Dịch giả: Hoangtruc
Thức dậy, ngửi thấy hương hoa
Thiên Tiết bên người, tinh thần Từ Ngôn sảng khoái hẳn. Tâm tình trẻ
tuổi không khỏi bùng lên, như thể trong lòng có một ngọn lửa nhỏ bắt đầu thiêu đốt.
Rất nhanh, ngọn lửa đang cháy bị một chậu nước lạnh
dội tắt ngúm. Nữ hài mèo con kia quả thật có thân hình mê người, nhưng
lại có đôi mắt sáng ngời mang theo từng đợt sát khí.
Mắt đối mắt chỉ vẻn vẹn trong giây lát, Từ Ngôn hiển nhiên bại trận, quệt quệt khóe môi đứng dậy đi xuống đất.
Hôm nay chuẩn bị vào cốc. Nếu đã giả trang thành một Hầu gia phế vật, cũng
không thể mang theo Tuyết ưng vào được. Hắn đành để Bàng Hồng Nguyệt sai Tuyết ưng cất cánh lên cao. Hai người dùng điểm tâm xong thì có một
tiểu nữ đồng ở Lưu Lan cốc đến dẫn đường, cùng đi vào một sơn cốc thập
phần thần bí.
Cửa vào sơn cốc quả thật ở ngay chân núi, sâu bên trong một nơi dày đặc đá, nếu không biết đường quả thật rất khó mà tìm được.
Đến cửa vào sơn cốc, tiểu nữ đồng lấy một miếng đồng bài ra, quơ quơ vào hư không. Rồi một luồng sáng quét qua, ba người mới tiến vào trong cốc.
Là trận pháp sao?
Từ Ngôn đầy hiếu kỳ. Hắn từng đọc trên sách cổ Bàng gia, có đề cập tới
trận pháp, chẳng qua trong sách không giới thiệu kỹ càng mà thôi.
”Tiểu nha đầu, ngươi tên là gì? Tu luyện trong Lưu Lan cốc có mệt lắm không?
Có muốn đến Hầu phủ của ta chơi bời một chuyến không. Nhà ta có nuôi hổ
báo, tính tình dịu dàng ngoan ngoãn như mèo, còn có thể chơi đùa với trẻ nhỏ được. Còn có con voi có hai cái vòi, trời nóng có thể kêu nó phun
nước ra, nhìn vui mắt cực kỳ!”
Bước vào đường mòn sơn cốc tĩnh mịch, Từ Ngôn bắt đầu thao thao bất tuyệt.
“Hổ báo không ăn thịt người sao? Còn biết đùa giỡn? Không phải voi chỉ có
một cái vòi thôi sao?” Tiểu nữ đồng bắt đầu hiếu kỳ, đáp: “Ta là Tiểu
Quân.”
“Chỉ có dã thú trong rừng núi mới ăn thịt người, nhà ta
nuôi là gia cầm a. Voi hai vòi không hải ở đâu cũng nhìn thấy, là Bản
hầu phái người đi qua Lam Vũ quốc xa vạn dặm, ra giá cao mua được, có
giá vạn lạng vàng ròng đó a.”
”Mắc như vậy sao! Ngoại trừ phun nước, nó còn biết làm gì, có thể giữ nhà không?”
“Không giữ nhà được, biết ăn, biết phun nước là được rồi nha, thú vị nha. Ai bảo bản hầu có nhiều tiền tiêu xài không hết chứ.”
Trên đường đi, coi như Bàng Hồng Nguyệt kiến thức được mồm mép Từ Ngôn lợi
hại đến thế nào rồi. Thậm chí nàng còn lo lắng nữ đồng nho nhỏ kia có bị Từ Ngôn bắt cóc bán đi hay không nữa.
Rời đi một lúc, đường mòn
tĩnh mịch dần quang đãng. Bọn họ lại ngoặt qua một mặt tường đá khác,
một sơn cốc khổng lồ hiện ra trước mắt. Có cổ thụ dây leo, có cầu ngọc
sóng xanh, từng tòa lầu các gạch xanh ngói đỏ. Mái lầu cong cong, thế
núi sừng sững, đình đài xen lẫn trong sơn cốc tĩnh lặng, hệt như một
động thiên.
