Dịch giả: Hoangtruc
Đêm mùa đông, tiết trời về đêm lạnh dần. Tú lầu nho nhỏ lại không chút rét lạnh.
Đơn giản vì có hai bóng người đang ôm chặt lấy nhau, xua tán hết cả cái lạnh đêm đông.
Nơi sâu bên trong Bàng phủ, vốn chỉ là một vở kịch vợ chồng giả, rốt cuộc
đã trở thành thật. Hai trái tim trẻ tuổi kia cuối cùng cũng hòa nhịp với nhau.
Chân trời nổi lên bóng cá, Bàng Hồng Nguyệt đã sớm tỉnh
lại. Đưa mắt ngước nhìn Từ Ngôn vẫn còn đang say giấc chưa tỉnh, gương
mặt nữ hài đỏ bừng lên.
Đôi chân nhỏ nhắn trắng xanh thò khỏi
chăn, thế nhưng chỉ khi y phục đã khoác lên thân thể xinh đẹp kia đầy đủ cả, Bàng Hồng Nguyệt mới bước xuống đất. Hàng mi thanh tú không khỏi
cau lại, mặt nàng thoáng qua vẻ tái nhợt. Mãi một lúc lâu sau, nàng mới
cắn chặt môi anh đào đẩy cửa bước ra.
Bàng Hồng Nguyệt không để
tâm tới vị trí gia chủ Bàng gia đã thuộc về ai, nàng chỉ lo lắng cho phụ thân, lo rằng phụ thân không khỏe được cho nên mới đi qua đó. Lúc này
Từ Ngôn vẫn chìm trong mộng, không ngờ phút chia tay ngắn ngủi đã trở
thành chia xa thật sự.
Thương thế Bàng Vạn Lý đã chuyển biến tốt
hơn nhiều. Chẳng qua Bàng gia lại biến đổi, sau một đêm giao thừa đã đổi gia chủ, là một tộc thúc của Bàng Vạn Lý có tu vi Trúc Cơ. Bởi vì trận
đấu hôm qua không phân thắng bại cho nên vị trí Đông gia Tiền tông cũng
tạm được gác lại, chuyện kẻ nào ngồi vị trí này chỉ đành chờ tông môn
định đoạt mà thôi.
Bàng Hồng Nguyệt đến thăm phụ thân vừa lúc một đội thái giám truyền chỉ rời khỏi Bàng gia. Bàng Phi Yến đã tiếp nhận
đạo thánh chỉ này. Có điều từ khi nhận thánh chỉ, vẻ mặt Bàng Phi Yến
vẫn luôn âm trầm bất định.
“Hồng Nguyệt, đang định tìm muội.”
Bàng Thiếu Vĩ vội cắm đầu chạy tới. Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt, y không
nói thêm gì mà kéo muội muội mình định rời đi. “Phụ thân có chuyện muốn
nói.”
“Chuyện gì?”
Bàng Hồng Nguyệt ngơ ngác không hiểu gì đã bị đưa tới chỗ phụ thân. Lão tổ tông cũng đã ở sẵn nơi đó.
Bàng Vạn Lý nghiêng người dựa vào giường. Thấy con gái đến bèn yếu ớt nói
với Bàng Hồng Nguyệt: “Hôm nay con theo lão tổ tông trở về tông môn.”
“Đi liền hôm nay?” Bàng Hồng Nguyệt sững sờ. “Còn vết thương của cha…”
“Tính mạng không lo rồi, con lo cái gì? Đi tông môn tu luyện đi. Đại Phổ,
không được yên bình rồi.” Bàng Vạn Lý nhẹ giọng thở dài, dặn dò con gái
rồi cũng không nói nhiều nữa mà nhắm mắt lại.
Thấy phụ thân quyết ý bắt nàng đi vào tông môn, Bàng Hồng Nguyệt bèn nhìn về phía lão tổ
tông cầu khẩn: “Nguyệt nhi đi tông môn sau được không? Con muốn chăm sóc phụ thân.”
“Còn cần con chăm sóc nó hay sao? Bàng gia không
thiếu hạ nhân.” Bàng Phi Yến mỉm cười nói: “Biên quan báo nguy, tứ đại
gia tộc sắp phái cao thủ chạy tới Linh Thủy thành tham chiến. Cha con
không nỡ để con mạo hiểm, mới bắt con sớm đến tông môn tu luyện.”
