Dịch giả: Tí Sún
“Ông đây không có tiền! Đúng là ăn cơm chùa đó, làm sao? Ai dám động đến ta?”
Trong Mai Hương Lâu, một gã tửu quỷ say bét nhè đang một tay cầm bầu rượu,
tay kia thì cuốn quanh cổ một cô gái nhỏ, miệng hô hét đe dọa đám người
xung quanh, bộ dạng tràn đầy vẻ du côn vô lại.
“Ngươi buông Thanh La ra cho ta!”
Mai Tam Nương bị chọc đến nổi trận lôi đình rồi. Mai Hương Lâu mới khai
trương chưa được mấy ngày đã gặp phải du côn, đã thế đối phương còn bắt
Thanh La. Tiểu nha đầu này hiền lành yếu đuối, nếu thực bị tên kia xiết
cổ thì hỏng bét.
“Tránh ra! Tất cả tránh ra cho ta! Thả nó ra để sau đó các người đánh ông đây nhừ tử sao? Rõ là mờ ám, tất cả tránh ra cho ta!”
*Nguyên gốc là: Cửa nhỏ rõ ràng không có. 门儿清 hay Môn Nhi Thanh, là
thuật ngữ chơi Mạt Chượt, ý nói rõ ràng, quen thuộc. Tổng chung lại là
Không có minh bạch.
Gã tửu quỷ hung hãn quát.
“Vương Bát Chỉ!”
Mai Tam Nương giận dữ hét gọi. Tiếng hét dù lớn tới mức chói tai như vang
lên cả trời xanh nhưng đáng tiếc hiện tại vô dụng bởi nàng hô hét cả
buổi nhưng cái bóng của Vương Bát Chỉ cũng không thấy xuất hiện.
“Vương Bát Chỉ chết chỗ nào vậy?” Mai Tam Nương giận dữ hỏi tung tích tên đầu lĩnh hộ viện.
“Mới trưa nay còn uống rượu cùng chúng ta mà đã lặn cả buổi không thấy đâu
nữa. Khả năng là lại đi sòng bài rồi.” Một gã hộ viện thò đầu ra đáp.
“Chỉ biết bài bạc, sớm muộn gì cũng thua mất cả mạng!” Mai Tam Nương tức tối không thôi, nghĩ tới tính lui cũng không có cách gì chỉ đành trơ mắt
nhìn gã tửu quỷ kia sắp kéo Thanh La rời khỏi Mai Hương Lâu.
“Hây…AAA”
Một nam tử hùng tráng hét lớn đoạn quát:”Dám giương oai ở Mai Hương Lâu, trước phải hỏi qua Nhị gia của mi có đồng ý không?”
Binh binh, bốp bốp bốp!
Gã tửu quỷ bị đè xuống đất đánh cho một trận đến mức mặt mũi bầm dập không đứng lên nổi.
“Tiểu Thanh La nhà chúng ta không bị dọa sợ chứ, lại đây Nhị gia xem nào. Ôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều bị dọa sợ, đừng sợ đừng sợ, có Nhị gia ở đây,
bọn đầu trâu mặt ngựa nào cũng không đả thương được ngươi a.”
Vị
công tử phong lưu này đưa hai tay hất vạt áo bào xong liền cười lớn bước vào Mai Hương Lâu, vừa bước vừa nói: “Tam Nương! Ha ha ha, Nhị gia hôm
nay có thể dốc sức giúp Mai Hương Lâu các ngươi rồi, người phải báo đáp
thế nào đi nha, tốt nhất là lấy thân báo đáp a.”
“Được nha, ta
lấy thân báo đáp, Bàng Nhị gia dám nhận không?” Mai Tam Nương nhõng nhẽo cười đáp, mi mắt nhướng lên khiến Bàng Thiếu Thành thấy cả người khoan
khoái dễ chịu, miệng liên tục cười lớn.
Nhà đối diện lại chính là thanh lâu, lúc biết được Mai Hương Lâu là nơi nào, Bàng Vạn Lý xém chút nữa bị tức chết, trong khi đó Bàng Thiếu Thành lại phấn khởi đến độ
chẳng còn biết Nam Bắc. Chuyện này hay nha, đi thanh lâu không cần ra
phố xa, chỉ cần bước ra khỏi cửa là tới, Hồng bài ở Mai Hương Lâu đâu
chỉ có một cái tên để gọi, thêm nữa là bà chủ lâu thực sự là vưu vật
nhân gian.
