Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Làm Như Không Thấy.




“Oa ô!”

Thiếu niên họ Lý bị một màn quỷ dị trước mặt dọa cho hết hồn vía, bật khóc rống lên, rồi quay người lảo đảo bỏ chạy về phía Lâm Sơn trấn. Từ Ngôn còn nhìn thấy nơi đũng quần đối phương có vệt nước đọng, thoang thoảng mùi khai lan ra.

Bởi vì thiếu niên họ Lý đứng gần Từ Ngôn nhất. Cố sự hắn kể nó cũng nghe rõ ràng nhất, thậm chí còn nhìn thấy lỗ thủng cổ quái trên miếng bánh nướng rõ nhất nên mới bị dọa sợ đến thảm hại như vậy.

“Nghĩ lại, chắc là Tiểu Hắc nhà ta cắn bánh nướng này rồi.”

Ngoạm lấy bánh nướng, Từ Ngôn lại nói tiếp với đám thiếu niên bên cạnh: “Đi thôi, đi lên núi nào. Lúc nãy nhớ lộn, không phải cố sự Trương bà bà kể, mà là chuyện sáng nay sư phụ vừa mới kể cho ta, thế nhưng chẳng có chút dọa người nào cả. Trương bà bà bị chôn dưới đất, không kể được chuyện xưa nữa rồi.”

Nghe Từ Ngôn nói vậy, mấy đứa nhỏ này mới thở ra một hơi dài, vừa rồi chúng nó cũng bị Từ Ngôn dọa sợ không nhẹ đấy.

Thiếu niên tên Thiết Trụ cũng cười khổ một tiếng, nói: “Từ Ngôn, trí nhớ của ngươi không thể tốt hơn chút được không? Nếu quả thật là Trương bà bà kể, đến ta cũng sẽ bỏ chạy đấy.”

“Đúng nha Ngôn ca ca, cố sự vừa rồi suýt nữa hù chết Tiểu Hoa rồi!”

Đứa bé gái gọi là Tiểu Hoa vỗ vỗ lấy ngực càm ràm. Sau đó đám thiếu niên lại tiếp tục cười nói tiến vào núi, có điều thanh âm đều bị kìm nén thật nhỏ lại đề phòng đám thỏ rừng béo mập bị dọa bỏ chạy hết mất.

Từ Ngôn đang ăn bánh nướng, vẻ mặt không chút biến đổi nhìn một bóng đen mà người khác không nhìn thấy được từ trong một phần mộ bay ra. Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười khổ, nói nhỏ: “Quỷ? Ai mà tin chứ…”

Sở dĩ từ năm chín tuổi hắn đã làm bạn với heo, sở dĩ còn tự coi mình là một con heo, ngoại trừ lão đạo sĩ thì không ai biết nỗi khổ tâm của Từ Ngôn cả. Bởi vì chỉ có đầu heo Tiểu Hắc trong chuồng heo của đạo quán mới có thể phớt lờ đám quỷ hồn thỉnh thoảng vẫn xuất hiện trước mặt nó.

Từ Ngôn cố gắng trở thành heo, cũng chính là mong muốn có thể luyện ra bản lĩnh phớt lờ này!

Nếu không phớt lờ được đám thân ảnh lệ quỷ âm hồn kia, Từ Ngôn đã sớm hóa điên rồi. Đó chính là thủ đoạn duy nhất tự bảo vệ mình của một đứa bé, một đứa bé có thể nhìn thấy quỷ vật và Vô Thường, một đứa bé có dị tượng trong mắt hành hạ nhiều năm nay mà thôi.

Sáu năm ma luyện, thật sự Từ Ngôn cũng đã có thể phớt lờ được rồi. Chỉ cần hắn không muốn thấy, thì mắt hắn sẽ tự động xem nhẹ những quỷ hồn bay tới bay lui kia. Kết quả này theo Từ Ngôn, công đầu đều là nhờ vào đầu heo rừng còn chưa trưởng thành kia.

Thừa Vân Quan không chỉ có một mình Từ Ngôn là dị loại, mà đầu heo rừng chưa trưởng thành Tiểu Hắc, cũng là dị loại. Trong núi rất hiếm khi gặp được heo rừng chưa trưởng thành, còn heo rừng đã trưởng thành rồi, thì đến mãnh hổ nhìn thấy nó cũng phải tránh lui.

Trong núi sâu, không những có heo rừng, mà còn có hổ báo sài lang.

