Dịch giả: Trongkimtrn
Đã không còn nghi ngờ gì về
Mập Cửu nữa, gã chính là một đầu bếp thuần túy. Bởi vì Từ Ngôn rất rõ
Vương Bát Chỉ là dạng người gì, mà người làm huynh đệ với y có thể là
cao thủ Quỷ Vương môn được sao?
Từ lúc tận mắt thấy cảnh ‘đoàn
tụ’ của Vương Bát Chỉ và Mập Cửu, hắn rốt cục cũng bỏ qua sự giám thị
của Quỷ Vương môn. Chỉ cần tìm được Ngư Vĩ liên, là hắn sẽ chân chính
khôi phục tự do rồi!
Không thể chậm trễ thêm, Từ Ngôn thầm nghĩ
như vậy. Sau khi đấu sinh tử, giải quyết Hứa Kính Chi, thì hắn sẽ lập
tức chạy tới Lưu Lan cốc.
Hắn không dám chắc có thể lấy được Ngư
Vĩ liên từ Lưu Lan cốc hay không. Nếu tay không mà về, Từ Ngôn chỉ có
một con đường để đi là trùng kích Lục mạch mà thôi. Chuyện độc phát ngày càng gần, chỉ còn mấy hạt Hành Khí đan trong tay mình, chỉ sợ hắn không sống nổi thêm một năm.
Hứa gia...
Nơi đáy mắt của hắn lưu chuyển một vệt hàn quang. Hôm nay, mạng của Hứa Kính Chi kia hắn sẽ
thừa cơ lấy đi, tránh chuyện tên tiểu nhân hèn hạ kia lành lặn thương
thế lại có ý đồ xấu xa gì đó.
Trừ cỏ tận gốc là quy tắc mà Từ
Ngôn luôn tôn thờ. Tiếc rằng lúc trước vì Bàng Hồng Nguyệt nên hắn không cách nào giết chết Hứa Kính Chi. Nhưng lần này lại bất đồng, đã lập
giấy sinh tử, ai chết ai không may cũng không có chuyện kẻ khác đòi hắn
chịu tội giết người.
”Đi thôi!”
Có tiếng thúc dục nhẹ nhàng của người thiếu nữ bên cạnh truyền đến:
”Thắng Hứa gia xong, thì chúng ta lập tức xuất phát đi Lưu Lan cốc.”
Với ánh mắt kiên nghị, Bàng Hồng Nguyệt lộ lên nét quật cường của mình.
Nàng không muốn Từ Ngôn chết đi, cho nên muốn cùng hắn tìm được Ngư Vĩ
liên.
Mấy chiếc xe bắt đầu đi ra từ Bàng phủ chạy tới biệt viện
Lê gia ngoài thành. Trong đất kinh thành, các vị quý nhân cũng lục tục
lên đường, đi nhìn tận mắt một trận đấu sinh tử chân chính. Còn ở biệt
viện Lê gia, Lê Dịch Minh vô kế khả thi, chỉ biết than thở.
Hơn
phân nửa cao thủ Lê gia đều ở miếu Thành Hoàng. Hiện tại miếu Thành
Hoàng không thể gọi là miếu nữa mà đổi tên là vũng hố mới đúng. Gia chủ
Lê gia từ sau khi rời khỏi Bàng gia, vẫn thủy chung đứng ở cửa miếu,
trắng đêm chưa ngủ, con mắt đỏ hồng nhìn chằm chằm vào cái hố to bị liên tục đào ra trong miếu thờ.
Lê Cảnh Điền không ở đó, nên Lê Dịch Minh vẫn quản lý trường đấu biệt viện này như trước.
Nếu như là đấu thú giữa bốn đại gia tộc thì y có thể miễn cưỡng chống đỡ
được; bởi đấu thú đều là tiểu bối trong các nhà tranh đấu. Nhưng hôm nay không giống thế, chẳng những đấu thú mà còn là người đấu nữa, là đấu
mạng đấy! Chuyện lần này lại liên quan đến việc đấu sinh tử giữa Thiên
Môn hầu với Hứa Kính Chi, làm cho Lê Dịch Minh càng thêm hoảng loạn cả
lên.
Bằng vào năng lực của y, rất khó chủ trì đại cục. Nếu có phát sinh vấn đề gì, y sẽ không biết làm như thế nào cho phải.
”Dịch Minh đại ca, Lê gia gia đã đến chưa?”