Lúc phát sinh chuyện nho nhỏ ở Mai Hương Lâu này,
Vương Bát Chỉ đúng là không có mặt ở đây. Còn khi mà Bàng Thiếu Thành
đang tiêu dao khoái hoạt trong lâu, y cũng không biết em gái lẫn em rể
mình suýt chút mất mạng.
Nếu không có tảng đá bất ngờ đánh tới
hàn đầm, sợ rằng Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt bây giờ đã nằm trong bao tử con quái ngư kia rồi.
Việc quái ngư bị nện dí xuống đáy đầm hoàn toàn khiến Bàng Hồng Nguyệt và Từ Ngôn bất ngờ. Nhưng Từ Ngôn vẫn phản
ứng cực nhanh, tranh thủ lúc quái ngư còn ở đáy đầm, hắn vội vàng kéo
Bàng Hồng Nguyệt bơi về phía Ngư Vĩ liên.
Hiện tại không phải lúc để nghĩ nhiều, dù trên bờ còn có một vị cường giả Hư Đan cảnh thì Từ
Ngôn cũng mặc kệ, trước cứ lấy được Ngư Vĩ liên đã rồi tính.
Hai
người càng tiến tới gần linh thảo thì mặt nước xung quanh càng có sóng
động dập dờn. Đây cũng không phải do quái ngư đuổi tới mà vì chỗ gần Ngư Vĩ liên có một mạch nước ngầm khổng lồ tương đối khó nhìn thấy.
Khi còn cách Ngư Vĩ liên chưa tới một trượng, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt
liền biến thành lá thu bị gió mạnh cuốn đi. Dù hai người có dốc sức nắm
chặt tay đối phương thì vẫn lắc lư không thôi, cuối cùng bị một luồng
nước ngầm chảy rất xiết cuốn trôi về một nơi tăm tối cách xa chỗ cũ.
Đứng bên bờ, Lưu Lan Cốc chủ đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía xa Tê Phượng
sơn. Một khắc sau, vị cốc chủ này liền búng kiếm quyết đoạn tung mình
nhảy lên, mà thực ra là nhảy lên một thanh trường kiếm rồi cứ vậy phóng
lên trời, hướng thẳng về phía đỉnh Tê Phượng Sơn.
Tảng đá khổng
lồ kia không thể nào lăn xuống. Dù núi rất cao nên việc có tảng đá rớt
xuống không tính là lạ, nhưng tảng đá vừa rồi lại không phải lăn theo
thế núi xuống, mà rõ ràng là từ trên không trung đập tới, hơn nữa chỗ nó đáp xuống lại đúng vào hàn đầm của nàng.
Là ai?
Sự nghi
hoặc trong lòng nàng càng lúc càng lớn. Ngự kiếm bay thẳng lên, không
bao lâu bóng dáng nàng sau khi xuyên qua tầng chướng khi đã xuất hiện ở
đỉnh Tê Phượng sơn.
Với cường giả Hư Đan Cảnh mà nói, chướng khi ở Tê Phượng Sơn còn xa mới uy hiếp được bản thân, có điều là đỉnh núi lại không có ai, không nói tới người, đến bóng quỷ cũng chẳng có.
Đưa mắt nhìn bốn phía, Lưu Lan cốc chủ càng thêm nghi hoặc khó hiểu, muốn
xem đến cùng là cao nhân phương nào đến Lưu Lan cốc của nàng.
Ở một nơi khác trên Tê Phượng Sơn, hai bóng người một béo một gầy đang đứng đàm luận trong chỗ rừng cây vắng vẻ.
“Sở Bạch đi ra rồi! Không phải hắn!”
“Chẳng có cách nào cả, trông vào tiểu tử kia là được rồi.”
“Nếu cũng không phải thì sao đây?”
“Chỉ đành quay lại lần nữa thôi.”
“Thời gian của chúng ta không nhiều lắm, cái thứ mười đến bao giờ mới có thể tìm được…”
Những lời như thì thầm trong rừng kia chẳng ai nghe được. Lưu Lan Cốc chủ
đang bụng đầy nghi ngờ đứng trên đỉnh núi không nghe được, mà Từ Ngôn bị cuốn trong dòng nước xiết kia càng không nghe được.
Nước chảy
rất nhanh, cuốn phăng hai người trẻ tuổi tới chỗ khá xa. Hàn đầm nếu
nhìn từ bên ngoài thì không lớn nhưng nếu đáy đầm lại nối thông với mạch nước ngầm mà nói, một khi bị cuốn vào sâu thì thực là họa phúc khó
lường.
