Dịch giả: Hoangtruc
Có lẽ là bẩm sinh, cũng có lẽ
do kinh nghiệm từng trải, mà bổn sự lừa người của Từ Ngôn hôm nay đã trở nên tinh thuần, gần như lô hỏa thuần thanh rồi.
Lí do thoái thác lần này của Từ Ngôn, Tiêu Lôi nghe được cảm thấy tin tưởng không chút
nghi ngờ. Vạn gia vốn là cỏ mọc đầu tường, trong mắt Tiêu Lôi, Vạn Đại
Tài đầu nhập Bàng gia nhằm tìm kiếm chỗ tốt cũng không có gì ngoài ý.
Vốn Chỉ Phiến môn cho là đối phó Lê gia, hôm nay mục tiêu cải biến khiến
Tiêu Lôi cảm thấy có chút kinh ngạc. Lão không hoài nghi lời Từ Ngôn
thật hay giả, mà chỉ nhíu mày hỏi: “Chí khanh có từng nói qua, định khi
nào động thủ đây?”
Chí Khanh trong miệng Tiêu Lôi, tất nhiên là chỉ gia chủ Hứa gia Hứa Chí Khanh.
“Ngay thời điểm quyết ra chủ vị!”
Từ Ngôn nhe răng cười nhìn qua đầy âm u. Chẳng qua Tiêu Lôi lại phát giác
không ổn, bèn hỏi một câu: “Nếu như chúng ta đối phó Vạn gia, ai sẽ xử
lý Lê gia? Hư Đan cao thủ Bàng gia lại càng khó giải quyết.”
”Tiêu Môn chủ yên tâm. Lê gia, đã là người của Hứa gia chúng ta.” Từ Ngôn
cười ha ha đáp: “Vạn gia có thể đầu nhập Bàng gia, Hứa gia ta cũng có
thể kéo Lê gia trong tay Bàng gia về nạp dưới trướng a. Điều này Tiêu
môn chủ không cần lo lắng, đến lúc đó Hứa gia chúng ta sẽ cùng với Lê
gia chất vấn Bàng gia. Chỉ Phiến môn các ngươi chỉ cần để ý chằm chằm
vào Vạn gia là được, còn về phần lão thái bà Bàng gia kia, tự nhiên có
tiền bối Hứa gia tại tông môn ta đối phó.”
Tiêu Lôi nhẹ gật đầu,
cảm thấy kính nể thủ đoạn của Hứa gia không thôi. Chỉ cần Hứa gia có thể cuốn lấy cao thủ Hư Đan của Bàng gia, như vậy còn lại dễ giải quyết hơn nhiều.
“Được, khi nào động thủ sẽ nghe theo Chí Khanh an bài.” Tiêu Lôi cười lớn nói.
Nghe xong, Từ Ngôn chợt cảm thấy khó nhai. Để Hứa Chí Khanh an bài? Làm sao
Hứa Chí Khanh có thể sai người Chỉ Phiến môn xử Vạn gia cơ chứ?
“Gia chủ không muốn Bàng gia nhìn ra dấu vết, cho nên không nói rõ chính xác thời gian động thủ. Chỉ kêu ta nói cho Tiêu môn chủ một ám hiệu, nhìn
thấy ám hiệu, các ngươi lập tức ra tay vây giết lấy Vạn Đại Tài và dòng
chính Vạn gia quanh lão. Nên nhớ, Lê gia đã đầu nhập vào Hứa gia ta, chỉ có khi Bàng gia không rõ ràng tình huống mới có thể đánh một kích trí
mạng vào Bàng Vạn Lý được, sớm quá dễ khiến Bàng gia nhìn ra. Như vậy,
kế hoạch lần này không thể hoàn mỹ được.”
Vuốt vuốt chén trà, Từ Ngôn chậm rãi nói ra. Nghe được Tiêu Lôi khẽ gật đầu.
”Đã như vậy, Chỉ Phiến môn ta sẽ đợi đến khi ám hiệu xuất hiện “
Khóe miệng Tiêu Lôi nhếch lên cười, Từ Ngôn cũng tương tự vậy. Thế rồi chén
trà trong tay hắn như trượt khỏi tay, rơi xuống mặt đất vỡ tan nát. Sau
đó hai kẻ như hai con hồ ly, nhìn nhau nở nụ cười gian.
Lấy chén
trà rơi vỡ làm hiệu, tuy đơn giản, lại không thể bắt bẻ được gì. Vì thực ra chén có thể rơi từ trên tay kẻ khác xuống, dù biết là ám hiệu nhưng
cũng không ai nắm được nhược điểm được.
