U linh quỷ hồn, là những câu chuyện kinh dị trở thành ác mộng trong lúc
ngủ của mỗi thiếu niên. Nếu nghe những câu chuyện cổ quái xa xưa quá
nhiều thì nửa đêm bị giật mình tỉnh giấc cũng không có gì lạ.
Thế nhưng bây giờ là buổi trưa, mặt trời bên ngoài hang động đã nhô lên
cao. Nỗi kinh hãi trước mắt đám trẻ lúc này cũng không phải là một cơn
ác mộng, mà hoàn toàn xảy ra một cách chân thật.
Hắc Lang kinh khủng còn chưa tới, bọn chúng đã phải nghênh đón thêm một bộ xương trắng quỷ dị trong quan tài đá.
Thế gian quả thật tồn tại thứ gọi là ma quỷ, chẳng qua thứ xuất hiện
trước mắt Từ Ngôn lại không liên quan tới Quỷ hồn. Trong khi đám thiếu
niên còn run rẩy thì hắn đã bước chân tiến về phía quan tài đá, mặc kệ
tiếng gọi thấp giọng đầy hoảng loạn của đồng bọn phía sau.
“Từ Ngôn đừng qua đó!”
“Trong quan tài đá kia có quỷ đấy!”
“Ngôn ca ca mau quay lại đi, ô ô ô…”
Từ Ngôn lại như không nghe thấy tiếng gọi giật của đám bạn mà cứ bước
thẳng tới gần quan tài đá. Đám thiếu niên vốn đang lo lắng cho Từ Ngôn,
nhìn thấy bộ xương trắng như đột ngột ngồi xuống, gần như mặt đối mặt
với hắn. Tức thì có đứa che mắt lại, đứa lại kinh hô, tình hình chợt hỗn loạn cả lên.
Bộ xương đột nhiên ngồi xuống cũng thành công khiến Từ Ngôn giật mình,
chẳng qua sau đó bộ xương cũng không được Từ Ngôn ngó mắt qua nữa.
Bộ xương trong quan tài đá không có nắp này cũng chỉ đơn giản là một bộ
xương trắng không có chút sinh cơ nào. Về phần đột nhiên bộ xương ngồi
xuống, cũng chỉ vì có gió.
Dưới đáy quan tài đá lại là một tầng lưới quái dị rất lớn, bên dưới tấm
lưới là một vực sâu đen kịt, không biết sâu đến cỡ nào. Nhìn qua, quan
tài đá này cũng giống một cái quan tài không hơn không kém, nhưng lại có chút tương tự như một miệng giếng. Còn về phần bộ xương trắng đung đưa
được, là nhờ gió lớn ở vực sâu thỉnh thoảng lại thốc lên, thổi đến bộ
xương nên nhìn qua cảm giác như nó đang nhảy múa.
Đến quỷ vật chân chính Từ Ngôn hắn còn chưa sợ, lẽ nào lại sợ bộ xương
trắng. Hắn còn thầm nghĩ đã tìm được đường ra vì đầu bên kia, con Hắc
Lang cũng đang nhanh chóng đuổi đến rồi.
So với bộ xương trắng không có sinh cơ này, thì con Hắc Lang mới thật sự là hung vật.
Phần cuối của động đá vôi đã không còn đường, điểm này Từ Ngôn thừa hiểu ngay từ khi quyết định bước chân vào đây. Đến khi phát hiện được khu
vực trong lòng quan tài đá thì hắn lại dâng lên chút hi vọng. Thế nhưng
mạng lưới quái dị trong quan tài đá lại hiện lên một sự quỷ dị khác, đặc biệt lúc nãy khi Từ Ngôn đến bên rìa của quan tài đá, nhìn vực sâu
không đáy bên dưới tấm lưới, trong lòng lại chợt dâng lên một cảm giác
run rẩy. Dường như trong bóng tối vô tận bên dưới kia, đang ẩn nấp một
vật vô cùng đáng sợ.
Soạt, soạt, soạt.
Tiếng vọng của bốn móng vuốt trầm thấp vang lên, càng ngày càng tiến
gần, nơi phương xa của hang động cũng dần có một mùi máu tươi nồng nặc
xông tới. Đám thiếu niên đang tụ tập một góc trong động lúc này ngoại
trừ run lên bần bật, thì cũng đã xuất hiện thêm vài tiếng khóc thút
thít.
