Dịch giả: Hoangtruc
Trong phòng cưới truyền đến không phải một, mà là hai giọng nói.
Một giọng là nam, lộ đầy vẻ thô kệch phóng khoáng. Còn lại là một giọng nữ
nhõng nhẽo, lộ vẻ thẹn thùng. Có điều giọng nữ kia rõ ràng là bị người
bóp mũi giả giọng mà ra.
“Nương tử, đêm khuya rồi. Nàng và ta cũng nên an giấc đi a.” Giọng nam nói.
“Tướng công, thiếp xấu hổ lắm. Tắt đèn trước đi đã.” Giọng nữ do bóp mũi giả giọng nói.
Nghe thấy người ta diễn một lúc hai vai bày trò động phòng, lúc đầu Bàng
Hồng Nguyệt còn cảm thấy thú vị, thầm mắng Từ Ngôn quả nhiên là một tên
Thái Bảo ngốc nghếch, cưới một con bù nhìn cũng vui vẻ. Thế nhưng nghe
một lúc, nàng đỏ mặt, rất có một loại xung động muốn xông vào chém chết
Từ Ngôn.
“Tắt đèn cái gì chứ? Nàng là người của ta rồi, chẳng lẽ
còn sợ phu quân nhìn thấy sao? Đến đến đến, phu quân cởi đồ giùm nàng,
giường lớn thế này tha hồ cho hai ta ngủ chung đó.”
“Không được a tướng công, người ta còn nhỏ, không chịu nổi phu quân vày vò đâu. Nếu có thai hài nhi thì phải làm sao đây?”
“Ha ha, đã là vợ chồng, tất nhiên cũng phải sinh con đẻ cái. Sau này vi phu chịu trách nhiệm kiếm tiền nuôi gia đình, Hồng Nguyệt nàng chỉ cần để
tâm sinh con dưỡng cái cho tốt là được rồi. Một hai đứa không đủ đâu,
hay sinh một trăm đứa luôn đi ha!”
“Ai da….phu quân đừng đùa.
Thiếp làm sao có thể sinh nhiều em bé như vậy được? Coi như sống một
trăm tuổi cũng không thể sinh ra được một trăm đứa đâu. Lúc đó tóc thiếp bạc trắng hết cả rồi.”
“Tóc bạc trắng đầy đầu thì thế nào? Chỉ
cần vi phu còn một hơi tàn, cũng ráng để bụng nàng năm nào cũng to ra,
nhất định năm nào cũng sinh em bé, ha ha ha!”
Bàng Hồng Nguyệt
nghe lén ngoài cửa chỉ cảm thấy chân khí thiếu chút nữa dồn ngược lên.
Nàng tức giận siết chặt nắm tay, hận không thể vọt vào phòng cưới, làm
thịt cái tên bại hoại nhất thế gian kia.
Vất vả lắm mới ổn định
lại tâm thần, Bàng Hồng Nguyệt không muốn nghe thêm nữa. Nàng sợ không
kìm chế được mình mà xông vào giết chết tên Thái Bảo kia, bèn quay người rời đi. Một bụng tức bị chọc không nói ra được, hôm nay cầm chắc nàng
không ngủ được rồi.
Bên trong phòng cưới, Từ Ngôn ôm con bù nhìn, mắt liếc về phía cửa sổ. Cho dù bước chân đối phương rất nhẹ nhàng,
nhưng hắn vẫn nghe được chút ít. Biết chính chủ đã đến, nếu người ta đã
đưa cho hắn một tân nương bù nhìn,Từ Ngôn không vừa vặn tương kế tựu kế
phi lễ đối phương không được nha.
Con bù nhìn thật tốt, lòng Từ
Ngôn thầm nhủ một tiếng. Hắn tình nguyện ôm bù nhìn này ngủ cũng không
muốn đồng sàng dị mộng với một nữ tử xa lạ.
Giường cưới rộng rãi, một đôi ôm nhau ngủ, Từ Ngôn dần vang lên tiếng ngáy. Một giấc ngủ này
với hắn thật sự rất ngọt ngào, đến mộng mị cũng không có.
Phòng
cưới vui vẻ, cho dù đêm hôm cũng vui vẻ không kém, có lẽ Bàng Hồng
Nguyệt khinh thường bước vào nhưng những thứ khác lại muốn đi vào phòng
cưới này. Lúc Từ Ngôn đã ngủ say, một bóng người lơ lửng ngay cửa ra vào như chuẩn bị đập cửa gây náo động phòng tân hôn. Chẳng qua một hồi lâu
sau, bóng người kia cũng không đi vào cửa mà lơ lửng bay đi xa, tiêu tán giữa ánh trăng, tựa như một cơn gió mát lạnh thổi qua rồi tan đi mất.
