Dịch giả: Vạn Tiếu Ngôn
Tuyết ưng Bàng gia dũng mãnh, Vũ hạc Lê gia cao ngạo, chồn chuột Hứa gia giảo hoạt, Vương xà Vương gia ngoan độc.
Đúng là chủ nào tớ nấy, câu này quả thực không sai. Từ Ngôn nuôi Tiểu Hắc
đến độ giả heo ăn thịt hổ rồi. Đáng tiếc, từ đầu đến cuối nó không hề
cảm nhận được mình vốn là một con heo, căn bản cần gì phải giả bộ.
Lông tóc chồn chuột dựng đứng, rít lên chói tai, điên cuồng đánh tới. Tiểu
Hắc không còn bám lấy vòm cổng mà quay đầu bỏ chạy, bốn chân dịch chuyển cực nhanh, vội vàng chạy quanh trường đấu.
Một chuột một heo rượt đuổi nhau bên trong đấu trường, khiến cho đám nữ nhân phải liên tục kinh hô.
Lúc này, Trình Lâm Uyển đã được đưa đến trước mặt Trình Dục. Nàng vừa định
mở miệng, đã nghe gia gia thấp giọng nói: “Đừng nói gì cả, đứng sát bên
cạnh ta, không được đi đâu hết.”
Nhìn vẻ mặt gia gia ngưng trọng, vốn Trình Lâm Uyển định hỏi thăm về Từ Ngôn, lại không dám mở miệng.
Đành phải lưu luyến ngắm nhìn Lê Dịch Minh phía xa xa, không có chút
hứng thú nào với cuộc truy đấu của heo và chuột trong đấu trường.
Trình Lâm Uyển không có hứng với đấu thú, nhưng người khác lại rất hứng thú.
Kì thực khi những nữ nhân kia nhìn thấy bộ dáng vụng về đáng yêu của
Tiểu Hắc, không khỏi hận con chuột già mà hung ác, có người còn hét to
heo nhỏ chạy nhanh lên. Nhất thời, toàn bộ đấu trường tràn ngập tiếng nữ nhân la hét.
Dường như nghe được tiếng mọi người cổ vũ, Tiểu Hắc càng dốc sức chạy trốn, chồn chuột lấy tốc độ nổi tiếng vậy mà nhất
thời đuổi không kip.
Càng đuổi không kịp, chồn chuột càng trở nên nóng nảy. Hai mắt đỏ bừng, nhảy dựng lên mãnh liệt đuổi theo đánh về
phía sau lưng Tiểu Hắc.
Nếu lần này bị móng vuốt sắc nhọn của chồn chuột cào trúng, chắc phải móc xuống hai miếng thịt heo cũng không chừng.
Chồn chuột hung mãnh khiến Hứa Chí Khanh đắc ý vạn phần. Trận đấu thú này
lão đã nắm chắc mười phần. Chỉ cần con heo ngốc kia bị giết, lão sẽ vận
dụng toàn lực giết chết Từ Ngôn.
Giấy sinh tử đã kí, cơ hội báo
thù tốt như vậy, Hứa Chí Khanh làm sao bỏ qua được. Về phần liên minh Tề Phổ, đã không còn là việc lão phải lo nghĩ rồi.
Cho dù hai nước sụp đổ. Lão cũng muốn báo thù cho Hứa gia. Đấy chính là chỗ bá đạo của Hứa gia a.
Bộp bộp!
Tiếng động truyền ra trong trường đấu khiến những người đang vây quanh xem
trận đấu chợt kinh hãi. Chỉ thấy chồn chuột nhào tới, còn Tiểu Hắc cũng
dốc sức chạy trốn để khỏi chết. Tiếc rằng hai chân heo lại vướng vào
nhau, không những làm Tiểu Hắc không chạy thoát ra ngoài, ngược lại còn
bị ngã sấp mặt trên mặt đất. Đã bị ngã như vậy nó liền nằm sấp xuống
luôn, mà bởi vì sợ hãi, Tiểu Hắc chỉ đành giơ hai chân trước lên ôm lấy
đầu heo đang run lẩy bẩy.
Thấy bộ dáng Tiểu Hắc đáng thương như
vậy, hai mắt đám nữ quyến đẫm lệ. Bọn họ đã quyết định, nếu như Tiểu hắc mà chết, khi trở về nhất định sẽ mua một con heo nhỏ nuôi dưỡng, nuôi
đến độ mập mạp, không ăn thịt mà để chết già thì thôi.