Quả là một nơi thế ngoại đào nguyên!
Cảnh
tượng kì dị khiến tâm tình Bàng Hồng Nguyệt không khỏi nghĩ ngợi, bất an trong lòng cũng lặng lẽ dâng lên. Thường hay nói địa linh nhân kiệt,
đất thế nào sinh ra người thế nấy. Cho nên cư trú lâu dài nơi này, hẳn
là những bậc cao nhân tu hành dưỡng tâm chi pháp.
Từ Ngôn cũng
quan sát sơn cốc thần bí mà xinh đẹp này. Chẳng qua không phải hắn đang
thưởng thức, mà là ánh mắt nhìn loạn, thỉnh thoảng còn trừng mắt trái
lên nhìn.
Tuy rằng mắt trái hắn còn mờ mờ, nhưng đại khái vẫn
thấy được xung quanh. Từ Ngôn là đang lợi dụng năng lực của mắt trái,
tìm kiếm tung tích linh thảo kia.
Đi vào Lưu Lan cốc không lâu,
hai người đã được nữ hài tên Tiểu Quân dẫn tới một viện tử bình thường,
được xây thành từng dãy phòng. Hẳn là chỗ ở cho người ngoài, hơn nữa nơi này cũng nằm ngay bên ngoài rìa sơn cốc.
“Nơi đây là chỗ của các ngươi. Thỉnh thoảng cũng có người bán hàng rong, lương thực đến tạm nghỉ nơi này.”
Lúc này, Tiểu Quân ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nói: “Các ngươi tuyệt đối
không được đi loạn, tối đa chỉ có thể đi vòng bên ngoài sân viện tử này
một chút. Tốt nhất không được rời khỏi viện tử, Lưu Lan cốc chúng ta có
nuôi một vài linh cầm dị thú, còn có những hiểm địa rất đáng sợ. Bình
thường những môn nhân đệ tử chúng ta còn phải chú ý cẩn thận, nên những
ngoại nhân như các ngươi càng phải cẩn trọng. Trương sư tỷ nói, nếu quả
thật các ngươi rơi vào trong hiểm địa, Lưu Lan cốc chúng ta không chịu
trách nhiệm đâu đấy. Đến lúc đó coi như chịu chết vô ích a.”“Thật sự
nguy hiểm vậy sao?” Từ Ngôn đầy hồ nghi lo lắng hỏi: “Tiểu Quân a, rốt
cuộc thì nơi đây chỗ nào nguy hiểm nhất, có thể nói cho bản hầu hay biết được không? Nhất định ta phải tránh xa nơi đó ra, ta sợ chết nhất đó,
kêu đi, ta cũng không đi.”
Nữ đồng nhìn Từ Ngôn sợ hết hồn, cảm thấy có chút buồn cười
Cho nên nàng đành vui vẻ chỉ điểm: “Nhìn thấy cây cầu ngọc kia không? Cạnh
cầu ngọc là bãi đất trống chúng ta hay dùng để luyện võ, các ngươi không thể đi qua. Còn gốc cổ thụ xiêu vẹo bên kia đã rất lâu đời, cũng không
được qua. Dưới tàng cây nơi đó hay có các sư tỉ trao đổi tâm đắc tu
luyện với nhau, không được quấy rầy đến người ta. Còn có…”
Bộ
dạng sợ chết của Từ Ngôn khiến nữ đồng không hề cảnh giác, chỉ từng nơi
trong Lưu Lan cốc kèm theo cả tác dụng cụ thể. Tương đương với việc nàng đang giới thiệu kỹ càng Lưu Lan cốc cho Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt một phen. Nói xong lời cuối cùng, vẻ mặt nữ đồng cũng trở nên đầy nghiêm
túc.
“Chỗ nguy hiểm nhất, là hàn đầm sâu bên trong sơn cốc. Các
ngươi tuyệt đối không được bén mảng đến, trong hàn đầm có hung thú, gặp
người sẽ ăn thịt, không giống đám hổ báo ngoan như mèo ở nhà ngươi đâu.
Nếu gặp phải sẽ chết người đấy!”
