Dịch giả: Hoangtruc
Ngoài cửa lao, nước miếng phun xối xả như mưa, cho nên Từ Ngôn lẩn rất xa.
Đến lúc lão đầu tự xưng Đại Nho Họa Thánh kia rống xong, Từ Ngôn mới nháy
mắt nói: “Lưu lão tiên sinh, Lưu Đại Nho, Lưu Họa Thánh, Lưu Nhất Thủ,
tiểu tử nhớ kỹ rồi.”
Lưu Nhất Thủ và Lưu Y Thủ cũng không khác âm điệu bao nhiêu, Từ Ngôn chỉ cần hơi thay đổi ngữ điệu một chút, đối
phương không phát hiện được. Dù gì trong lòng hắn đã thầm nhận định lão
đầu kia tên là giấu ngón nghề - Lưu Nhất Thủ rồi!
“Vậy mới phải chứ, hừ!” Lưu Y Thủ tức giận hừ vài tiếng, chuẩn bị quay vào phòng giam của mình.
“Họa Thánh, ngài lão làm sao ra được vậy?” Lúc nãy Từ Ngôn phát hiện người
ta chạy ra đến trước phòng giam của mình, bèn kinh ngạc hỏi thăm.
“Vì sao không ra được? Lão phu trốn vào nhà lao tìm thanh tĩnh không được
sao? Bên ngoài ồn áo náo động, vẽ tranh cũng không yên, nơi này thì tốt
rồi!” Lưu Y Thủ nói xong, quay người trở vào, lại đóng cửa lao lại đàng
hoàng.
Rõ ràng còn lấy Thiên lao làm nhà khách a. Hiện tại Từ
Ngôn đã hiểu rõ rồi, hắn tới đây tránh đầu gió, còn người ta là đến tìm
thanh tĩnh.
“Họa Thánh lão tiên sinh, ngài còn chưa nói Ám độ
Trần Thương và đóng cửa bắt trộm đấy a. Tiểu tử rửa tai lắng nghe đây.”
Lúc này Từ Ngôn đã lộ vẻ cung kính hơn nhiều. Dù sao thì người ta còn
đứng trên cả tu hành giả Trúc Cơ cảnh, không cung kính không được nha.
“Ngươi nói Trình Dục hả?” Lưu Y Thủ vuốt vuốt râu, cười mà không phải cười
nói: “Lão gia hỏa kia không phải là thiện nam tín nữ gì. Nghe khẩu khí
của lão mà ngươi còn không hiểu? Không để Bàng gia áp giải mà điều một
đám quân đội khác hộ tống, nói cách khác, chuyện để Bàng gia các ngươi
áp tải chỉ là ngụy trang. Thứ trọng yếu kia đã bị lão tráo đổi, đây
không phải ám độ Trần Thương là gì? Còn về phần đóng cửa bắt trộm sao…”
Lưu Y Thủ quyệt miệng cười nhạo rồi một tiếng, nói: “Bàng gia bị lão biến
thành mồi câu, chờ cá lớn mắc câu, tất nhiên trong đội ngũ áp tải mồi
câu sẽ xuất hiện vô số cao thủ. Như thế không phải đóng cửa bắt trộm
sao? A, gọi là đóng cửa đánh chó cũng được.”
“Bàng gia nếu đã
không biết chân tướng, không phải vô duyên vô cớ bị người lợi dụng? Càng không phải tự nhiên đi mạo hiểm rồi hả?” Từ Ngôn nhíu mày nói. Cho tới
bây giờ hắn vẫn không nghĩ ra được vị lão nhân Trình gia hòa ái kia lại
có tâm địa tàn nhẫn đến vậy, không chút để ý đến sinh tử của Bàng gia.
“Một nhà Bàng gia thì tính là gì? Ngươi biết rõ hành động của lão gia hỏa
kia thì sẽ hiểu ra thôi. Lợi dụng Bàng gia chẳng qua chỉ là một việc cỏn con, cho dù Bàng gia chết mất một vài cao thủ thì cũng tính là gì?