……
Một nơi sâu trong Bàng phủ, Bàng Vạn Lý đang ngồi giữa sân, ngẩng đầu nhìn trăng sáng.
Vị gia chủ này cau chặt mày, không biết đang thấp giọng trút bầu tâm sự
với người nào: “Hồng Vân, nàng yên tâm. Nguyệt nhi chẳng qua chỉ mất
danh dự, đợi nàng phá được mạch thứ sáu, tiến vào tông môn sẽ hoàn toàn
thoát khỏi giang hồ. Cuộc hôn nhân này nói cho cùng là một cuộc giao
dịch mà thôi, ai bảo Bàng gia chúng ta đang đứng đầu Đông gia làm gì…”
Tiếng thở dài của Bàng Vạn Lý lộ ra chút cô đơn.
“Cha, rốt cuộc mẫu thân làm sao mà qua đời?”
Phía sau đình nghỉ mát, bóng dáng nhanh nhẹn của Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện. Bàng Vạn Lý lại không cảm thấy bất ngờ, chỉ thở dài nói: “Mẹ con ốm mà
chết đi, ta đã nói với con nhiều lần rồi mà.”
“Cha gạt con!” Bàng Hồng Nguyệt siết chặt hai tay, mặt trắng bệch nói: “Nếu mẫu thân ốm
chết, sao trong quan tài không có thi cốt?”
Nữ nhi chất vấn, ánh
mắt Bàng Vạn Lý chợt lạnh lẽo dữ tợn. Lão vung tay giơ lên, nhưng một
tát này không đánh xuống bên tai Bàng Hồng Nguyệt được.
Đào mộ phần là đại bất kính, nhất là đào mộ người thân của mình.
Tuy rằng Bàng Hồng Nguyệt hiếu thuận, nhưng nàng lại đầy quật cường và kiên nghị, nếu không có được đáp án, tất nhiên nàng sẽ tự mình đi tìm. Do đó mà đào phần mộ mẫu thân mình lên, đối với nàng cũng chẳng có gì lạ.
Bàng Vạn Lý là người nghiêm khắc nghiêm cẩn, nếu bình thường như vậy Bàng
Hồng Nguyệt cũng không dám nói ra câu hỏi chôn dấu trong lòng nhiều năm
như vậy. Chẳng qua đêm nay là đại hôn của mình, nàng mới đến đây hỏi phụ thân về cái chết của mẹ mình, muốn biết đến cuối cùng là thế nào. Vì
sao sống không thấy người, nếu chết thì sao không thấy xác?
“Cả
đời này, vi phụ chỉ có một sai lầm.” Bàng Vạn Lý nặng nề thở dài, nói:
“Năm năm trước, không nên tranh giành cái vị trí Đông gia của Tiền tông
này...”
Thống trị tối cao nhất ở Tiền tông, không được gọi là
Tông chủ mà là Đông gia. Bốn đại gia tộc Tiền tông, cứ mỗi năm năm lại
trọng tuyển vị trí Đông gia một lần. Nếu như năm ngoái, Bàng Vạn Lý
không tranh cái chức vị Đông gia thì năm nay Bàng Hồng Nguyệt cũng không phải lập gia đình. Tuy nói là diễn trò, nhưng danh tiếng Bàng Hồng
Nguyệt sau này vẫn là gái đã có chồng mặc cho thân thể còn trinh tiết
hay không, điều này đã không thay đổi được nữa.
Nhìn thấy bộ dáng tự trách mình của cha già, câu hỏi giấu trong lòng Bàng Hồng Nguyệt
nhiều năm lập tức bị đè nén lại, rồi bưng tới cho cha nàng tách trà
nóng. Tuy nàng nóng nảy quật cường, nhưng cũng là đứa nhỏ rất hiếu
thuận, lại mạnh mẽ hơn hai vị ca ca của mình gấp trăm lần.
“Nha
đầu, con khổ rồi!” Bàng Vạn Lý cưng chiều nhìn con mình, nói: “Đợi tu vi con cao hơn một chút, nhất định vi phụ sẽ kể lại chuyện của mẹ con cho
con nghe. Bây giờ lại chưa phải lúc, con chớ có trách ta.”
”Hài nhi không trách người, con sẽ mau chóng phá vỡ lục mạch.”
“Tốt, con gái Bàng Vạn Lý ta tuyệt không thể là người thường được, tương lai nhất định là một bước lên trời!”
“Con gái nhất định sẽ cố gắng tu luyện, không phụ kỳ vọng của phụ thân.”
Hai cha con tâm sự chốc lát, Bàng Vạn Lý cau mày hỏi: “Từ Ngôn có vào phòng cưới chưa?”
Không nhắc đến Từ Ngôn còn đỡ, nhắc đến hai chữ Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt
nghe xong tức giận nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn đang mộng đẹp với
người rơm bù nhìn trong phòng cưới đó!”
