Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 453: Q.4 - Chương 453: Không Thu Đồ




Các chủ Linh Yên các đã nhiều năm nay chưa từng thu đồ đệ, vậy mà hôm nay người mạnh nhất Linh Yên các nhất mạch đã có ý định thu đồ.

Không chỉ có các trưởng lão kinh ngạc mà các đệ tử cũ tu luyện nhiều năm, thậm chí cả những đệ tử chân truyền kia cũng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi. Còn ánh mắt đám đệ tử mới nhìn về phía Từ Ngôn đã đầy hâm mộ.

Thân truyền của Các chủ, như vậy sẽ có địa vị cao nhất trong các đệ tử Linh Yên các rồi a!

Dù là trưởng lão Hư Đan cũng phải kính nể ba phần.

Trong tông môn tu hành, nếu đã có sư tôn là cường giả Nguyên Anh thì coi như có thể đi ngang toàn tông này rồi.

Nếu như Từ Ngôn trở thành chân truyền của Các chủ, cấm chế của Khương Đại cũng trở nên vô dụng. Dù sao cũng không có chuyện cường giả Nguyên Anh không giải được cấm chế của Hư Đan. Hơn nữa nếu Từ Ngôn nói rõ chân tướng trước mặt Các chủ, e rằng Khương Đại cũng khó bảo toàn được tính mạng.

Đại kế lẻn vào Đan các bị Từ Ngôn kéo dài đến bây giờ đã đẩy Khương Đại lâm vào nguy cơ trùng trùng. Lúc này gã đã chuẩn bị vận dụng độn pháp bỏ chạy trối chết. Chỉ cần Từ Ngôn trở thành đệ tử chân truyền thì kế hoạch mà Khương Đại khổ tâm trù tính cũng triệt để tiêu tan.

Khương Đại nghĩ tới những chuyện này thì Từ Ngôn cũng nghĩ đến.

Ngoại trừ phiền toái của Khương Đại, Từ Ngôn còn đang cõng trên lưng phần nhiệm vụ chịu chết của Tự Linh đường nữa. Hôm nay hắn đã có sư tôn cảnh giới Nguyên Anh, chẳng những có thể loại bỏ hoàn toàn uy hiếp của Khương Đại mà còn có thể tránh thoát khỏi tính toán của Hứa gia.

Có Các chủ cảnh giới Nguyên Anh ra mặt, Hứa gia có gan không đưa giải dược Dung Cốt đan ra sao?

Ngay lúc sơn cùng thủy tận lại nghênh đón hi vọng, Từ Ngôn đầy kinh hỉ không thôi. Hắn bước lên vài bước, đang chuẩn bị khom người cúi đầu trước vị nữ tử dịu dàng kia.

Một khi hoàn thành đại lễ sư đồ xong, Từ Ngôn sẽ chính thức trở thành đệ tử thân truyền duy nhất của Các chủ đại nhân!

“Từ Chỉ Kiếm, bái kiến...”

Vừa khom người, Từ Ngôn vừa cao giọng nói. Có điều hắn vừa mới khom lưng, lời nói mới được một nửa, ánh mắt đã đột nhiên hiện lên một tia kinh ngạc.

Từ Ngôn đang cúi người nên chỉ có thể nhìn thấy mép váy của Liễu Phỉ Vũ. Lúc này mép váy của đối phương bắt đầu nổi lên một tầng sáng ảm đạm. Người khác không nhìn ra, chỉ có mắt trái Từ Ngôn là nhìn rõ ràng tận mắt.

Tầng sáng xuất hiện, bộ váy dài vốn mang màu xanh da trời bắt đầu biến sắc, như bị phủ trùm bởi một tầng mây khói. Đúng là đã biến thành màu xanh khói!

Ngay thời khắc mấu chốt này, tính tình Các chủ lại nghịch chuyển. Không những khiến Từ Ngôn giật mình mà còn khiến tám vị trưởng lão nhao nhao kinh hoảng, người nào người nấy nhanh chóng cúi đầu không dám nói gì.