Lão Phần Sơn thuộc về một mạch nhánh trong dãy núi Vạn Hằng, cách không xa Lâm Sơn Trấn. Tuy nhiên, chưa có người nào có can đảm đơn độc tiến vào thâm sơn mà thường phải kết bạn cùng đi, chỉ có vậy mới có thể đảm bảo được an toàn. Bởi vì cho dù là một người đàn ông khỏe mạnh thế nào đi nữa, nếu một mình đối mặt với một con hổ hoặc báo thì cũng khó thoát được vận mệnh trở thành thức ăn trong miệng dã thú.

Còn đối với đám thiếu niên này mà nói, riêng Lão Phần Sơn đã là quá lớn rồi. Ngoài trừ gần một nửa mặt phía nam là nghĩa địa, thì tất cả đều chỉ là rừng núi hoang. Càng đi sâu bên trong, cây cối càng cao to, thậm chí vài khe núi còn bị bóng cây phủ kín, che lấp cả ánh mặt trời, chỉ còn là một mảnh u ám.

Có lẽ do tiếng gào của thiếu niên họ Lý lúc nãy quá lớn, nên dù đã đến trưa nhưng đám thiếu niên này vẫn còn chưa tìm được chút món ngon dân dã nào. Tuy là lấy được không ít củi đốt, nhưng lại không thấy chút bóng dáng thỏ rừng nào cả.

”Xúi quẩy, hôm nay không có thịt thỏ ăn rồi.”

Thiết Trụ bực bội cắm con dao xuống đất, lau mồ hồi trên đầu, nói.

“Đều do tiểu tử Lý gia kia, nó mà không la to thì chẳng có chuyện đến một con thỏ rừng cũng không nhìn thấy!”

Đám nhỏ còn lại cũng thất vọng không thôi, có đứa bắt đầu oán trách tên thiếu niên họ Lý đã bị dọa chạy kia. Dù sao thì bọn nó đã đi gần nửa ngày rồi, không đứa nào dám đi vào chỗ sâu hơn bên trong nữa.

“Ngôn ca ca còn muốn lên núi nữa sao?” Tiểu Hoa nhón chân, nhìn về phía rừng rậm yên tĩnh phía xa, có chút bất an hỏi.

“Ừ, ta định tìm chút Sơn sâm trên núi. Nếu trời sắp tối còn chưa về thì các ngươi cứ về trước, không cần chờ ta.”

Từ Ngôn cũng không dấu giếm đám thiếu niên đi cùng. Mà đám thiếu niên biết Từ Ngôn lên núi là tìm Sâm, để điều trị thân thể cho lão đạo sĩ cũng không có gì bất ngờ cả.

Thiết Trụ nhìn sắc trời vẫn còn sớm, chần chừ chút ít rồi nói: “Chúng ta đi vào sâu hơn một chút đi, đám thỏ rừng trốn trong đó chắc không bị tiếng la hồi nãy dọa sợ đâu.”

Đã có người dẫn đầu, đám còn lại tất nhiên bèn đồng ý. Vì vậy, lần này mười đứa nhỏ lại tiếp tục đi về phía trước, chẳng qua Từ Ngôn lại dẫn đầu.

Đã đến khu vực thâm sơn này, rất dễ gặp phải mãnh thú. Thoạt nhìn qua, thân thể Từ Ngôn không cường tráng, thế nhưng Từ Ngôn mạnh mẽ hơn người khác rất nhiều. Bởi vì công phu phi thạch mà lão đạo sĩ dạy cho hắn không phải mất năm ngày nửa tháng mà tập xong được, mà trọn vẹn gần mười năm trời tập luyện.

Ném viên đá nhìn như bình thường, nhưng kể ra lại không hề đơn giản.

Chẳng những dụng lực cơ bắp cánh tay, mà còn có cả lực eo và lực chân, thậm chí là phải phát động lực lượng toàn thân cùng lúc. Đây mới chính là tinh túy của phi thạch, vì thế mà Từ Ngôn đã phải ăn không ít đau khổ. Thế nhưng ăn phần đau khổ này tính ra cũng không uổng phí, ít nhất giờ đây dùng năng lực của hắn, đối mặt chống lại một con mãnh thú cũng dư sức toàn thân trở ra.

Từ Ngôn thường xuyên vào núi sâu tìm Sơn sâm một mình, vô số lần gặp phải mãnh thú. Cho nên để Từ Ngôn dẫn đầu đoàn người đi vào trong này là ổn thỏa nhất.