”Là Man tộc?” Bàng Hồng Nguyệt nghe được tin tức này, càng thêm chấn kinh.
“Quan tâm gì chuyện đó là Man tộc hay Quỷ tộc? Đều là chiến tranh cả. Đó là
chuyện của đàn ông chúng ta, muội tử chỉ nên để ý tới chuyện đến tông
môn tu luyện là được. Sớm trở thành cao thủ Hư Đan, như vậy Bàng gia
chúng ta sẽ không phải sợ đám Hứa gia kia nữa.” Bàng Thiếu Thành ở bên
cạnh xen vào. Còn chuyện chiến sự biên quan y lại càng chẳng để tâm.
“Còn mặt mũi kêu muội muội ngươi tu luyện sao? Ngươi cứ uống rượu cho lắm
vào, tên hư đốn!” Bàng Vạn Lý không nhịn được, mở to mắt mắng chửi.
Bàng gia phải dựa vào một vị lão tổ tông mới chèo chống được đến hôm nay,
nếu không năm năm trước đã gặp đại họa đổ xuống đầu rồi. Tương lai của
Bàng gia phải trông chờ Bàng Hồng Nguyệt sớm đột phá Hư Đan cảnh, thì
chẳng phải nói đám con trai Bàng gia quá vô dụng hay sao.
“Không phải phá Lục mạch sao? Vài năm nữa ta cũng sẽ thành Tông sư…” Bàng Thiếu
Thành khẽ lẩm bẩm, khiến Bàng Phi Yến nở nụ cười ha ha.
“Một nhà
các ngươi nha, ngoài nha đầu Hồng Nguyệt ra không có kẻ nào khiến người
ta bớt lo lắng cả. Từ Vạn Lý đến Thiếu Thành đều vậy!” Bàng Phi Yến nhìn đám con cháu này, hiền hòa nói: “Thiếu Thành a, tu luyện nhanh một
chút, thiên phú của con đáng lẽ phải phá Lục mạch rồi mới đúng. Đợi lão
thân sắp xếp chuyện của Hồng Nguyệt xong xuôi, sẽ trông nom tiểu tử
ngươi. Không phá Lục mạch đừng nghĩ tới chuyện đi đâu. Về phần Vạn Lý,
chịu khó dưỡng thương cho tốt là được rồi.”
Tuy nói trong trận
tranh đoạt Đông gia, Bàng Vạn Lý nói rằng mình rời khỏi Bàng gia. Nhưng
dù sao lão cũng là người Bàng gia, nói như vậy cũng nhằm một mình gánh
lấy hận ý của Hứa gia. Có vị cường giả Hư Đan cảnh là Bàng Phi Yến tại
đây, làm sao có thể để Bàng Vạn Lý rời khỏi Bàng gia tự sinh tự diệt
được. Cho nên Bàng Vạn Lý vẫn ở lại Bàng phủ, chẳng qua là mặc kệ mọi
chuyện của trưởng bối Bàng gia mà thôi.
Bàng Phi Yến cực coi
trong một nhà Bàng Vạn Lý này, nên mới có chuyện năm năm trước lão thái
quân đích thân trở về tọa trấn, thay Bàng Vạn Lý gánh lấy lửa giận của
Hoàng thất. Lần này để đưa Bàng Hồng Nguyệt về tông môn, Bàng Phi Yến
lại quyết định đích thân mình đưa về.
Bàng Hồng Nguyệt không thể ở nhà được nữa. Nàng không nỡ bỏ phụ thân, cũng không nỡ xa Từ Ngôn. Thế
nhưng lời của trưởng bối, nàng không thể cự tuyệt được.
”Tổ mẫu, nhanh chóng lên đường đi.”
Bàng Vạn Lý lo lắng nói. Vị lão thái quân khẽ gật đầu, đưa Bàng Hồng Nguyệt
ra khỏi cửa rồi gọi Bàng Doanh Hoa, lập tức lên đường rời khỏi thành.