”Thu đồ?”

Giọng nói của Liễu Phỉ Vũ không còn nhu hòa như lúc nãy nữa mà đã mang đầy rét lạnh khiến người khác phải sợ hãi. Tuy giọng nói vẫn êm tai như vậy, nhưng lại có thể khiến lòng người lạnh lẽo.

“Liễu Phỉ Vũ ta không thu đồ!”

Sau tiếng cao giọng, đột nhiên Các chủ Linh Yên các nâng tay phải lên, một ngọn lửa kinh người bùng phát. Nàng ta đã phát ra một đạo pháp thuật kinh khủng đánh về phía Từ Ngôn.

Vốn Từ Ngôn đang khom người, căn bản không nghĩ tới chuyện Các chủ phút trước còn muốn thu hắn làm đồ đệ, phút sau đã hạ tử thủ. Cho nên hắn có muốn trốn cũng không kịp nữa.

Ngọn lửa bùng lên, tay trái Liễu Phỉ Vũ cũng đồng thời giơ lên, bàn tay xanh nhạt như ngọc chụp về hư không. Một trận cuồng phong đã xuất hiện bên người Từ Ngôn ngay trước khi biển lửa lao tới hắn.

Không ai phát hiện ra trên ống tay áo bên trái của Liễu Phỉ Vũ vẫn còn có một đoạn nhỏ màu xanh da trời.

Vù!

Thế lửa ngập trời, sức gió mạnh bạo không kém. Gió lửa cuộn vào nhau tạo thành một vòi rồng hỏa diễm. Không ai nhìn thấy được Từ Ngôn thế nào, mấy ngàn đệ tử khác cũng chỉ hoảng sợ nhìn đạo thuật pháp kinh người mà thôi.

Trước mặt cường giả Nguyên Anh, tám vị trưởng lão Hư Đan kia cũng không có gan xuất thủ. Dù Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu có lòng bảo vệ Từ Ngôn nhưng bọn họ cũng không có đủ thực lực đối kháng với Các chủ, càng không có gan ra tay với Các chủ ngay lúc tính tình nàng ta nghịch chuyển thế này.

Hỏa diễm mãnh liệt lại càng nổi bật trong màn đêm. Dưới ánh lửa, chỗ màu sắc xanh da trời cuối cùng trên ống tay áo Liễu Phỉ Vũ cũng rút đi, toàn bộ người nàng ta đã bị phủ trùm bởi một màu xanh khói.

Hai đạo pháp thuật kinh khủng dần triệt tiêu lẫn nhau, thế lửa dần nhỏ lại. Bóng dáng Từ Ngôn cuối cùng đã xuất hiện trước mặt mọi người.

Ngoại trừ quần áo có chút rách rưới thì hắn không có thương tích gì cả, chẳng qua sắc mặt lại vô cùng khó coi.

Coi như không thu đồ thì thôi, cần gì phải hạ tử thủ?

Từ Ngôn tức giận không ít, lại không thể làm gì được. Sư tôn có tính tình cổ quái thế này, xem ra không bái mới thỏa đáng. Nếu không ngày nào đó bị hắn giết chết cũng không lạ.

Váy xanh khói chuyển động, Các chủ lạnh lùng quét mắt nhìn Từ Ngôn rồi quay người rời đi. Ánh mắt nàng ta lạnh như băng, lại mang theo ý vị cách người ngàn dặm.

“Tiểu Nhu, dẫn bọn hắn đi linh nhãn.”

Các chủ chỉ để lại một câu, sau đó cả người hoàn toàn biến mất trong màn đêm.

Lâm Tiểu Nhu khom người nhận mệnh. Bà ta nhìn Từ Ngôn, thấy hắn không có thương tích gì bèn nói với Từ Ngôn và hai tên đệ tử còn lại trong ba thứ hạng đầu: “Đi theo ta.”

Tiểu đấu chi mạch tới đây xem như đã chấm dứt. Từ Ngôn suýt nữa bị Các chủ đánh chết đã trở thành ký ức khó quên với chúng đệ tử trong lần tiểu đấu này. Cũng bởi vậy mà mọi người càng thêm kiêng kị với Các chủ.