Xác định mục tiêu và ám hiệu động thủ cùng với Tiêu Lôi xong, Từ Ngôn chắp tay cáo từ, rồi cứ vậy đi ra phường thị.
”Hứa Thiếu Diêm…” Trong khách sạn, Tiêu Lôi cười lạnh một tiếng, lẩm bẩm:“Hạng người tâm cao khí ngạo, thủ đoạn ngược lại tàn nhẫn, tương lai có
lẽ sẽ là một nhân vật.”
Lúc Tiêu Lôi đang than thở người của
Hứa gia lòng dạ độc ác, lại không ngờ gia hỏa được lão nhận định tương
lai sẽ trở thành một nhân vật đã sớm chết không thể chết hơn được. Hơn
nữa gã còn được đặt trong đại sảnh Hứa gia. Nhìn thi thể Hứa Thiếu Diêm
lạnh như băng, Hứa Chí Khanh còn không có tâm trạng để mắng chửi người
nữa.
Từ khi Hứa Kính Chi bị phế, Hứa gia bọn hắn như không gặp
may mắn qua. Vất vả lắm mới xuất hiện bảy đệ tử Trúc Cơ cảnh, không đến
hai ngày đã có một tên chết mất. Mà Vương xà kia trong mắt Hứa Chí
Khanh, lại chính là một lưỡi dao sắc bén trong lòng.
Chỉ có Vạn gia mới có Vương xà, độc chết Hứa Thiếu Diêm, tất nhiên là từ tay người Vạn gia mà ra!
Vì sao Vạn gia phải giết chết Hứa Thiếu Diêm?
Trong lòng lão đầy nghi vấn, cũng thật không nghĩ ra vì sao Vạn gia liên minh bền chắc nhất với Hứa gia lại làm ra chuyện giết chết đệ tử dòng chính
của Hứa gia thế này. Hơn nữa, vừa hành động, là đánh chết ngay một đệ tử Trúc Cơ cảnh.
Trên người Hứa Thiếu Diêm không có thương tổn,
điểm này đích thân Hứa Chí Khanh kết luận. Bởi vì lúc nhìn thấy thi thể, lão đã tự mình xem xét qua, không có vết thương, tức chứng minh được
Hứa Thiếu Diêm chỉ có thể chết do độc rắn.
Kỳ thật Hứa Thiếu Diêm có thương tích, nơi tổn thương có chút kín đáo mà thôi. Lúc Hứa Chí
Khanh nghiệm thương thật sự không để ý nhìn đến cái chỗ hiểm kia.
Cho nên lão mới để lỡ mất cơ hội biết được chân tướng sự việc. Nếu đã có
thể nhìn thấy vết thương của Hứa Thiếu Diêm không khác gì với của Hứa
Kính Chi, e là lão đã nghĩ đến Từ Ngôn đầu tiên chứ không phải là Vạn
gia rồi.
Người có lúc lỡ tay, thợ săn cao minh mấy vẫn có lúc để
tuột mất con mồi. Thật ra một kích của Từ Ngôn không quá nặng, không để
lại vết máu, cho nên cái chết của Hứa Thiếu Diêm nhìn qua mới giống với
có liên quan tới rắn độc.
”Gia chủ, có cần qua Vạn gia hỏi thăm rõ ràng hay không?”
Có cao thủ Hứa gia đầy phẫn hận hỏi, Hứa Chí Khanh chợt tỉnh táo khoát tay áo, đáp: “Vạn Đại Tài sẽ cho ta đáp án. Đợi lão tự đến, chúng ta đi hỏi tội thì như thế đã coi như tình thế không thể thương lượng được, có khi còn mất đi hòa khí của hai nhà. Được không đủ mất. Nhất định chuyện này có ẩn tình, Vạn gia, không có khả năng phản bội Hứa gia.”
Đồng
minh nhiều năm khiến Hứa Chí Khanh tin tưởng vào sự trung tâm của Vạn
gia, cho nên lão quyết định nhẫn nại đợi. Nếu chuyện này do Vạn gia làm, nhất định Vạn Đại Tài sẽ đến giải thích lý do.
Dù gì người chết
không phải là đệ tử bình thường, mà đã đạt tới Trúc Cơ. Với bất kỳ gia
tộc nàothì đó đều là một khoản tài phú cực lớn, khoản sổ sách này Hứa
Chí Khanh nhớ kỹ. Chỉ là chuyện lão muốn chờ đợi người ta đến giải thích đã coi như vô dụng.