Ánh mắt
Bàng Hồng Nguyệt trợn tròn nhìn Tiểu Hắc đầy nhân tính hóa. Nàng cũng
bắt đầu thích con heo ngốc kia rồi. Thế nhưng, làm sao nàng lại cảm thấy con heo nhỏ kia và Từ Ngôn như từ một khuôn đúc ra vậy a. Nếu Tiểu Hắc
không thực sự ngã sấp mặt xuống đất mà chỉ là cố tình đùa giỡn chồn
chuột. Như vậy, bản lĩnh giả ngu cũng giống hệt Từ Ngôn rồi.
Đó là heo sao?!
Bàng Hồng Nguyệt không khỏi nở nụ cười khổ. Nàng nhìn thấy Từ Ngôn mặt mày
ảo não, nhưng khóe miệng lại lại ẩn một tia cười đểu không dễ dàng phát
giác. Lập tức, Bàng Hồng Nguyệt đã rõ ràng, suy đoán của mình quả nhiên
không sai. Đầu heo kia giống hệt chủ nhân của nó, đều ưa thích giả ngu,
khiến người ta phải bực cả mình.
Thừa dịp không có ai để ý. Bàng
Hồng Nguyệt khẽ nhếch miệng, âm thầm hung hăng nhéo Từ ngôn một cái, đau đến độ Từ Ngôn nhe răng trợn mắt. Bộ dạng thống khổ của hắn lần này lọt vào trong mắt của Hứa Chí Khanh, khiến cho vị gia chủ Hứa gia này càng
thêm chắc chắn trong lòng.
“Trương đại ca, có khi nào heo con dễ thương kia bị con chuột bự ăn thịt không?”
Trong đám người, khuê nữ Lý gia đứng cạnh Trương Hà, bộ dáng thấp tha thấp
thỏm, vẻ mặt tràn đầy lo lắng nhìn về phía Tiểu Hắc đang ở trong lồng.
Mà bên cạnh nàng, Trương Hà mặt không biểu tình thì thầm nói: “ Không
đâu, phải là heo ăn tươi chuột mới đúng!”
Lúc này, cách đó không xa, có người bắt đầu mở sòng đánh bạc.
”Gom hết ngân phiếu trên người, nhanh, đưa cho ta hết!”
Lúc này, Trương Hà như tỉnh mộng, vội vàng hỏi nữ tử Lý gia ở bên cạnh mình.
”Chỉ có một chút bạc vụn, không có ngân phiếu nha.” Lý gia không lo chuyện
cơm áo. Nhưng mà, nữ quyến trong nhà khi ra ngoài cũng sẽ không đem theo nhiều ngân phiếu.
Trương Hà vội vã xoay quanh, sau đó dậm chân
một cái, gỡ miếng ngọc bội gia truyền trên cổ xuống, chạy vọt tới, hô
to: “Một trăm lượng bạc cộng thêm một miếng ngọc bội gia truyền, ít nhất cũng được ba trăm lượng bạc. Ta cược heo thắng!!!!!”
Ngay cả
ngọc bội tổ truyền đều đem ra đánh bạc, Trương Hà giống y chang những
con bạc đã đánh đến đỏ mắt. Bộ dạng này của gã làm vị nữ tử Lý gia kia
giật nảy mình. Những người dồn dập đặt chồn chuột thắng thấy vậy thì
cười vang.
Kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra được: Hôm nay, trong lồng đó, nhất định chồn chuột sẽ thắng.
Nhìn những kẻ đang cười nhạo xung quanh, mặt Trương Hà vẫn không chút thay
đổi. Gã đang đợi đến lúc gom tiền. Trong mắt người khác, gã đặt heo
thắng như một thằng ngốc. Thực ra, bọn người đặt chồn chuột thắng mới là bọn ngu xuẩn.
Năm đó Trương Hà đã gặp qua Tiểu Hắc. Hơn nữa, gã
còn tận mắt nhìn thấy Tiểu Hắc đụng bay tên đầu bếp mập ú, rồi nhanh như tia chớp trốn vào rừng sâu.
Thật ra, Trương Hà cũng không dám
khẳng định Tiểu Hắc lợi hại bao nhiêu. Khiến gã hạ quyết tâm đến nỗi
ngọc bội tổ truyền cũng không quan tâm, chính là bộ dáng dậm chân đám
ngực của Từ Ngôn. Trong mắt gã, nếu Từ Ngôn càng tỏ ra khổ sở như thế
này thì thật ra hắn càng cười to trong lòng. Vì vậy, đặt cửa heo là
thắng chắc.
Quả nhiên, người hiểu rõ Từ Ngôn nhất vẫn là vị “Tiện Đường thí chủ” này.