“Bù nhìn rơm?” Bàng Vạn
Lý chợt sững sờ, sau đó lắc đầu cười nói: “Con đó, trừ đại ca con ra,
nhà chúng ta chẳng có đứa nào khiến ta bớt lo lắng cả. Dù sao Từ Ngôn
cũng là phu quân danh nghĩa của con, không thể vô lễ như vậy. Hơn nữa…”
Nói xong câu này, mày kiếm của Bàng Vạn Lý nhăn lại càng chặt.
“Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm này, tuổi còn nhỏ đã bị đưa đến đây làm con tin. Vi
phụ đã điều tra rõ ràng, thân phận hắn không giả, chẳng qua đến nay vẫn
còn chưa có nguyên nhân cái chết của mười mấy Thái Bảo khác. Mười tám
Thái Bảo, chết hết mười bảy, một người còn sống duy nhất, tất phải có
điều kì quặc.”
Phụ thân nghi ngờ, Bàng Hồng Nguyệt cũng nghĩ qua, lúc này nhẹ giọng đáp: “Nhất định Quỷ Vương môn gặp phải phiền toái
không nhỏ. Nếu mười tám Thái Bảo bị giết hết chỉ còn sót lại một người,
có thể có liên quan đến Man tộc hay không?”
Bàng Vạn Lý gật đầu
đáp: “Chắc là như thế, năm trước Man di trong thành đã từng tàn sát hàng loại dân chúng thành Trường Di nơi trọng trấn Tề quốc. Không tới nửa
năm thì mười tám Thái Bảo bị tru sát, có lẽ Man tộc bắt đầu nổi sóng ở
Đại Tề rồi, chỉ sợ không lâu sau sẽ phóng đến Đại Phổ ta. Nha đầu, con
phải nhanh chóng trùng kích lên lục mạch, rồi tiến vào trong tông môn đi thôi... Kết minh với nước địch, chính tà liên thủ, đây là loạn thế sắp
tới a..”
Bàng Hồng Nguyệt cúi đầu lắng nghe phụ thân từ tốn dặn dò.
Nàng cách tông sư không còn xa, chỉ cần mở đủ sáu mạch, tuổi của nàng tiến
vào trong tông môn tu hành chắc chắn sẽ được xem là kỳ tài ngút trời.
Điều này không ai có thể chối cãi được. Có điều nàng còn nghe phụ thân
tự nói như đang đầy nghi vấn.
“Mười tám Thái Bảo, bị giết mất
mười bảy, còn lại một người. Kẻ này có thể liên quan tới chuyện Thái Bảo khác bỏ mình hay không?”
“Sẽ không!” Bàng Hồng Nguyệt đang hận
Từ Ngôn thấu xương, lại không có nửa điểm coi trọng hắn, nghe thấy bèn
phản đối lại: “Hắn là một tên cướp nhát gan, hèn hạ, ngoại trừ mồm miệng láu cá ra, còn được cái gì nữa đâu?”
Bàng Vạn Lý kinh ngạc nhìn
nữ nhi của mình. Lúc bình thường, đứa con gái này chưa từng có bộ dáng
trừng mắt với người khác qua cả.
Nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của
cha, Bàng Hồng Nguyệt run giọng, trợn mắt không biết làm sao cả, rồi vội đổi giọng: “Một tên Thái Bảo xếp thứ mười bảy thì có bao nhiêu năng lực chứ? Hắn có thể giết được nhị Thái Bảo Dương Ca, nhưng còn đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ kia làm sao giết được? Con đã giao thủ với hai tên kia,
không tên nào dễ đối phó cả, nếu lúc ấy không có người đánh bay mũi tên
nỏ…”
Bàng Hồng Nguyệt vội im bặt lại. Nàng biết mình nói hớ rồi. Chuyện một mình lẻn vào Tề quốc, đến cha nàng cũng không biết.
“Con về đây! Phụ thân nghỉ sớm đi!” Bàng Hồng Nguyệt le lưỡi, chạy như bay lẩn mất.
“Không phải oan gia không gặp nhau a, nha đầu này…”
Bàng Vạn Lý cười khổ một tiếng, con gái ổn trọng lại bị một Thái Bảo tà phái kích động tâm tình, đây không phải hiện tượng tốt. Cho dù là tâm tình
chán ghét, nhưng chỉ cần một lúc nào đó, không khéo tâm tính phòng bị
của thiếu niên bị cởi bỏ…
“Vốn chỉ là một cuộc giả đò, nha đầu, đừng lâm vào chuyện giả quá sâu. Cuối cùng chỉ chuốc lấy phiền não…”
Nửa đêm, nơi ở của Bàng gia, dưới ánh trăng đang tản khắp bầu trời đêm, lão nhân chợt lo lắng phập phồng.