Ba vị trại chủ Nguyên sơn trại có toàn quyền sinh sát với hơn một ngàn sơn phỉ thủ hạ này. Cho dù là Lô Hải muốn giết Từ Ngôn cũng không ai dám nói một câu, chứ đừng nói chỉ một con heo đen nhỏ.
Kỳ thật Lô Hải không thèm ăn mà gã chỉ nhớ đến nước tiểu heo khi đó. Mấy ngày trước gã tạm thời quên một bụng bực tức này, thế nhưng hôm nay trùng hợp nhìn thấy Từ Ngôn làm gã lập tức nhớ ra.
Gã không có hứng thú giết một tiểu đạo sĩ ngu ngơ khờ ngốc, thế nhưng hôm nay gã nhất định phải làm thịt con heo đen kia.
Sâu trong vườn rau phía sau nhà bếp. Lô Hải cũng đã nhìn thấy Tiểu Hắc trư đang ngây ngốc ngoắc ngoắc đuôi trong chuồng heo. Rồi gã quay sang ra lệnh cho Từ Ngôn: “Đem con heo đó ra đây.”
“Tam đương gia, đao đã đến.” Tên đầu bếp béo ân cần cầm lấy đao nhọn mổ heo khua khua, lưỡi đao lướt nhanh, lóe lên hàn quang.
”Ta có đao.” Lô Hải kéo thanh trường đao trên lưng xuống, rồi lật tay khoa lấy thanh đao, nói: “Võ giả Tiên Thiên mổ heo còn cần tới dao mổ heo sao? Đợi chút nữa cho các ngươi mở mang kiến thức thế nào gọi là nhất đao lưỡng đoạn!”
Tam trại chủ xuất đao, tự nhiên dẫn tới một đám đầu bếp ầm ầm trầm trồ khen ngợi. Thường hay nói giết heo mà còn dùng dao mổ trâu, đằng này Tam đương gia mổ heo lại còn dùng tới cả chân khí, đây chính là trò hay a.
Từ Ngôn đứng cạnh chuồng heo có chút do do dự dự. Hắn nhìn Lô Hải, lại nhìn qua con Tiểu Hắc trư đang ngoắc ngoắc đuôi khò khè khò khè, vẻ mặt đầy khổ sở.
“Nhanh nhẹn lên cho ta!” Lô Hải đang đứng sau lưng Từ Ngôn quát khẽ: “Không bắt heo đến đây, lão tử thịt ngươi!”
“Được! được!”
Từ Ngôn đành làm theo, tay chân luống cuống mở cửa chuồng. Tiểu Hắc đã đợi cả nửa ngày nên cho rằng Từ Ngôn đến cho nó ăn cơm, còn cố ỷ vào thân thể nhỏ nhắn mà lách người chui ra ngoài. Ngoài cửa chuồng có hai tên đầu bếp chặn lại nên mấy con heo mập khác lại không thể ra ngoài được.
Mấy tên đầu bếp này đều biết Từ Ngôn rất thân thiết với Tiểu Hắc trư. Hôm nay có thể nhìn thấy cảnh Tiểu Hắc trư bị giết, vẻ mặt cả đám có chút hả hê. Tất cả đều đang vui cười hớn hở nhìn xem Từ Ngôn bắt lấy Tiểu Hắc trư, túm lấy hai tai nó lôi ra ngoài.
Vẻ mặt Từ Ngôn lúc xoay người túm lấy tai heo đã không còn là khờ ngốc, mà là âm trầm như nước.
Hắn đã nhìn thấy trên thanh trường đao của Lô Hải có một tầng ánh sáng ảm đạm.
Là chân khí của võ giả Tiên thiên nhất mạch!
Dùng chân khí giết heo, chắc chắn một đao toi mạng. Tiểu Hắc trư lại không biết mình sắp chết đến nơi, còn không ngừng kêu khò khè to hơn nữa, ủi ủi vào trong ngực Từ Ngôn, tưởng rằng chủ nhân đang chơi đùa với nó.
Đám đầu bếp bên kia đầy hả hê, Tam đương gia âm trầm sát ý, Tiểu Hắc trư lại mờ mịt ngu ngốc, hoàn cảnh nhìn như không có đường lui, nhưng kì thực cũng không khó để giải quyết thế cục này. Ngay khi Từ Ngôn vừa mới đem Tiểu Hắc ra khỏi chuồng, một tay dưới lớp đạo bào che đậy đã lén chụp lấy cái đuôi của Tiểu Hắc trư, sau đó kéo mạnh một phát.
Khò khè, Khò khè!!!