Dòng nước ngầm chảy mạnh, cuốn trôi Từ Ngôn lẫn Bàng Hồng
Nguyệt, thế nhưng hai người lại luôn nắm thật chặt tay nhau, thủy chung
không hề tách rời.
Bên trong dòng nước, hai bóng dáng nho nhỏ bị cuốn đi càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất vào trong bóng tối.
...
Không biết sau bao lâu, dòng nước ngầm chảy qua một động quật tăm tối dưới
lòng đất, theo đó hai vị thiếu niên liền mắc cạn trên đống đá vụn bên
bờ. Cả hai lúc này mắt nhắm chặt, tự nhiên đã hôn mê bất tỉnh.
Từ Ngôn hiện tại đã không còn cảm giác xung quanh lạnh như băng, cũng
không thấy dòng nước xiết, hắn chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy, hơn nữa
mí mắt không mở ra nổi.
Tay chân toàn thân đều mất cảm giác, đầu thì đau như muốn nứt ra. Có điều cuối cùng hắn đã có thể hít thở không khí.
May mắn là không khí xung quanh không ướt lạnh như hoàn cảnh mới vừa rồi, mà so với việc chìm trong nước thì tốt hơn rất nhiều.
Lên bờ rồi sao?
Từ Ngôn thầm tự hỏi. Hắn mới tỉnh lại, thân thể lại không thể động cựa nên đành phải lẳng lặng tích góp từng chút sức lực.
Có tiếng nước chảy vang lên bên tai, tuy rằng Từ Ngôn không thể nhúc nhích nhưng đại khái cũng có thể đoán được mình đã bị đẩy lên bờ. Chỉ là hắn
không rõ Bàng Hồng Nguyệt có ở cạnh mình hay không.
Lại qua một
lúc lâu sau, Từ Ngôn đã có thể mở mắt ra, liếc trông thấy cô gái kia ở
cách mình không xa, lúc này hắn mới có thể thực sự yên tâm.
Thật tốt là không bị tách ra…
Ngực Bàng Hồng Nguyệt khẽ phập phồng, điểm này chứng minh là có hô hấp, chỉ là chưa tỉnh lại mà thôi.
Từng chút từng chút, Từ Ngôn bò cực kỳ chậm chạp đồng thời bắt đầu dò xét bốn phía.
Chỗ này là một động đá vôi được hình thành tự nhiên, hang động hẹp dài và
rất tối, cũng không biết sẽ thông tới chỗ nào. Nhìn theo dòng nước chảy
liền thấy hai bên bờ gồ ghề chứ không trơn nhẵn, nên nếu theo dòng mà đi thì có thể trở lại hàn đàm, có điều nước chảy rất xiết lại là một vấn
đề rất khó giải quyết.
Ngư Vĩ liên gần chỉ trong gang tấc a…
Từ Ngôn không khỏi thầm kêu than, chỉ có thiếu một chút nữa thôi là hắn có thể hái được một đóa rồi.
Rầu rĩ thì rầu rĩ, gặp đại nạn mà không chết cũng đủ khiến Từ Ngôn vui mừng, tối thiểu con quái ngư kia cũng không có đuổi theo.
Gắng gượng đứng lên xong, Từ Ngôn bèn kéo Bàng Hồng Nguyệt từ bên bờ tới một chỗ không có nước trên bãi đá rồi bắt đầu nghỉ ngơi. Toàn thân hắn đều
đau nhức, là hậu quả của việc khi bị nước cuốn đã đập phải đá hai bên.
Từ Ngôn tự thấy cũng còn may là đầu mình không bị đập vào đá.
Nghỉ ngơi cả nửa ngày, mặt hắn dần tái đi vì Bàng Hồng Nguyệt không có tỉnh lại.
Chẳng lẽ đầu nàng bị đụng vào đâu?
Đây không phải chuyện đùa, một khi đầu bị thương nặng, có tỉnh lại cũng là
ngốc trệ. Cho nên Từ Ngôn vội vàng xem xét thương tích mà Bàng Hồng
Nguyệt gặp phải.
Trước tiên là kiểm tra đầu, vén tóc cô gái lên,
Từ Ngôn phát hiện không có thương tích nào trên đầu nàng. Hắn lại cởi
một bên vạt áo đối phương, Từ Ngôn đang định tiếp tục xem xét, có điều
chưa nhìn kỹ thì đã vội vã khép lại.
Không phải Từ Ngôn không còn sức, mà là người ta…tỉnh lại!