Ở bên trong đấu trường, chồn chuột sau một hồi vòng đi vòng lại toàn vồ
hụt. Nó đã bắt đầu hoàn toàn cuồng bạo, hai con mắt đỏ bừng bừng, lấy
tốc độ cực nhanh lao thẳng đến trước mặt Tiểu Hắc.
Khi mất đi
thần trí, linh cầm trở nên táo bạo. Trong mắt bọn chúng chỉ muốn xé xác
địch nhân, căn bản không nhìn thấy gì khác, càng không nghe thấy gì
được. Thời điểm này, dù cho chủ nhân có quát tháo đi nữa thì cũng không
thể khiến cho linh cầm ngừng tấn công lại.
Trên mặt đất, Tiểu Hắc nằm rạp xuống như không đứng dậy nổi. Việc chồn chuột đánh tới khiến
mắt heo hiện lên vẻ sợ hãi. Miệng như đang lớn tiếng rên rỉ, chỉ là
không có phát ra một chút nào âm thanh (DG: heo con à, chú mày diễn quá
xuất sắc.. cười không ngậm được mồm luôn). Sau một khắc, chòn chuột bay
đến với tốc độ cực nhanh, rõ ràng đâm thẳng vào trong miệng heo.
Rắc rắc, khò khè khò khè. Trong lúc nhất thời, bên trong đấu trường vang
lên tiếng heo ăn, tiếng ăn vẫn ngọt ngào vô cùng… (DG: ăn thịt mà ngọt
ngào như socola vậy sao…ahihi)
Miếu Thành Hoàng ở tại thành Tây.
Lê Cảnh Điền mặt trầm như nước, bộ dáng trang nghiêm lẳng lặng đứng tại
cửa miếu. Sát ý cả người lão giả gầy gò bắt đầu khởi động. Ở bên cạnh,
lão hoà thượng do dự nửa ngày, lá gan cũng dần lớn lên, nơm nớp lo sợ
hỏi một câu:
“Miếu đổ, tiền sửa miếu…”
Câu hỏi vừa ra khỏi miệng liền bị cắt ngang bởi ba tấm ngân phiếu bay ra. Lão hoà thượng
vội bắt lấy, xem qua là đúng ba vạn lượng bạc, mặt mày hớn hở lui xuống.
Một tờ là một vạn lượng, ba tờ chính là ba vạn lượng. vì một phần hy vọng
mong manh, Lê Cảnh Điền không tiếc tiêu ba vạn lượng xây dựng lại miếu
Thành Hoàng.
”Có xương người!”
Tại khu đất hoang phía sau
miếu Thành Hoàng, mấy tên cao thủ Lê gia truyền đến tiếng kinh hô. Nghe
vậy, Lê Cảnh Điền phi thân lên, sau vài bước đã vọt tới phía sau miếu.
Hơn một trượng dưới lòng đất quả thật có một bộ bạch cốt. Đám người Lê gia
cẩn thận từng li từng tí đào bạch cốt ra. Lê Cảnh Điền hoàn toàn không
cần phải điều tra. Y đã biết bộ hài cốt kia chính xác là tôn nhi của Lê
Cảnh Dịch mình. Bởi ở trên đám xương trắng còn có một miếng ngọc bội mà
chỉ con cháu dòng chính Lê gia mới có được. Mặt sau ngọc bội đúng là có
khắc hai chữ: Dịch Tiên.
”Hứa gia!”
Ầm!
Linh khí
toàn thân lão bạo khởi đến độ râu tóc dựng ngược. Không thể chịu đựng
được nữa, hét dài một tiếng, lão chém ra một đạo kiếm khí lạnh thấu
xương. Kiếm khí dài một trượng chém xuống như tia sét chợt lóe lên, toàn bộ phần còn lại của miếu Thành hoàng ầm ầm sụp đổ.
“Đi biệt viện! Triệu tập nhân thủ. Ta muốn báo thù rửa hận cho tôn nhi của ta..!!!”
Đào móc ở miếu Thành Hoàng hai ngày một đêm, khi nghe gia chủ truyền xuống
một tiếng như quân lệnh, những cao thủ của Lê gia dồn dập tung người
nhảy lên, đuổi theo gia chủ về biệt viện Lê gia ở phía ngoài thành.
Nếu bộ hài cốt được tìm thấy ở miếu Thành Hoàng kia chính là Lê Dịch Minh,
có nghĩa là chắc chắn cái chết của hắn bị người khác ngụy tạo hiện
trường giả. Lê Cảnh Điền nổi giận, tay cầm trường kiếm. Lão muốn đích
thân chém chết hung thủ đã sát hại tôn nhi của mình.