Đến đệ tử chân truyền còn muốn giết chết. Tính tình cổ quái khi thì dịu dàng, lúc lại tàn nhẫn của Các chủ Liễu Phỉ Vũ thật quá đáng sợ! Mà tình cảnh của Từ Ngôn lại càng thêm lúng túng.

Hắn vốn được Các chủ nhìn trúng, thế nhưng suýt chút nữa lại bị Các chủ giết chết. Cho nên dù vợ chồng Từ Trạch và Lâm Tiểu Nhu lúc đầu có coi trọng hắn cũng không dám đề cập đến chuyện thu đồ nữa.

Ai biết nếu bây giờ thu Từ Ngôn làm chân truyền có làm Các chủ làm tức giận hay không?

Mặc dù hai người rất có thiện cảm với Từ Ngôn nhưng đành buông bỏ ý định thu đồ, ít nhất trong vài năm tới sẽ không có người nào dám thu Từ Ngôn làm đồ đệ cả.

Sau khi các trưởng lão ban thưởng năm trăm linh thạch xong xuôi, các đệ tử nhao nhao tản đi, quảng trường trống trải không người. Khương Đại cũng đi theo đám người trở về nơi cư trú, ngồi một mình trong phòng âm trầm cười lạnh.

Từ Ngôn thiếu chút nữa bị giết khiến gã kinh hãi không thôi. Chẳng qua như vậy thì gã cũng không cần phải bỏ trốn nữa. Bởi vì Từ Ngôn không thành chân truyền sẽ không có cơ hội tiết lộ chuyện cơ mật của Khương Đại gã.

”Ba ngày tại linh nhãn... Vậy chờ ngươi thêm ba ngày nữa. Sau ba ngày nữa, linh đan tất tới tay!”

Lúc Khương Đại thầm nảy sinh ngoan độc thì Từ Ngôn đang cùng với hai gã đệ tử khác đang ngồi trên một chiếc thuyền nhỏ, được Lâm Tiểu Nhu đưa tới một nơi có rất nhiều vách núi dựng thẳng đứng nơi hậu sơn tông môn.

Phi chu hạ xuống, chung quanh đã có hai vị trưởng lão dẫn theo người thắng cuộc chi mạch mình chờ sẵn. Sau khi bắt chuyện với đối phương xong, Lâm Tiểu Nhu đi đến gần Từ Ngôn nói: “Vào trong rừng kia thay bộ quần áo khác đi. Phía xa nữa có dòng suối nhỏ, tắm rửa một phen. Bộ dáng ngươi quá mức chật vật, nhìn vào không hay cho lắm, dễ bị người chê cười.”

Từ Ngôn gật đầu đồng ý, chuẩn bị đi thẳng về rừng cây nơi xa.

“Từ Chỉ Kiếm!” Lâm Tiểu Nhu chợt gọi giật Từ Ngôn lại, trầm ngâm một chút bà mới nói: “Vốn dĩ ngươi có được một cuộc tạo hóa, không ngờ lại bị lỡ mất. Các chủ đại nhân có thương tích trên người, tính tình trở nên cổ quái, ngươi không nên ghi hận.”

“Đệ tử đã biết, sẽ không ghi hận ai.”

Từ Ngôn mỉm cười đầy chất phác nói.

Thật sự là hắn không hận gì vị Các chủ kia. Bởi hắn nhìn ra được lúc tính tình Liễu Phỉ Vũ nghịch chuyển, thần trí chân chính vẫn cố gắng ngăn bản thân mình giết người. Nếu không có đạo pháp thuật cuồng phong kia thì Từ Ngôn đã bị thiêu chết mất rồi.

Tuy nói không ghi hận, nhưng Từ Ngôn cũng không sinh ra nửa phần hảo cảm với vị Các chủ Liễu Phỉ Vũ. Tốt nhất nên tránh xa loại người hỉ nộ vô thường này thì hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.