Chẳng lẽ Bàng gia của Tứ đại gia tộc còn thiếu người sao?”
Lời
của Lưu Y Thủ hoàn toàn phá vỡ nhận thức của Từ Ngôn đối với vị lão nhân Trình Dục kia. Lúc này hàng mày núi của hắn nhíu chặt, trầm ngâm không
nói
Từ Ngôn không nói lời nào, Lưu Y Thủ rõ ràng còn chưa nói tận hứng. Người ta không hỏi nữa, nhưng lão vẫn còn dông dài tiếp: “Tiểu
tử, từng nghe nói qua Kỳ Uyên chi minh chưa? Một tay thúc đẩy Kỳ Uyên
chi minh mà ra, chính là vị Tả tướng đương triều này đấy. Coi như ngươi
chưa từng nghe về Kỳ Uyên chi minh, cũng từng nghe đến lời đồn về gian
tướng lầm nước chứ hả? Gian tướng lầm nước kia, chính là nói Trình Dục
đấy!”
Lưu Y Thủ thấy Từ Ngôn chăm chú lắng nghe, đắc ý nói tiếp:
“Thế nào là Kỳ Uyên chi minh? Kỳ, là chỉ Kỳ Nguyên sơn, Uyên, dĩ nhiên
là Lâm Uyên sơn rồi. Giữa hai dãy núi cao này, chính là yếu đạo giao
thông hai nước Tề Phổ, Kỳ Uyên hạp. Về phần chân tướng của Kỳ Uyên chi
minh sao? Hắc hắc, không có gì ngoài hai từ luyện binh.
Mọi người đều biết, Đại Phổ binh yếu, tám năm trước Man tộc rời Tuyết sơn, quét
ngang Thiên Nam mười sáu nước, gót sắt lướt qua, thây chất đầy đồng.
Trình Dục lo lắng quân binh Phổ quốc mềm yếu không chịu nổi, lúc này mới cố tình thúc đẩy cuộc chiến biên cảnh hai nước Tề Phổ. Kể từ đó, cứ nửa năm thì biên quân hai nước lại chém giết nhau một trận ở Kỳ Uyên hạp,
không liên quan tới mối thù truyền kiếp, chẳng qua chỉ là một phần minh
ước không muốn khác biết được mà thôi. Mãi đến tám năm sau hai nước mới
tạo quan hệ thông gia, hoàn toàn chấm dứt cuộc chém giết của biên quân ở Kỳ Uyên hạp.
Tám năm ác chiến mười sáu lần, một lần ít nhất mấy ngàn quân sĩ toi mạng. Tiểu tử, ngươi tính xem, trên lưng Trình Dục cõng bao nhiêu tính mạng người rồi? Hắc hắc, mặc dù Tả tướng Đại Phổ không có tu vi, nhưng ngay cả tu hành giả cũng không sánh bằng a. Đó mới là kiêu
hùng chân chính, trong mắt lão chỉ có giang sơn xã tắc; không tồn tại
nhân mạng, thị phi. Mỗi biên quân trải qua hai lần đại chiến lại được
triệu hồi, luân chuyển cánh quân khác tiến đến Kỳ Uyên hạp tôi luyện,
nhưng con ruột của Trình Dục lại ở Kỳ Uyên hạp đến tận tám năm, lần nào
cũng đều ra trận. Ngươi nói xem, tâm của Tả tướng này, ngoan độc đến cỡ
nào đây?”
Nghe Lưu Y Thủ nói xong, Từ Ngôn không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Hóa ra biên quân hai nước ác chiến ở Kỳ Uyên hạp không phải vì thù hận,
càng không vì xâm lược, chẳng qua là vì luyện binh mà thôi. Vì để quân
binh Đại Phổ được trải qua huyết chiến tẩy lễ, không quan tâm chuyện bỏ
đi mấy ngàn vạn tính mạng, chỉ vì giang sơn Đại Phổ thêm kiên cố…
Quả nhiên là kiêu hùng a, phần tâm tính ngoan lệ này, Từ Ngôn cũng phải kính nể không thôi.