Ngoài cửa vang lên giọng nói thanh thúy của thiếu nữ. Một cô gái mười bảy
mười tám mặc váy dài xanh biếc nhẹ nhàng đi tới, nàng nở nụ cười xinh
tươi hỏi chuyện:
”Cha ta đã đến nên muốn gặp Lê gia gia. Lão nhân gia ngài còn chưa tới sao?”
”Uyển Nhi! Sao muội lại tới đây?”
Trông thấy nữ hài, Lê Dịch Minh vội vàng đứng lên đáp:
”Gia gia còn chưa tới. Cậu đã đến rồi sao? Ta lập tức đi bái kiến.”
”Không vội, phụ thân đang cùng Đại Lý Thành Thiếu Khanh ôn chuyện ở đại sảnh. Ta là vụng trộm chạy tới đây.”
Cô gái tên Uyển Nhi giảo hoạt cười nói:
”Ghét nhất xem những cảnh chém chém giết giết kia. Dịch Minh ca, ta tới chỉ là để thăm huynh một chút thôi.”
Lê Dịch Minh nhìn qua thiếu nữ trước mặt, cười khổ một tiếng, bảo:
”Hôm nay muội không nên tới. Uyển Nhi, hôm nay không còn là chém chém giết giết như trước, mà là có người chết thực đó.”
Cô gái Uyển Nhi này là biểu muội bà con xa của Lê Dịch Minh, mẹ y và mẹ cô là bà con với nhau. Mặc dù là họ hàng xa, nhưng từ khi thiếu nữ tới
kinh thành từ hai năm trước, hai người đã tình đầu ý hợp. Tiếc rằng hôm
nay lòng y đầy phiền muộn, nên trong giọng nói lộ ra một chút ý tứ oán
trách hàm xúc.
”Người ta cố ý tới thăm huynh, cũng không phải nhìn đấu thú gì.”
Thiếu nữ chu miệng nhỏ nhắn lên, làm bộ tức giận nói.
”Uyển Nhi đừng giận. Tay chân huynh đang luống cuống lên rồi đây. Thiên Môn
hầu tử đấu với Hứa Kính Chi, ai chết đều mang tới một hồi đại họa. Còn
gia gia thì vội vàng tìm thi cốt của đại ca, chẳng biết lúc nào có thể
tới đây. Ai...!”
Lê Dịch Minh than ngắn thở dài.
”Có tin tức thi thể đại ca sao?”
Cô gái sửng sốt, vội vàng truy vấn:
”Dịch Minh ca, tai nạn một năm trước không phải do huynh. Nếu tìm được thi cốt đại ca, thì có thể cởi bỏ chân tướng hay không?”
”Có lẽ vậy. Từ Ngôn nói, đại ca ta là bị Hứa Kính Chi hại chết.”
Lê Dịch Minh nhíu chặt lông mày, đáp.
”Từ Ngôn?”
Cô thiếu nữ có chút kinh ngạc, nghe thấy cái tên quen thuộc thì nàng lập tức nhớ tới tiểu đạo sĩ ngu ngơ ngây ngốc năm đó.
Cô gái tên Uyển Nhi này không phải ai khác, mà chính là cô cháu gái của
Trình Dục, cũng là bạn chơi nối khố của Từ Ngôn, Trình Lâm Uyển.
Mẫu thân của Trình Lâm Uyển có quan hệ bà con với mẹ Lê Dịch Minh, cho nên
hai người sớm đã kết bạn, càng sinh ra lòng ái mộ với nhau. Nếu không có chuyện ngoài ý, Lê Dịch Minh sẽ cưới Trình Lâm Uyển, cho nên kỳ thật Lê gia có quan hệ thân thích với Tả tướng. Chỉ là mối quan hệ thân thích
này thật sự quá xa, là đồng lứa với mẫu thân của Trình Lâm Uyển, không
liên quan tới Trình Dục mà thôi.
Phàm là đại gia tộc, thường
xuyên sẽ xuất hiện loại quan hệ thân thuộc như vậy. Chuyện này ở kinh
thành lại càng không hiếm lạ gì.
Nghe được tên Từ Ngôn, Trình Lâm Uyển lập tức nghi hoặc. Nàng cũng không nghĩ đến tiểu đạo sĩ khi xưa
lại có liên quan đến Thiên Môn hầu bây giờ. Vì sự nghi hoặc này, cô
thiếu nữ vốn cực kỳ chán ghét đấu thú liền quyết định hôm nay phải tận
mắt nhìn thấy Thiên Môn hầu tên Từ Ngôn kia, đến cùng có phải là tiểu
đạo sĩ từng cứu mạng cả nhà nàng hay không.