Căn bản Vạn gia không biết được tình hình, vì con rắn kia là của Từ Ngôn đấy.
“Đã bẫy thì bẫy đến cùng nào. Lão bất tử Vạn Đại Tài ngươi, để gia gia tìm cho ngươi một đối thủ xứng tầm.”
Trên đường về kinh, Từ Ngôn lại đeo bịt mắt vào, lầm bầm lầu bầu: “Năm năm
một lần tranh chức chủ vị, hóa ra là vào cuối năm nay a. Lần này có trò
hay để nhìn rồi. Loại viễn khách như Chỉ Phiến môn không nên đến đây vô
công, đã muốn lộ mặt thì nên lộ mặt thật hoành tráng mới được a.”
Đã lừa gạt được Tiêu Lôi, Từ Ngôn cảm thấy thoải mái vô cùng. Nếu kết quả
thu được ở lần mạo hiểm này có thể mượn tay Chỉ Phiến môn giết chết Vạn
Đại Tài thì chẳng những có thể bỏ bớt được một phần trợ lực của Hứa gia, mà còn giúp hắn giảm đi không ít phiền toái.
Gia chủ hai nhà Hứa Vạn đã nhiều lần dồn ép hắn vào hiểm tử, dù vẫn sống sót nhưng phần thù này làm sao hắn quên được. Coi như không gặp Chỉ Phiến môn thì Từ Ngôn
vẫn giữ ý định giết chết hai lão tặc Hứa Chí Khanh và Vạn Đại Tài kia.
Nhớ tới mấy tháng trước ở Bàng gia đã bị hai nhà Hứa Vạn bức bách, Từ Ngôn
tức giận trong lòng, hai tay siết chặt lại. Phát hiện lòng còn chưa hết
tức giận, hắn vung Trường Phong kiếm lên bổ xuống một tảng nham thạch.
Một tiếng ầm vang.
Tảng đá cao hơn một trượng bị một đạo kiếm khí phân thành hai mảnh, cát bụi nổi lên.
Bổ tảng đá kia ra, lúc này Từ Ngôn mới cảm thấy trong lòng dễ chịu được
vài phần. Chẳng qua tinh lực vẫn dồi dào như cũ, vẫn muốn vung kiếm khua cuồng lên.
Không đúng!
Đột nhiên, hàng mày Từ Ngôn nhướng lên.
Hắn không phải là kẻ ưa thích phát tiết tâm trạng tùy ý thế này. Dù lòng ôm biệt khuất, hắn cũng sẽ ẩn nhẫn, nhưng hôm nay làm sao lại xuất kiếm
với tảng đá?
Từ khi rời khỏi Lưu Lan cốc, Từ Ngôn đã có cảm giác
khí huyết toàn thân càng lúc càng thịnh. Vừa rồi hắn tùy ý xuất kiếm
cũng là do khí huyết quá thịnh mà ra. Nghĩ tới đây, Từ Ngôn không khỏi
nghi hoặc.
Hắn và Bàng Hồng Nguyệt cùng đột phá Trúc Cơ cảnh ở
một nơi, Bàng Hồng Nguyệt không có biểu hiện khác thường nào cả. Nếu sau khi Trúc Cơ mà có tình huống bất thường, nhất định Bàng Hồng Nguyệt đã
nói rõ với hắn rồi mới phải.
Nếu không phải đột phá Trúc Cơ mang đến chuyện khí huyệt quá thịnh.
Chẳng lẽ là Ngư Vĩ liên?
Trừ bỏ việc ăn một ít cua xanh có chứa linh khí, Từ Ngôn còn ăn sạch cả một đóa Ngư Vĩ liên. Lúc này, hắn xem ra có lẽ dược hiệu Ngư Vĩ liên quá
nhiều, giải độc xong còn lưu lại một chút dược hiệu nữa, cho nên mới
khiến khí huyết của hắn thịnh như vậy.
Nếu là do linh thảo mà ra, Từ Ngôn cũng tạm yên lòng, một đường chạy nhanh tới Kinh Thành.
Chưa tới hai ngày nữa đã đến cuối năm, Tứ đại gia tộc sẽ xuất hiện một màn
quyết đấu chân chính. Trò hay này Từ Ngôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Thế nhưng Từ Ngôn chỉ mang theo ý định xem kịch vui lại không biết, trò hay của hắn, sẽ trở thành một tràng kiếp nạn theo tràng quyết đầu của tứ
đại gia tộc mà dần xuất hiện.