Tả tướng ra tay, chỉ sợ còn tàn nhẫn hơn thập thất Thái Bảo hắn vài phần.
“Kỳ thật, Bàng gia bị làm mồi dụ cũng không trách được lão gia hỏa kia.”
Lưu Y Thủ chắp tay sau lưng, một bộ dáng thổn thức, nói: “Năm đó lão vén
lên chiến sự biên quân, lại bị triều định công kích thành gian tướng,
đội lên đầu danh xưng lầm nước, cuối cùng bị Tiên Hoàng cách chức quan
làm thứ dân, tha hương đi xa. Kỳ thật Tiên Hoàng cũng là bất đắc dĩ, cái oan ức này Trình Dục lão không gánh, chẳng lẽ để Tiên Hoàng gánh? Chẳng qua Tiên Hoàng có di chiếu để lão đi ba năm, sau lại phục chức quan như cũ, nhưng lại bị vài kẻ tiểu nhân đè xuống. Một lần đi kéo dài thêm ba
năm nữa.”
“Sau sáu năm, Đại Phổ hạn hán nghiêm trọng, nửa số dân
chúng trong nước lầm than, lại có thiết kỵ Man tộc nhìn chằm chằm. Trình Dục tái nhậm chức, lại cầm ấn tướng, sự tình Bàng gia chẳng qua là do
lão gia hỏa nóng lòng quá mà thôi. Những kẻ tiểu nhân hô mưa gọi gió
trên triều đình thừa dịp lão ẩn cư sáu năm trời đã phát triển đến tình
trạng đáng sợ. Trình Dục đành phải không từ thủ đoạn, cũng phải làm
trọng thương lũ tiểu nhân kia.”
Nghe chuyện trước kia của Trình
Dục, Từ Ngôn như thấy được cả quá trình một vị Tả tướng đương triều lật
tay che mưa, sau chán nản, lại cường thế quật khởi. Chuyện làm người của Trình Dục, hắn không coi khinh, mà còn thêm kính trọng.
Trình
Dục có thứ lão cần thủ hộ, đó chính là giang sơn xã tắc, cũng là bá tánh Phổ quốc. Lão theo đuổi đại nghĩa, dù có uổng hơn ngàn vạn mạng người,
chỉ cần có chỗ tốt với giang sơn thì vẫn quan trọng hơn mạng của những
người kia. Từ trước đến nay lão vẫn luôn thế, loại cố chấp này càng lúc
càng mạnh mẽ hơn, nói lão là kiêu hùng chân chính cũng không quá đáng.
Ngoài việc than thở chuyện của Tả tướng, Từ Ngôn bắt đầu hiếu kỳ với Lưu Y
Thủ, không khỏi mở miệng hỏi: “Họa Thánh lão tiên sinh, làm sao ngài
biết kỹ càng đến vậy? Đây không phải là chuyện cơ mật của triều đình
sao?”
“Ta làm sao biết? Là nghe thấy rồi!” Lưu Y Thủ đắc ý.
“Nghe được từ đâu vậy?” Từ Ngôn hiếu kỳ không thôi.
“Trình Dục tự nói đấy, có lần lão phu chuốc lão ấy quá chén. Lão say rượu tự
nôn ra thôi, chuyện này không oán ta được a, ai bảo tửu lượng lão quá
kém làm gì!”
Lưu Y Thủ rung đùi đắc ý muôn phần, Từ Ngôn tức thì há hốc mồm nghẹn họng nhìn trân trối.
Được, nguyên lai người ta là bạn thâm giao...
Cảm thấy Lưu Y Thủ không quá tin cậy, Từ Ngôn không có tâm tư nghe chuyện
xưa thêm nữa. Hắn mặc kệ Bàng gia làm mồi nhử, nha đầu Bàng Hồng Nguyệt
kia tính tình quật cường, lần này nàng ta áp tiêu. Nếu quả thật xuất
hiện nguy hiểm, chẳng phải phiền toái sao?