Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 434: Q.4 - Chương 434: Hiểm Cảnh Năm Đó




Mặt đất dưới chân Từ Ngôn đang không ngừng lún xuống, tuyệt không phải do núi lở đất nứt, mà là vì Thần Võ pháo chồng chất như núi dần dần bị thu lấy.

Số pháo thu được chứa đầy năm túi trữ vật, chừng hơn vạn khẩu.

Không còn một khẩu pháo nào dưới chân, thế nhưng Từ Ngôn vẫn nhíu chặt lông mày.

Số lượng Thần Võ pháo đúng là không ít, thế mà ngay cả một viên Thần Võ đạn cũng không có, điều này thật quái lạ

”Chuẩn bị chạy trốn chưa? Hai con Đại yêu sắp tới!”

Lúc mà hắn đang suy tư về vấn đề Thần Võ đạn thì liền nghe giọng nói nhỏ của Khương Đại. Hai Đại yêu đang phát hung tính, lăn lộn ác đấu giữa không trung. Bỗng có một tiếng nổ ầm vang vọng, biến mặt đất thêm một cái hố to, theo sau đó là khói độc, tơ nhện rậm rạp phun ra bốn phía.

Châu chấu Đại yêu vọt vào hang ổ nhện cho nên đã rơi vào hạ phong, và nhện cũng là thiên địch của châu chấu, cho nên kết quả của cuộc chiến này có lẽ châu chấu Đại yêu sẽ bị con nhện Đại Yêu nuốt lấy.

Nhìn thấy cơ hội tới, ánh mắt Khương Đại sáng ngời, gã lập tức nắm Sơn Hà đồ từ tay Từ Ngôn, run tay mở ra.

Toàn lực khống chế Sơn Hà đồ so với việc ngự kiếm còn nhanh hơn, trong thời khắc trốn chạy ở trước mắt, Khương Đại cực kỳ rõ ràng nên làm gì nhất để tìm đường sống.

Sơn Hà đồ vừa mới trải ra, ánh mắt Từ Ngôn khẽ động. Hắn cúi đầu nhặt lên một thứ ở dưới đất.

Đó là một cây trâm gài tóc, toàn thân đỏ tươi, được làm từ loại huyết ngọc hiếm thấy. Trên cây trâm điêu khắc đồ án đám mây nhìn rất giống thật, vô cùng tinh xảo.

Trâm cài tóc của phụ nữ lại bị rơi cùng một chỗ với Thần Võ pháo. Từ Ngôn bỗng nhiên ngửa đầu lên thử trông xem hoàn cảnh thế nào.

Trong mắt trái, bức tường đá trên đỉnh đầu đã xuất hiện một cái lỗ thủng như miệng giếng. Bên trên cạnh lỗ thủng có một tầng mạng nhện, sau cái mạng nhện là một bộ xương khô trắng hếu.

Cái lỗ thủng trông như miệng giếng kia, năm đó mấy đứa nhỏ và Từ Ngôn bị nhốt trong núi hoang phát hiện ra. Thứ mà chúng gọi là quan tài, thực chất chỉ là cửa vào lối đi thông xuống lòng đất mà thôi.

Chỉ liếc qua một cái hắn lập tức nhận ra chốn cũ năm xưa. Song khi hắn nhìn vào bộ xương khô lần nữa, thì bỗng có một cảm giác không hiểu, rồi như bị trọng kích đánh thẳng vào lòng.

Người đánh cắp Thần Võ pháo rất có thể là mẹ của Bàng Hồng Nguyệt, và bộ xương trên đỉnh đầu kia chẳng lẽ là phu nhân Bàng Vạn Lý sao?

Cầm lấy trâm cài tóc, Từ Ngôn ẩn ẩn đã nhận ra điều gì đó. Sau đó hắn lại nhìn vào lớp bụi bặm trải rộng trên mặt trâm, một luồng bi ý nhàn nhạt dâng lên trong lòng.

