Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 115: Q.2 - Chương 115: Hòa Thượng Vô Trí




Đầu Vu Thành rơi xuống, xem như toàn bộ Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn bị toàn diệt, Trác Thiếu Vũ đầy phẫn nộ nhưng vẫn phải ngậm bồ hòn làm ngọt, hết lần này đến lần khác không biết phải làm thế nào đành hạ lệnh rút quân.

Ngọc Lâm tự là chùa cổ có tiếng tăm tại Tề quốc, Quỷ Vương môn có thể tàn sát giết chóc môn nhân chính phái cả đêm, tất nhiên cũng có nhiều tăng nhân bị ảnh hưởng mà mất mạng, thế nhưng Trác Thiếu Vũ lại không để tâm nhiều đến lão hòa thượng trong đại điện.

Ngọc Lâm tự có danh tiếng tại Tề Quốc nhưng chắc chắn không có gan dám bao che cho chính phái. Tà phái quả thật làm việc không kiêng nể, gặp người sẽ thẳng tay giết chết cũng không ít. Nhưng nói cho cùng, Quỷ Vương môn cũng là môn phái giang hồ trong Tề quốc, có thể vây giết chính phái trong nước mình, nhưng không thể oan uổng giết hết tất cả đám hòa thượng trong chùa cổ, tội danh này cho dù là môn chủ Trác Thiên Ưng cũng không cõng nổi.

Bởi vì thống trị toàn bộ Tề quốc không phải là Quỷ Vương môn, mà là hoàng gia.

Nghe nói xuống núi, Từ Ngôn cũng chưa từng liếc nhìn thêm Vu Thành bên cạnh, mà vui vẻ bàn tán cảm nhận và thủ pháp giết người cùng Dương Nhất. Hai người nhỏ tuổi nhất, đi cũng nhanh nhất, cho nên coi như đã dẫn đầu bước ra cổng lớn của Ngọc Lâm tự.

Đừng nhìn bộ dạng Từ Ngôn lúc này đầy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng hắn lại đầy nặng nề.

Chém giết một đêm, Từ Ngôn nhìn đông nhìn tây không phải chỉ xem náo nhiệt, mà là tìm kiếm cơ hội thoát thân. Trong sơn trang Quỷ Vương môn luôn có người theo dõi hắn bất kể giờ giấc, muốn chạy cũng không thoát, vất vả lắm mới được ra ngoài một chuyến, làm sao hắn có thể bỏ qua cơ hội này.

Đáng tiếc, Từ Ngôn chạy đông chạy tây, nhưng vị nhị Thái Bảo Dương Ca cũng xẹt qua đông qua tây, thuận tay giết chết không ít chính phái, ánh mắt lại không rời bóng lưng Từ Ngôn.

Coi như lần này hắn bị nhìn chằm chằm đến chết rồi, trong lòng Từ Ngôn thở dài, vừa định bước chân ra khỏi cổng Ngọc Lâm tự, bước chân nâng lên chợt khựng lại.

Bước chân hắn khựng lại, nhưng Dương Nhất thì không ngừng bước, bèn bước vượt lên trước ra khỏi cửa lớn. Dương Nhất vừa bước ra, thì một cái bóng đen đã đánh tới trước mặt gã.

Dương Nhất phản ứng không chậm, vừa mới cười cười nói nói, tích tắc sau đã rút trường kiếm chém bay ra. Mấy tiếng xoát xoát vang lên, gỗ vụn bay tung tóe, bóng đen kia hiện rõ là một bó củi cao dài chừng một trượng.

Một người đang ôm một bó củi lớn, vừa vặn đụng thẳng vào Dương Nhất.

Củi khô bị chặt thành từng đoạn, rơi vãi tung tỏe trước cổng lớn, một người cao to như cột điện hiện ra sau đám củi khô kia. Người này cao hơn chín thước, có mảnh tăng bào quây quanh người, nhưng tăng bào quá nhỏ mà nhìn chỉ như một tấm tạp dề thắt bên hông, không giống một hòa thượng mà giống một dã nhân hơn. Nhìn thấy bó củi của mình bị chém rơi đầy đất, người này nổi giận gầm lên rồi tông thẳng tới.

Tăng nhân cường tráng này không dùng quyền, không ra cước mà dùng đầu vai đụng vào Dương Nhất.