Thánh chỉ không phải đưa cho Bàng gia, mà là đưa cho Tiền tông. Thánh chỉ vừa đến, Tiền tông phải nhanh chóng phái ra đại quân với vô số cao thủ xuất phát tới Linh Thủy thành. Lần này Man tộc mang theo khí thế hung hãn,
Linh Thủy thành truyền đến một đêm đầy khói lửa biểu thị biên quan rung
chuyển, giang sơn đã nguy cấp tới nơi. Chính phái giang hồ Đại Phổ không cách nào thoát khỏi liên quan, cho nên nhận được Thánh chỉ, Bàng Vạn Lý đã biết loạn thế kéo tới. Nữ nhi lão thiên phú tuyệt hảo, lại thành
công đã phá vỡ Lục mạch, lúc này đến tông môn tu luyện chẳng nhưng có
thể nhanh chóng đề cao cảnh giới, mà còn có thể tránh được vũng bùn Đại
Phổ nơi này.
Với những đệ tử thiên tài trong nhà, không chỉ Bàng
Vạn Lý mà cả Bàng Phi Yến đều nghĩ như vậy. Bởi vì chỉ khi gia tộc có
cường giả càng nhiều, truyền thừa gia tộc mới càng vững mạnh.”
Bàng Hồng Nguyệt còn không kịp trở về tú lầu mà bị lão tổ tông mang đi ngay. Nàng đành nhờ Bàng Thiếu Thành thông báo với Từ Ngôn, rồi có chút cô
đơn cùng trưởng bối rời khỏi Bàng gia, đi tới Kim Tiền tông.
Lúc
Từ Ngôn còn đang ôm mộng đẹp thì người ta đã đi xa rồi. Bàng Hồng Nguyệt vừa rời đi, khung xe phủ Tả tướng cũng vừa dừng ngay ngoài cửa lớn Bàng phủ. Lão quản gia phủ Tả tướng đích thân gõ cửa Bàng gia, mang theo
phân phó của lão Tả tướng.
Từ Ngôn bị Bàng Thiếu Thành thô bạo
đạp cửa mà bừng tỉnh dậy. Nhìn thấy Bàng Thiếu Thành, hắn lập tức kinh
hoảng, còn tưởng ca ca người ta đến tìm hắn tính sổ. Dù sao tối hôm qua
hắn đã gây chuyện không hay a.
”Tả tướng đại nhân tìm ngươi!”
Bàng Thiếu Thành tức giận nói. Y vừa định đi ra ngoài, đột nhiên nghi
hoặc quét mắt qua giường ngủ của Từ Ngôn, nói tiếp: “Nguyệt nhi đã bị
lão tổ tông mang đến tông môn rồi. Tối hôm qua ngươi...”
“Không
làm gì cả!” Từ Ngôn giật thót rồi nhảy dựng lên. Hắn không đứng lên còn
được, đằng này lại càng khiến Bàng Thiếu Thành nghi ngờ.
“Ngươi
thích cởi đồ lúc ngủ lắm hả?” Bàng Thiếu Thành nhếch miệng, nói: “Vài
bữa Nhị ca cũng thử xem, chẳng lẽ như vậy thoải mái hơn sao?”
Từ
Ngôn rất lúng túng, tuy cùng là nam nhân, nhưng cảm giác bị người khác
nhìn ngó một lượt cũng không dễ chịu gì. Thực ra nghe được Bàng Hồng
Nguyệt đã đi khỏi Bàng gia, Từ Ngôn không khỏi cảm thấy sống mũi cay xè.
Đêm qua tân hôn, sớm nay đã ly biệt. Nửa năm làm vợ chồng, này bị tách ra quả thật khiến cảm xúc người khác đầy ngổn ngang.
Không kịp nghĩ nhiều đến nương tử thì hắn đã nghe có người ở phủ Tả tướng
tới, Từ Ngôn không hiểu ra sao. Lão nhân kia hẳn có chuyện quan trọng,
mới sáng sớm ngày đầu năm đã phái người tới đón rồi. Hắn mặc lại quần
áo, rồi leo lên xe ngựa của quản gia phủ Tả tướng đi mất.
Không ra khỏi cửa còn khá, vừa ra khỏi cửa Từ Ngôn đã cảm thấy trên đường lớn rất không bình thường.
Khắp chốn đều có bóng dáng quân binh đi lại, canh giữ ngoài thành nghiêm
ngặt. Mà sắc mặt dân chúng trên đường cũng bất ổn, đầy hấp tấp vội vã.
Từ Ngôn mang theo một bụng nghi vấn, cuối cùng cũng gặp được Tả tướng. Hắn chưa kịp hỏi gì thì đã thấy một bộ khôi giáp bày ra trước mặt.