Chủ nhân của cây trâm này vốn đã tránh được một kiếp. Rất nhiều Thần võ đạn biến mất kia có lẽ đã đả thương nặng con nhện Đại yêu, thế nhưng nàng lại không trốn đi, mà lại đào một đường hầm đi vào lòng núi để tìm về một vật trọng yếu. Đó có thể là vạn khẩu Thần Võ pháo, hoặc cũng có lẽ chính là cái trâm cài tóc này, có lẽ là bị rơi vào sào huyệt của Đại yêu cùng với Thần Võ pháo...

Hóa ra người nữ nhân phản bội kia lại đầy thâm tình và áy náy với vị gia chủ phu quân, vì muốn lấy lại cây trâm cài tóc duy nhất này nên mới bị con nhện Đại yêu săn giết trong nơi lòng núi không người.

Suy đoán ra chân tướng bí ẩn mà Bàng gia không người nào biết được, Từ Ngôn bèn thở dài một hơi, nhặt lấy cây trâm huyết ngọc.

Nó chắc là di vật duy nhất của mẫu thân Bàng Hồng Nguyệt đấy.

”Nhanh lên, nếu ngươi không đi sẽ không còn cơ hội nữa!”

Khương Đại mặc kệ cái trâm gài tóc. Nhìn thấy Từ Ngôn đang sững sờ, gã vốn định bỏ lại đối phương tự mình trốn chạy, nhưng lại nghĩ tới không lâu sau còn cần Từ Ngôn hỗ trợ, rơi vào đường gã đành phải thấp giọng quát.

Từ Ngôn cũng không tiếp tục nấn ná, thả người nhảy lên Sơn Hà đồ. Sau đó, hai người bay lên trời, lao vút về cái khe hẹp dài.

Hí!

Vừa mới bay qua đỉnh đầu hai con Đại yêu, phía dưới Sơn Hà đồ đột nhiên truyền đến lực kéo do tơ nhện, trọn vẹn hơn mười sợi tơ nhện nhanh như chớp quấn tới.

Ngoài việc cuốn lấy châu chấu Đại yêu, con nhện Đại Yêu đột nhiên còn làm khó dễ, Sơn Hà đồ trực tiếp bị cuốn lấy rồi bị kéo về phía lòng đất.

Đột nhiên gặp nạn, Từ Ngôn lập tức làm ra phản ứng, bàn tay bắt quyết, trực tiếp thúc dục Viêm Hỏa quyết, muốn đốt những sợi tơ đang cuốn Sơn Hà đồ. Khương Đại thì tế ra hơn mười cây Quỷ Minh châm, dốc sức liều mạng đâm về những sợi tơ thoạt nhìn hết sức nhỏ, kì thực còn chắc chắn hơn cả pháp khí.

Từ Ngôn kỳ thật cũng liều mạng, dù sao hắn không muốn bị nhện ăn thịt. Tiếc rằng khi nhìn thấy bộ dáng Khương Đại đỏ mặt tía tai, thì hắn đã biết mình chỉ uổng phí khí lực.

Viêm Hỏa quyết hình thành một ngọn lửa, nhưng đừng nói là đốt đứt tơ nhện, dù là tầng băng sương ở trên đó cũng không thể làm chúng hòa tan.

Trước mặt Đại yêu thì chút tu vi Trúc Cơ cảnh chẳng bằng con sâu cái kiến.

Cũng may Khương Đại liều mạng, dưới sự tấn công mạnh bất kể phải trả giá lớn, thì trước khi sắp rơi vào lòng đất Sơn Hà đồ rốt cục phá mở tơ nhện và bay lên, phóng tới lối ra.

Khó khăn lắm mới thoát hiểm, Từ Ngôn quét mắt nhìn chiến trường phía dưới. Trong mắt hắn, con châu chấu cực lớn rõ ràng đã bị tơ nhện chằng chịt trói chặt, mặc dù có mãnh liệt giãy giụa nhưng nhất thời không cách nào thoát khốn. Xem ra thắng lợi của trận ác đấu này thuộc về con nhện Đại yêu rồi.