Nghe được tiếng bước chân của sói, đồng nghĩa với việc Hắc Lang đã tới
gần, Từ Ngôn càng thêm lo lắng. Đột nhiên, ánh mắt hắn đang chăm chú
nhìn quan tài đá chợt khựng lại, liếc xéo qua bên kia, có vật gì đó đang đong đưa theo cùng với bộ xương trắng.
Nhìn kỹ lại thì Từ Ngôn mới phát hiện ra sâu bên trong ngực xương khô
này lại có ba hạt châu, nhìn như là trân bảo dùng để tuẫn táng theo
người chết.
Hạt châu tựa như ngọc lưu ly, lớn hơn trứng chim một chút, sáng lóng
lánh. Nếu nhìn kỹ thì còn thấy được bề mặt hạt châu như có từng đường
vân nước lưu động, tựa như là một tầng ngọc mỏng bao lấy một giọt nước
vậy.
Trong mắt đám thường nhân và trong mắt Từ Ngôn nhìn hạt châu này lại có
đôi chút khác biệt, hạt châu đúng là có vân nước lưu động. Ngoại trừ
giọt nước trong suốt thì hắn còn nhìn thấy một đám lôi quang nữa!
Có cổ quái!
Nhìn đám lôi quang lưu chuyển trong hạt châu, một sự nguy hiểm cực độ từ sâu trong lòng Từ Ngôn tràn lên, bàn tay cầm lấy hạt châu cũng trở nên
run run.
Đây tuyệt đối không phải là hạt trân châu bình thường, cũng không phải
là vật phẩm tuẫn táng theo người chết. Theo như Từ Ngôn nhận thấy, thì
hạt châu này chính là một đồ vật cực kỳ nguy hiểm. Hắn chưa từng nhìn
thấy qua, mà cũng không muốn sẽ phải dùng tới nó.
Hạt lôi châu nguy hiểm, một khắc sau đã bị Từ Ngôn dùng sức nắm chặt lấy, rồi kéo ra khỏi lồng ngực của bộ xương khô kia.
Yêu Lang sắp đến nơi, ba hạt Lôi châu này đã trở thành hi vọng cuối
cùng. Cho dù không biết sử dụng thế nào, nhưng Từ Ngôn suy đoán Lôi châu này sẽ nổ tung, còn lực lượng bộc phát ra bao nhiêu thì hắn không thể
biết được.
Sau khi thu hồi thêm hai hạt châu nữa, Từ Ngôn dùng sức đè nén một viên
lôi châu tại rìa đá của quan tài, đợi cho Lôi châu có chút biến hóa, hắn mới dừng lại rồi gọi to: “Thiết Trụ! Mang bọn họ tới đây!”
Đám nhỏ này bị bộ xương trắng dọa cho hoảng hồn, nhờ tiếng gọi to của Từ Ngôn mà cả bọn khôi phục được chút ít thần trí. Hơn nữa khi Thiết Trụ
nhìn thấy Từ Ngôn không xảy ra chuyện gì thì cũng không còn sợ hãi bộ
xương khô trong quan tài đá nữa. Nó vội vàng dẫn mọi người chạy qua, đến Tiểu Hoa không dám tới gần bộ xương cũng bị nó mạnh mẽ kéo đi.
Grừ!!!
Tiếng gào thét nặng nề từ trong thông đạo truyền tới, hình thù Hắc Lang
cuối cùng cũng hiện ra trước mặt đám thiếu niên. Miệng sói vẫn còn lưu
lại vết máu, giữa kẽ răng và răng nanh vẫn còn chút thịt vụn mắc lại.
“Núp hết ra sau mau!”
Từ Ngôn quát khẽ một tiếng, kêu đám trẻ nhanh chóng núp ra phía sau quan tài đá. Còn bản thân hắn thì vẫn đứng cạnh quan tài, tay trái nắm chặt
một hạt Lôi châu.
Có thể trong chốc lát đã cắn nuốt tươi sống xong một người thì khẩu vị
của con Hắc Lang này tuyệt đối không thể chỉ nuốt thêm vài đứa trẻ nữa
là thôi. Hôm nay đã không có đường lui, có thể tránh thoát được kiếp nạn này cũng chỉ đành trông xem Lôi châu có nổ tung hay không mà thôi.