Như bị kim chích, Tiểu Hắc trư tru lên một tiếng, rồi xông thẳng từ cửa chuồng heo chạy ra bên ngoài. Tên đầu bếp bên cạnh định chặn lại, nhưng lại bị Tiểu Hắc hất ngã lăn qua một bên.
”Heo chạy rồi!”
”Bắt lấy nó!”
”Khóa cửa, nhanh khóa cửa sau lại!”
Lô Hải đang vận chuyển lấy Tiên Thiên chân khí, xém chút nữa thì tức giận đến mức hỗn loạn khí mạch. Gã bèn quát tháo đám đầu bếp chặn heo lại, thế nhưng Tiểu Hắc trư tựa như phát cuồng, tông thẳng vào hàng rào tường viện xông ra ngoài, nhanh như chớp vọt thẳng vào rừng sâu. Đến khi đám đầu bếp chạy tới khu bếp núc thì đã không còn nhìn thấy bóng dáng heo ở đâu nữa.
“Heo gì mà có thể chạy nhanh như vậy?”
“Ta đã nói nó là heo rừng rồi, đến tường rào còn ủi đổ được.”
“Từ Ngôn, đạo quán của ngươi toàn người mù lòa hết à? Làm sao mà nuôi heo rừng như heo nhà đấy?”
Đám đầu bếp không đuổi kịp Tiểu Hắc Trư bắt đầu quay qua trách mắng tiểu đạo sĩ. Tên đầu bép béo trộm nhìn qua Lô Hải, thấy sắc mặt Tam đương gia càng lúc càng âm trầm bèn vội vàng tiến đến nói: “Tam đương gia. Trong chuồng còn có vài con heo béo, không bằng chúng ta thịt lấy một con khác?”
Không phải gã muốn xin tha cho Từ Ngôn, mà muốn nịnh hót vuốt mông ngựa. Dù sao thì một mình gã định đoạt mọi chuyện trong khu bếp núc, nếu hầu hạ Tam đương gia không tốt thì sau này không dễ dàng a.
”Cút sang bên kia, một đám ăn hại!”
Tên đầu bếp béo không nghĩ vỗ mông ngựa không trúng, lại trúng ngay cẳng ngựa.
Gã không biết giữa Lô Hải và Từ Ngôn có cừu oán, bị mắng một câu lập tức không dám nói gì nữa mà dẫn đám đầu bếp còn lại rút lui ra khỏi vườn rau.
Trương Hà vốn còn đang trốn tránh ở một bên nhìn tiểu đạo sĩ luống cuống tay chân, trước khi đi tự nhủ thầm trong lòng, Từ Ngôn a Từ Ngôn, ngươi tự mình cầu phúc lấy đi.
Tất cả mọi người trên Nguyên sơn trại đều rõ ràng lòng dạ Tam đương gia Lô Hải độc ác. Cho nên nếu chọc vị này không vui thì coi như gặp phải án mạng chết người.
Đợi đến khi đám đạo sĩ rút hết đi, Lô Hải mới nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào tiểu đạo sĩ trước mặt, lạnh lẽo nói: “Là ngươi cố ý, ngươi cố ý thả đầu heo đen kia chạy mất.”
“Ta… ta không cố ý!”
Từ Ngôn vội vàng khoát tay phủ nhận, vẻ mặt càng thêm sợ hãi không thôi.
“Ta nói ngươi cố ý, thì chính là ngươi cố ý.” Lô Hải bước về phía trước một bước, trường đao trong tay lại lóe lên vầng sáng ảm đạm như trước, giọng nói lạnh băng: “Cửu Đầu Xà ta nếu đã xuất đao, nhất định đều phải được liếm máu. Giết không được heo thì đành giết người thay vậy. Heo sống, người chết!”
Nhìn thấy trường đao trong tay đối phương lóe lên vầng sáng, lòng Từ Ngôn cũng lập tức trầm xuống, khóe mắt quét qua xung quanh tìm mấy cục đá thuận tay đang nằm trên mặt đất.
Heo, chính xác là hắn cố tình thả cho chạy đấy. Bởi vì Tiểu Hắc có một cái tật xấu, đó là chỉ cần kéo mạnh đuôi của nó là nó sẽ nổi điên lên mà chạy cuồng khắp nơi, đến Từ Ngôn cũng không đuổi theo kịp.
Để cho heo chạy đi, Từ Ngôn lại lần nữa khiến bản thân mắc kẹt lại. Nhưng hắn không nghĩ tới Lô Hải lại có thể tàn nhẫn như vậy, không giết được heo liền muốn giết người.