Thấy đối phương đánh tới, Dương Nhất hừ lạnh một tiếng nhảy lên tung một cước đá chính xác vào ngay đầu vai của tăng nhân cường tráng kia.

Một tiếng xương cốt rặc rặc vang lên, Dương Nhất không để ý đến thể diện mà tái nhợt mặt mày, hét to lên một tiếng rồi lăn mình té ngã. Nếu không có Từ Ngôn đỡ lại, chắc hẳn vị Thái Bảo mười tám này té xuống còn thê thảm hơn nữa.

Tiếng động là đến từ chân của Dương Nhất sau khi ra một cước. Vị này đá người khác, lại khiến chân mình tổn thương, đau đến nhe răng trợn mắt, còn thân thể vị tăng nhân cường tráng kia chỉ khẽ lung lay một chút, không chút hao tổn lông tóc gì!

“Dám làm tổn thương thập bát đệ? Ngươi muốn chết!”

Thái Bảo thứ ba có thân hình cao gầy giận dữ, rút kiếm định ra tay. Trước mặt nhiều cao thủ Quỷ Vương môn như vây mà còn dám đánh người bị thương, cho dù không thể giết hết tất cả hòa thượng Ngọc Lâm tự, nhưng giết thêm vài tên thì chẳng ai thèm quản cả.

Chẳng những Thái Bảo thứ ba giận dữ mà các Thái Bảo khác cũng vậy, trên mặt đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ còn hiện lên sát ý. Tăng nhân cường tráng kia vẫn không thèm quan tâm, chỉ trừng mắt gầm gừ trầm trầm không khác một con dã thú.

”Thái Bảo bớt giận, A di đà phật.”

Lão tăng trong đại điện vội vàng đi ra, ngăn lấy tăng nhân cường tráng đồng thời chắp tay trước ngực nói với Trác Thiếu Vũ: “Tâm trí A Thất không bình thường, đã làm bị thương thân thể vàng ngọc của Thái Bảo. Lão tăng Vô Trí, khẩn cầu Đại Thái Bảo bớt giận, bỏ qua cho hắn một lần này.”

Trác Thiếu Vũ âm trầm nhìn qua thương thế của Dương Nhất, chẳng qua là trật khớp mắt cá chân mà thôi.

Thấy không đáng ngại, gã mới lạnh mặt nói: “Vô Trí đại sư, Quỷ Vương môn ta kính ngươi là một lão tăng, mới lưu lại toàn bộ tăng lữ ở Ngọc Lâm tự này. Chẳng lẽ ngươi cho rằng Trác Thiếu Vũ ta không dám giết ngươi? Khoản sổ sách bao che chính phái, ta còn chưa tính toán xong với ngươi!”

”A di đà Phật.” Ánh mắt lão tăng hiện vẻ bi ai, nói: “Trong mắt Vô Trí chỉ có muôn dân trăm họ và Phật, không chia chính tà. Thế nhân đều có thể lạy Phật, tà phái lạy được, thì chính phái cũng được lạy. Nếu cơn giận của đại Thái Bảo còn chưa nguôi, vậy xin thu nhận mạng già của Vô Trí này, đừng giận chó đánh mèo Ngọc Lâm tự, a di đà Phật.”

Lão tăng nói xong, nghiêng cổ đưa tay làm động tác mời, như giúp Trác Thiếu Vũ ra đao thuận tiện hơn một chút.

Đây chính là không sợ chết đấy!

Hòa thượng Vô Trí không phải Vu Thành, vị trụ trì Ngọc Lâm tự này đã xuất gia được sáu mươi năm, là một vị cao tăng thật sự. Hơn nữa lão không phải người trên giang hồ, Trác Thiếu Vũ không cách nào áp cái danh chính phái lên người Vô Trí được cả, lời vừa rồi chẳng qua chỉ hù dọa lão hòa thượng một phen mà thôi.

“Vô Trí đại sư, ngày sau ngươi nên quản giáo đám hòa thượng bên dưới nhiều hơn, chỉ sợ chọc vào người không nên dây vào thì Ngọc Lâm tự sẽ không có kết cục không tốt đâu. Lần này coi xong, nếu Ngọc Lâm tự còn xuất hiện lại đám dư nghiệt chính phái, ta không ngại một mồi lửa đốt đi Ngọc Lâm sơn các ngươi đâu.”

