng qua đó không
thành vấn đề, ả ta có rất nhiều cách khiến một người không có sức lực
nào cả. Hơn nữa độc Ô Anh thảo phát tác, còn kẻ nào chống đỡ nổi? Từ
Ngôn cũng sắp bị độc phát giày vò đến ngất đi.
Có thể giải được
độc Thập Lý Hàn Hương là nhờ Diễm Dương hoa, một loại thảo dược rất bình thường. Lúc Từ Ngôn đi ngang qua tiệm thuốc đã chuẩn bị sẵn, khi biết
Thanh Vũ tiến đến đã sớm nuốt giải dược rồi.
Thập Lý Hàn Hương
không khiến hắn tê liệt, nhưng độc Ô Anh thảo phát tác khiến hắn không
cách nào ngăn cản được. Cho nên dùng hết toàn lực phản kích chưa thành
công thì Từ Ngôn đã lâm vào tình trạng mặc người định đoạt.
***
Ngoài cửa thành, con ngửa đỏ thẫm phì phò, bốn vó run rẩy. Bôn ba hai ngày
hai đêm, con bảo mã đã không kiên trì nổi. Cũng may Giáo úy thủ thành
nhận ra thân phận đại tiểu thư Bàng gia, bèn đưa cầu treo xuống. Mà loại cầu treo này là một khuông trúc đủ nâng cả người và ngựa lên tường
thành.
Tạ ơn Giáo úy thủ thành xong, Bành Hồng Nguyệt bỏ lại bảo
mã trên thành, tự mình chuyển người thân nhẹ như yến, nhanh chóng biến
mất trong màn đêm.
“Không phải tiêu đội Bàng gia vừa mới đi được
vài ngày sao? Sao lại trở về?” Trên tường thành, quân binh gác đêm chụm
đầu nói thầm với nhau. Lúc tiêu đội rời đi cũng từ cổng thành bên này,
chỉ mấy ngày thôi nên bọn hắn vẫn còn nhớ rõ.
“Vợ chồng son vừa kết hôn, không chịu nổi sống xa nhau chứ sao, hắc hắc.” Một lão binh cười hắc hắc nói.
“Tiểu biệt thắng tân hôn. Đây chính là tình cảm, các ngươi không hiểu đâu.”
(*Tiểu biệt thắng tân hôn: Đêm “gặp gỡ” sau ít ngày xa cách còn hơn đêm tân hôn_Hoangtruc)
Giáo úy thủ thành đắc ý vỗ vỗ đầu con ngựa đỏ thẫm đầu tường hâm mộ nói:
“Chỉ là khổ cho vị mã huynh này rồi. Ngươi xem, người ta muốn đoàn tụ,
nên hại ngươi khổ sở như vậy đây.”