Sắc mặt đầy bối rối, nhưng sau chốc lát Từ Ngôn cũng bình tĩnh lại. Tuy rằng Từ Ngôn không biết võ công, lại cũng không có kinh nghiệm giao thủ với võ giả. Thế nhưng công phu Phi thạch tinh xảo trong tay, hắn còn không sợ cả lang hổ thì đối mặt với võ giả Tiên Thiên hôm nay cũng chưa chắc không có cơ hội thoát thân.
Dưới chân hắn có sẵn hai hòn đá, chỉ cần Lô Hải tiến lên thêm một bước nữa, Từ Ngôn quyết định sẽ lập tức phản kích, cùng lắm thì liều mạng cá chết rách lưới.
Bước chân của Lô Hải đã nâng lên, trường đao trong tay gần như chuẩn bị vung ra. Nhưng không đợi gã phóng ra bước này thì chợt có một thân ảnh đung đưa cạnh vườn rau, rồi một thanh âm của nữ tử đầy ngọt ngào truyền tới.
“Ôi!!! Hóa ra Tam đương gia của chúng ta lại có sở thích khi dễ trẻ nhỏ a.”
Vòng eo đưa đẩy, hương thơm ập đến, Mai Tam Nương đeo lấy giỏ trúc bước vào vườn rau, vừa cười vừa nói: “Lão Tam, có muốn ăn gì thì nói với chị dâu, tự tay chị dâu sẽ nấu cho ngươi ăn. Ta còn biết nấu nhiều hơn tiểu đạo sĩ này đấy. Thế nào? Ngươi có muốn nếm thử hay không? Ha ha ha ha.”
Mai Tam Nương xuất hiện khiến sát ý trong mắt Lô Hải giảm đi hơn phân nửa. Nhìn nữ nhân này, Lô Hải cảm thấy đau hết cả đầu.
Gã và Đại đương gia không phải huynh đệ ruột thịt gì, xếp hạng địa vị trên Nguyên sơn trại của ba vị đương gia là dựa theo thực lực. Trước kia Mai Tam Nương quyến rũ gã chủ yếu là trong những lúc không có người, lần này đối phương dám làm như vậy trước mặt tiểu đạo sĩ này, chẳng lẽ muốn cho Liêu Cửu Minh biết được hay sao? Cho dù ngoài mặt y không nói gì, nhưng sau lưng y không có khả năng không hận chết Lô Hải hắn.
“Chị dâu, ta chỉ nói vậy thôi.”
Lô Hải biết rõ mấy lời hắn nói với Từ Ngôn tại cửa ra vào lúc nãy đã bị Mai Tam Nương nghe được. Lúc này đừng nói là ăn thịt heo, cho dù ăn thịt rồng thì gã cũng không có tâm tư mà ăn, chỉ mong trốn tránh được nữ nhân này càng xa càng tốt.
“Mới rồi còn thèm thuồng chút, nhưng bây giờ lại không còn muốn ăn nữa, ha ha. Chị dâu đến đây hái đồ ăn a, vậy chị cứ làm đi…làm đi. Ta có chút chuyện, đi trước.”
Thu thanh đao lại. Lô Hải không nấn ná thêm mà nhanh chóng rời khỏi vườn rau. Trước khi đi, gã còn hung hăng trừng mắt liếc nhìn Từ Ngôn một cái, tư thế rõ ràng là kêu Từ Ngôn chờ đấy, chuyện này còn chưa xong đâu.
Mối nguy cơ cứ như vậy mà được hóa giải, trong lòng Từ Ngôn cũng thầm thở phào ra một hơi, hai mắt trợn tròn, mỉm cười nhìn về phía Mai Tam Nương.
“Gây ai không gây, sao phải gây đến Cửu Đầu Xà?”
Mai Tam Nương nhìn Lô Hải đã đi xa mới quay sang trách móc Từ Ngôn: “Tiểu đạo sĩ ngươi bớt làm người khác lo lắng lại đi. Nếu không phải lúc nãy nhìn thấy Lô Hải gọi ngươi lại, ta mới đi theo thì coi như lúc này ngươi đã mất mạng rồi.”
Chân mày nữ tử cau lại, chỉ chỉ vào mũi Từ Ngôn, thấp giọng nói: “Đi đi, đi khỏi Nguyên sơn trại đi. Đêm nay đi luôn đi, đừng có quay trở về đây nữa.”
Từ Ngôn muốn nói gì nữa, nhưng lại bị Mai Tam Nương cắt ngang. Chỉ nghe đối phương nói tiếp: “Ta sẽ điều Trương Hà đi làm việc một ngày. Tên Lô Hải này là kẻ ghi hận, có thù tất báo. Nghe lời Tam tỷ, đi đi!”