Trác Thiếu Vũ lạnh giọng dứt lời, bước đi ra khỏi cửa, đám Thái Bảo còn lại lần lượt đi theo sau. Khi đi ngang qua lão tăng Vô Trí và tăng nhân cường tráng mà khờ ngốc, cả đám đều hừ lạnh bất thiện. Dương Nhất được hai vị ca ca dìu đi càng nhìn chằm chằm gắt gao vào tăng nhân cường tráng kia, kẻ thù này gã cần phải nhớ kỹ, sớm muốn gì cũng phải báo đáp.

Từ Ngôn đi cuối cùng, lúc ra đến cửa còn tò mò vỗ vỗ bả vai của tăng nhân cường tráng kia. Vì không với tới, hắn còn phải nhón chân lên vỗ vỗ, nếu không chỉ chạm tới cánh tay người ta mà thôi.

“Đầu đồng cánh tay sắt, không biết dùng kiếm có chém vào nổi không đây?”

Nói xong, Từ Ngôn cầm đao ước lượng vài cái, khiến lão tăng Vô Trí phải cười khổ niệm A di đà Phật.

Theo Quỷ Vương môn dần rút đi, tràng tu la trong Ngọc Lâm tự cũng dần an ổn lại. Các hòa thượng bắt đầu đưa thi thể đi, quét dọn miếu thờ, từng chậu nước quét xối nhưng vẫn không thể rửa sạch vết máu vương đầy trên các phiến đá. Đi qua hạo kiếp này, có lẽ Ngọc Lâm tự đừng nghĩ đến chuyện hương hỏa gì rồi.

Ngoài cửa lớn, Vô Trí hòa thượng nhìn đội ngũ rồng rắn uốn lượn dưới chân núi, vẻ mặt từ bi cũng dần bình thản lại. Bên cạnh lão, tăng nhân cường tráng A Thất không còn trừng mắt nhe răng nữa, mà hai mắt híp lại dần dâng đầy sát khí, so với vẻ khờ ngốc lúc nãy tựa như là hai người khác nhau.

“Võ giả Tề quốc cũng chỉ có như vậy. Khách Mục, chúng ta có định động thủ trong năm nay hay không?” A Thất trầm giọng nói tiếp: “Bảy năm rồi, chúng ta nghỉ ngơi lấy sức được bảy năm rồi. Gần một nửa mười sáu nước Thiên Nam đã bị diệt, mục tiêu kế tiếp nên là Tề quốc rồi! Khách Mục, thiết kỵ đã xao động không yên, chúng ta là chiến sinh trời sinh, cần lấy thiên hạ để làm chiến trường!”

“Không gấp, không gấp, chỗ ngươi nhìn thấy chẳng qua chỉ là một góc của tảng băng…”

Trên mặt lão tăng được gọi là “Khách Mục” không nhìn ra được buồn vui, lão nhìn về phía chân núi nói: “Tề quốc không chỉ có một Quỷ Vương môn, mười tám Thái Bảo vẫn không tính là cao thủ chân chính. Tề Quốc còn có Chỉ Phiến môn, có đại quân hoàng thất, có các phương chư hầu, còn cả Phi Long quân chỉ nghe danh đã khiến địch nhân sợ mất mật. Sau lưng hoàng thất và tà phái, còn có tông môn tu hành đáng sợ…”

Lão tăng vốn nên hướng về Phật, lúc này lại đưa hai tay kết một thủ ấn quái dị ngang ngực, như triều bái cái gì đó. Trên trán lão, có một ấn ký đồ đằng hiện ra, lan dần đến cổ.

Lão tăng ngửa đầu, thì thào tự nói: “Tuyết trên núi tuyết Cáp Lỗ sẽ không tan được. Tuyết Sơn chi vương cũng sắp thức tỉnh.Chờ đợi đi, chờ đến khi Vương chúng ta tỉnh lại, đem Thiên Nam trở thành nơi sinh sôi nảy nở của Cổ Hột nhất tộc. A Thất, nói với tộc nhân lẻn vào Tề Quốc, bọn hắn có thể cướp bóc, đồ sát, nhưng tuyệt đối không được tử chiến với đại quân Tề quốc. Đại chiến cuối cùng rồi sẽ đến, nhưng thời gian, thì còn chưa tới đâu…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.