Cảnh cáo một phen, tiểu nữ đồng
đắc ý nói nói: “Cơm tối ta sẽ mang đến cho các ngươi. Nếu Hầu gia không
muốn gặp phải nguy hiểm, tốt nhất nên chỉ đi dạo quanh viện tử thôi. Vừa có thể ngắm được phong cảnh, lại vẫn bình yên vô sự!”
“Được, được, được. Bản hầu chỉ ở trong viện tử, không đi ra. Lưu Lan cốc các ngươi quá nguy hiểm…”
Lúc này bộ dạng đầy sợ hãi của Từ Ngôn khiến Tiểu Quân càng thêm đắc ý,
quay người rời đi. Ra đến cửa vẫn cảm giác vui vẻ, tựa như nàng hết sức
hài lòng với khí thế của mình khi nãy.
Trong viện tử không có người bán hàng rong nào khác cả, Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt tùy ý chọn lấy một gian phòng rồi bước vào.
“Lừa gạt cả đứa trẻ, thật xấu xa.” Đợi đến lúc không còn ai, Bàng Hồng
Nguyệt mới hung hăng nói: “Thật sự lại đi lừa gạt cả một tiểu cô nương!”
“Không lừa gạt thì làm sao biết được tung tích của Ngư Vĩ liên?” Từ Ngôn không thèm để ý, ngồi xuống cười hắc hắc nói: “Ngư Vĩ liên là đang ở bên chỗ
hàn đầm kia.”
”Làm sao ngươi biết?” Bàng Hồng Nguyệt cả kinh
”Tiểu Quân nói a, chỗ nguy hiểm nhất chính là hàn đầm rồi. Còn dặn đi dặn lại bảo chúng ta không được phép đến gần, tất nhiên nơi đó có giấu bảo bối
a.” Từ Ngôn giang tay ra, nói.
”Chúng ta xông vào?” Bàng Hồng Nguyệt lo lắng không thôi.
”Không, chúng ta lén lén lút lút xông vào...” Từ Ngôn cau hàng mày, thầm thì nói.
Lén lút xông vào, là hắn đã nói tránh đi từ ăn trộm.
Khi biết được tung tích của Ngư Vĩ liên, Từ Ngôn đã nghĩ đến chủ ý này.
Ngoại trừ ăn trộm Ngư Vĩ liên ra, hắn không nghĩ ra cách nào lấy được
phần giải dược cứu mạng này cả.
Làm kẻ trộm không sao cả. Chỉ cần có thể đạt được Ngư Vĩ liên, làm cháu chắt người ta hắn cũng làm!
Từ Ngôn bất đắc dĩ phải làm như vậy. Vừa rồi đi đường hắn đã nhìn ra Tiểu
Quân là một võ giả Tiên Thiên hẳn hoi. Hơn nữa tu vi nàng không chỉ ở
Nhất, Nhị mạch, bước chân vững vàng như vậy biểu thị đối phương ít nhất
cũng đã là võ giả Tiên Thiên Tam mạch. Một môn nhân bình thường đã có tu vi như thế, thì vị cốc chủ mà không phải tu hành giả, Từ Ngôn tự nhận
mắt bị mù mất rồi.
Có tu hành giả chiếm cứ bảo địa, ngoài trừ dùng trọng bảo đổi lấy Ngư Vĩ liên, thì chỉ còn một cách duy nhất là ăn trộm mà thôi.
Đêm xuống, quả thật Tiểu Quân mang thức ăn tới, chẳng qua chỉ toàn là đồ ăn chay. Từ Ngôn làm bộ chê bai một lúc, rằng thức ăn không ngon, cảnh sắc bình thường, nói dù thế nào thì ngày mai cũng phải hồi phủ, Lưu Lan cốc căn bản không có lấy một nơi để vui chơi.
Hắn càng như thế, Tiểu Quân lại càng bớt đề phòng, nói là ngày mai nàng sẽ đến đưa hai người
rời cốc. Sau đó nàng nhảy chân sáo rời đi.
Ngày mai chắc chắn
phải rời đi, bởi vì đêm nay chính là lúc Từ Ngôn ra tay. Một khi lấy
được Ngư Vĩ liên, bọn hắn sẽ phải tranh thủ bỏ trốn mất dạng.