Cửa lớn biệt viện sớm đã mở ra, đã phái người đón cung nghênh các lộ khách đến thăm ngay cửa
ra vào. Khi hàng xe Bàng gia đến, rất nhiều dân chúng vây quanh không
vào được bên trong bắt đầu chỉ trỏ. Lúc nhìn thấy Từ Ngôn ôm một con heo nhỏ xuất hiện, càng thêm nhiều dân chúng khom người thi lễ, miệng gọi
pháp sư.
Nhìn đám đông thi lễ chung quanh, khóe mắt Từ Ngôn nhảy
mấy cái. Trong lòng hắn tự nhủ giáo chúng Thái Thanh giáo quả nhiên
không ít; xem ra thân phận pháp sư hộ giáo này có chút tác dụng. Ít nhất lúc đi lại trên đường cái, nếu có người dám ám sát Pháp sư hộ giáo hắn, những người thờ phụng Thái Thanh giáo này tuyệt đối sẽ đi lên ra sức
liều mạng vởi kẻ đó.
Vừa ôm heo vừa đứng chắp tay, bộ dáng của
hắn thật chẳng ra cái gì. Thấy vậy, Bàng Hồng Nguyệt dở khóc dở cười,
vội lôi kéo hắn đi vào biệt viện.
Tiến vào trong thì bọn hắn chỉ nhìn thấy người đông nghìn nghịt!
Bốn phía lồng sắt đầy người. So với lần đấu thú trước đó, người tới lần này không chỉ có tiểu bối của bốn đại gia tộc, mà còn rất nhiều kẻ trong
quan trường, thậm chí hoàng thân quốc thích cũng tới. Xem ra hôm nay,
các thế lực khắp nơi kinh sư đều tề tụ hết đến nơi này rồi.
Cách cái lồng sắt, Từ Ngôn nhìn thấy nhân mã Hứa gia. Chỗ bắt mắt nhất thì
chỉ có cái hòm quan tài đặt đằng kia, còn Hứa Kính Chi thì nằm trong
quan tài với sắc mặt tái nhợt. Trên đầu vai Hứa Chí Khanh có một con
chồn chuột rất lớn đang dùng con mắt to tròn lườm qua lườm lại, lộ ra vẻ táo bạo bất an, trung tâm mắt chuột ẩn ẩn vẻ đỏ thẫm.
Vì thoáng nhìn cách cả đám người, nên Từ Ngôn xem không rõ lắm con chồn chuột kia, muốn nhìn thêm thì người đã đi xa.
Một con chồn chuột thật lớn a...
Con chồn chuột đó có vẻ còn lớn hơn con hoẵng*, khiến cho Từ Ngôn hoàn toàn cả kinh. So với con chồn chuột trước đây của Hứa Kính Chi, thì đầu thú
trên vai Hứa Chí Khanh đại khái lớn hơn gấp ba.
(*) Nguyên gốc: 狍子- Hươu Bào, tức con Hoẵng Siberia.
Chắc có thể ăn no một bữa rồi nhỉ?
Từ Ngôn vỗ vỗ heo con trong ngực. Một đống thịt như vậy, có lẽ đủ nhét kẽ răng Tiểu Hắc rồi.
Trong phòng chuẩn bị cho Bàng gia ở tạm, Bàng Vạn Lý chắp tay sau lưng lộ
thần sắc ngưng trọng. Phía sau lão là Bàng Thiếu Thành, trên đầu vai y
có một con Tuyết ưng khoẻ mạnh đang đậu. Người Bàng gia vẫn không yên
lòng nên mang theo một đầu Tuyết Ưng trưởng thành.
”Chỉ Kiếm, con thật sự muốn dùng đầu heo con này đi đấu sinh tử sao?”
Bàng Vạn Lý hỏi thăm với giọng điệu cực kỳ nghi hoặc.
”Chắc chắn ạ. Tiểu Hắc đã xuất chiến thì nhạc phụ không cần lo lắng gì cả. Tiểu Hắc rất tham ăn đấy!”
Từ Ngôn cười hắc hắc đáp, lộ ra cái miệng đầy răng trắng. Còn con heo Tiểu Hắc trong lồng ngực hắn thì càng khò khè líu ríu kêu lớn đáp lại.
Bộ dáng của đôi chủ tớ lúc này, tên này trông còn ngu ngơ hơn tên kia.
Nhưng mà khi nghe tiếng heo kêu, lông vũ toàn thân con Tuyết ưng kia bắt đầu dựng đứng lên, như đang gặp dã thú gì đó rất là khủng bố. Hai mắt
ưng lộ vẻ kiêng kị, gắt gao chằm chằm vào con heo nhỏ trông rất ngốc
kia.