Đi được nửa canh giờ nữa, thì đột nhiên một bụi cỏ nơi xa chợt nhúc nhích. Động đậy nhẹ như vậy, hẳn là dấu vết của một loại động vật nhỏ nào đó.

Đám thiếu niên phát hiện thấy con mồi thì mừng rỡ không thôi. Đứa nào cũng đều khẩn trương, hôm nay có thịt ăn hay không đều trông chờ vào lúc này a.

Quả nhiên, ngay khi đám thiếu niên rón rén xúm lại bụi cỏ thì một con thỏ xám béo múp chợt vụt chạy ra, nhảy thẳng về phía Thiết Trụ, đang định nhảy xổ vào một bụi cỏ lớn khác.

Vèo!

Bộp!

Một viên đá nho nhỏ cũng tức khắc bay sát theo bóng con thỏ rừng, đánh thẳng vào đầu nó. Nó còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị đánh ngất rồi. Một lát sau, con thỏ mập này đã bị Thiết Trị buộc chắc lại, rồi vác sau lưng.

”Có thịt ăn rồi!”

Đám nhỏ đều vui mừng, thấp giọng cùng nhau hoan hô. Con thỏ mập như vậy đủ cho đứa nào cũng no bụng rồi.

Chẳng những đám nhỏ cao hứng bừng bừng, vẻ mặt Từ Ngôn vừa đánh trúng con thỏ rừng xong cũng đầy phấn chấn. Không phải vì hắn thích ăn thịt thỏ, mà là phát hiện tại một gốc cây già gần đó, có một gốc cây cỏ quái dị có sáu lá màu xanh mướt, trên ngọn cây còn có một quả nhỏ màu đỏ.

Quả Nhân sâm!

Từ Ngôn liếc mắt đã nhận ra được đó là quả của Sơn sâm. Còn cây cỏ quái dị kia chính là một gốc lão sâm hơn trăm năm. Bởi vì cây cỏ kia đang chậm rãi động đậy về phía gốc đại thụ, xem bộ dáng như nghe thấy được đám thiếu niên hoan hô nên định trốn sau gốc cây.

Chỉ có Sơn sâm trăm năm mới có thể sinh ra Tham linh. Sơn Sâm có tham linh, mới có thể từ từ di động được.

Sau mấy cái nhún người, Từ Ngôn nhanh chóng tiến tới, dây đỏ trên cổ tay cũng đã được tháo ra sẵn. Tay trái hắn đè chặt lấy gốc cây cỏ quái dị, tay phải nhanh chóng quấn dây đỏ quanh gốc dây. Xong xuôi hắn mới thở phào một hơi, cẩn thận lấy xẻng nhỏ ra, moi móc đào cả bộ rễ thật dài của gốc cây cỏ này lên.

Ầm ầm!

Một tràng thanh âm núi đá chấn động truyền tới, đè chặt lấy tiếng hoan hô của đám thiếu niên. Ngay cả Từ Ngôn vừa mới cất Sơn sâm vào trong ngực xong cũng bị giật mình kinh hãi. Hắn ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy đám cát đá phía dốc núi xa xa kia đang đổ xuống cuồn cuộn. Đúng là chỗ đó vừa bị sụp xuống, chỗ sụp đổ còn có một sơn động đen sì hiện ra.

Hôm trước vừa có một trận mưa lớn, nhưng đã qua được một ngày, đất đai trên núi hầu như cũng khô lại hết rồi. Có điều nơi sụp xuống là ở mặt Bắc của núi, có lẽ do tồn đọng nước mưa nhiều quá, hoặc có lẽ do sơn động kia bị che kín quá lâu, nên bị sụp xuống lộ ra cửa động như vậy.

Sụt lở xảy ra trong núi sâu không ít, cho dù sau đấy lộ ra sơn động cũng không có gì kì quái. Dù sao có rất nhiều dã thú ưa thích đào hang, như các loại gấu chẳng hạn. Từ Ngôn đoán chừng hang này cũng do dã thú đào ra từ nhiều năm trước, nên hắn cũng không để ý tới nữa.

Chẳng những bắt được thỏ rừng, mà còn đào được một gốc Sơn sâm, thu hoạch hôm nay khiến các thiếu niên hết sức hài lòng, Từ Ngôn cũng hết sức hài lòng. Thế nhưng ngay khi đám nhỏ chuẩn bị rời núi, bụi cỏ mà con thỏ rừng khi nãy định vọt trốn vào trong đó chợt xuất hiện một vài tiếng động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.