Tay hắn siết chặt Lôi châu khiến lôi văn trong hạt châu không chút
chuyển động. Loại yên tĩnh này, biểu thị lực đạo đã đến cực hạn, chỉ còn chờ bộc phát ra. Toàn bộ tay phải của hắn đã nhức mỏi đến không cách
nào dùng sức được, thế nhưng hắn còn có tay trái nữa!
Bước chân của Hắc Lang chợt dừng lại tại cuối thông đạo, mắt sói đỏ tươi lạnh lùng nhìn thẳng vào tiểu đạo sĩ cạnh quan tài đá. Sau một khắc, bộ lông toàn thân Hắc Lang đột nhiên dựng thẳng đứng lên, tựa như khi nó
gặp một hung thú vô cùng đáng sợ nào đó.
Từ Ngôn chỉ là một thiếu niên phàm nhân, không có gì đáng sợ. Khiến Hắc
Lang có biểu hiện khác thường như vậy, chính là hạt Lôi châu trong tay
Từ Ngôn.
Trong mắt Từ Ngôn, không chỉ có bộ lông Hắc Lang dựng thẳng lên, mà hắn
còn nhìn thấy được một cái đầu khác của Hắc Lang đã bắt đầu xuất hiện vẻ sợ hãi.
Quả nhiên có ích!
Tình thế chợt nghịch chuyển, tâm tình nặng nề của Từ Ngôn bất giác nổi
lên hi vọng. Chỉ cần Yêu Lang sợ hãi, điều này nói rõ uy lực của Lôi
châu là bất phàm.
Nhưng khoảng thời gian nghịch chuyển đó cũng không kéo dài lâu, vì Hắc
Lang đã hành động. Chỉ một cái phát lực, thân mình nó đột ngột phóng
tới. Con Yêu Lang này định thừa dịp đối phương còn chưa kịp phản ứng,
nhanh chóng lao lên.
Lôi châu trong tay đối phương quả thật khiến Yêu Lang hết sức kiêng kị.
Nhưng dù sao Từ Ngôn vẫn là phàm nhân, chỉ cần giết hắn thì Lôi châu kia cũng trở thành vật vô dụng mà thôi.
Lang tộc vốn xảo trá, huống chi đây còn là Yêu Lang.
Hắc Lang lao ra, nhưng động tác của Từ Ngôn còn nhanh hơn. Hắn không chút nghĩ ngợi, hất tay trái lên, hét lớn: “Phi Hoàng!”
Vèo!
Cánh tay trái của hắn đã được vận lực từ trước, từ quan tài đá kéo lê
thành một hình bán nguyệt. Vừa ra tay, ánh sáng lập lòe, hạt Lôi châu
mang theo toàn bộ lực lượng của Từ Ngôn, ầm ầm xé gió bay ra.
Vốn kiêng kị Lôi Châu, cho nên vừa đánh giết lao tới, Yêu Lang vẫn chằm
chằm chú ý vào biến hóa của Lôi châu. Ngay khi nó nhìn thấy đối phương
ném Lôi Châu ra, cả người nó nhanh chóng lách qua một bên tránh thoát
được. Ánh mắt của cái đầu sói vô hình của chợt lóe lên đỏ lòm, hẳn đây
là cách thức vận dụng lực lượng thần bí nào đó của nó nhằm cải biến
phương hướng lao tới.
Sinh linh bình thường căn bản là không thể lách người đổi hướng khi đang ở vọt tới với tốc độ nhanh như thế, thế nhưng cảnh tượng kì dị này lại
xuất hiện rõ ràng trong động đá vôi nơi đây. Yêu Lang đã tránh được Lôi
châu, hai cái đầu sói đồng loạt gầm nhẹ lên đầy hung tàn, nó quyết định
không chừa lại một tên nào lại trong đám huyết thực trước mắt cả.
Tuy rằng động tác của Yêu Lang đầy quỷ dị, thế nhưng Từ Ngôn ném Lôi
châu ra còn quỷ dị hơn, không nhắm vào Yêu Lang mà lại nhắm vào vách đá
cạnh nó.
Đùng!
Ầm ầm ầm!!!
Lôi Châu như điện, nổ tung trên vách đá. Khiến bức vách này chấn động,
sau đó vỡ nát ra, rồi hoàn toàn tan nát vỡ xuống. Động đá vôi vốn tĩnh
mịch, lúc này lại xuất hiện tiếng ầm ầm như sấm động trầm đục khiến
người khác phải kinh hoảng.