”Nhanh, nhanh, cũng sắp chạy ra rồi...”

Tâm thần có chút không yên, Khương Đại vừa nói thầm vừa liên tục quan sát khoảng cách lối ra và động tĩnh Đại yêu. Gã thúc dục Tiên Mi Quỷ Nhãn đến cực hạn. Trong động quật âm u, người này vậy mà có thể thấy rõ ràng hoàn cảnh nơi này.

”Ăn con châu chấu bự của ngươi đi, đừng tới đây. Nghìn vạn đừng tới đây...!”

Khương Đại thầm cầu nguyện, đồng thời cũng liều mạng thúc dục Sơn Hà đồ.

Cách lối ra ngày càng gần, và tiếng thì thầm trong miệng gã cũng trở nên càng thêm nôn nóng, cuối cùng biến thành thẹn quá hoá giận mà chửi rủa: “Con châu chấu bự tổ chảng như vậy còn chưa đủ cho ngươi ăn sao!? Truy theo chúng ta làm cái khỉ gì? Xui xẻo quá đi!!!”

Sự không may mà Khương Đại nói chính là con nhện Đại yêu nhanh chóng bám trên tường đá đuổi theo.

Châu chấu Đại yêu đã bị cuốn lấy nên nó tạm thời không thể thoát khốn, con nhện này xem như rảnh tay. Nó không định buông tha bất luận con mồi nào, tốc độ bò cực nhanh, ngay cả Sơn Hà đồ còn chậm hơn!

Dù Khương Đại chửi bới cũng chả có chút tác dụng. Dù sắp xông ra nơi hiểm địa này nhưng con nhện rất bự dĩ nhiên đã tới gần.

Ầm ầm!

Liều cái mạng chạy trốn, tới cuối cùng, Khương Đại phóng ra pháp khí đánh tới Đại yêu cách chưa đủ một trượng. Cuối cùng Sơn Hà đồ cũng bay ra khỏi khe đá, nhưng ngay tại lúc vừa mới nhìn thấy trời xanh mây trắng, đột nhiên bị bốn chân của Đại yêu thò ra khe đá ngăn cản.

Sơn Hà đồ theo vách đá lăn xuống, Từ Ngôn cùng với Khương Đại ngã ngay bên ngoài cửa động. Hai người vừa mới đứng lên thì lập tức có bốn tiếng nổ vang lên ở phía sau.

Rầm!!!!

Bốn cái chân nhện to lớn, uốn lượn và nện vào thân núi tạo thành một lao tù khủng bố. Đại yêu dữ tợn thò nửa người khỏi khe đá, Từ Ngôn thậm chí có thể nhìn thấy lông tơ ở mép cái miệng đỏ tươi cực lớn của nó.

Kẽo kẹt cót két!!! Trong tiếng động như một cánh cửa cực lớn mở ra, con nhện Đại Yêu há to miệng tanh hôi, trong đó là từng hàng răng nanh bén nhọn rậm rạp không chỉ làm cho Từ Ngôn ớn lạnh, mà cả Khương Đại cũng bị dọa cho kinh hãi mặt không còn chút máu.

Khoảng cách gần như thế lại còn bị Đại yêu vây khốn, dù là đệ nhất nhân Hư Đan của Thiên Nam thì cũng phải táng thân trong bụng thú.

Ông!

Đại yêu há mồm, Từ Ngôn lập tức điều động toàn bộ linh khí chảy vào mắt trái. Năm đường tinh văn ảm đạm trở nên càng ngày càng sáng.

Trong tay không còn Thần Võ đạn mà là một cục đá tầm thường. Cách bốn năm, Từ Ngôn lại một lần nữa gặp phải hiểm cảnh giống y như năm đó.

Cũng ở ngay khe hở thân núi, cũng bị nhền nhện cực lớn, cũng là trời xanh mây trắng như thế… Mà điều không giống trước chỉ là dung mạo tiểu đạo sĩ đã dần dần lớn lên thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.