Dịch giả: Hoangtruc
Độc phát kéo tới quá mức đột
ngột. Sau khi Từ Ngôn miễn cưỡng ngăn chặn độc lực trong cơ thể, lập tức nghĩ đến chuyện thông báo cho Tả tướng. Hắn vào Thiên lao dễ dàng,
nhưng muốn ra ngoài lại không được. Độc phát đã đến sớm, nếu còn ở trong Thiên lao chỉ có thể nhận hết mọi tra tấn mà thôi.
Có ba nô bộc ỏ Quỷ Vương môn theo Từ Ngôn đến Đại Phổ, Ô bà bà chết rồi, còn lại Thanh Vũ cùng Mập Cửu. Từ Ngôn có thể kết luận chắc chắn một trong hai người
kia mang theo Ô Anh thảo, nếu không chẳng qua không đầy một năm thì hắn
tất phải chịu độc phát mà toi mạng.
Trác Thiên Ưng sẽ không để
hắn chết nhanh như vậy. Hai nước vừa mới liên minh, nếu con tin chết,
hoàng thất Tề quốc sẽ hoài nghi đến Trác Thiên Ưng.
Vốn Bàng
Thiếu Vĩ định hỏi thăm tình hình Từ Ngôn gần đây thế nào, không nghĩ tới người ta vừa mở miệng đã muốn y đi tìm Tả tướng.
“Là Tả tướng đại nhân dẫn ngươi vào Thiên lao sao?”
Bàng Thiếu Vĩ không phải người ngu, chưởng quản lấy phần lớn Bàng gia sinh
ý, tuy không phải là võ giả nhưng tâm tư xoay chuyển không chậm. Từ một
câu nói của Từ Ngôn, y có thể nghe ra chút ít bất thường.
Từ Ngôn không nói gì thêm, mà nhẹ gật đầu.
“Được, ta sẽ cầu kiến Tả tướng đại nhân ngay đây. Ngươi đừng vội, chuyện với
Hứa gia, Bàng gia ta không để tâm.” Bàng Thiếu Vĩ dứt lời, đi thẳng ra
khỏi cửa. Ngay lúc đó y ngừng một chút, quay đầu nói: “Chỉ Kiếm, đa tạ
ngươi đã cứu Nguyệt nhi. Phần nhân tình này, kẻ làm đại ca ta đây sẽ nhớ kỹ.”
Bàng Thiếu Vĩ cau mày đi ra nhà giam, ngang qua một nữ tỳ
bèn phân phó: “Ta tìm lính canh hỏi xin chút nước ấm. Giúp Hầu gia nhà
ngươi thu xếp một chút, ở đại lao vài ngày qua đã khổ cho hắn rồi.”
Than thở xong, Bàng Thiếu Vĩ đi ra khỏi Thiên lao khu Đông, tới cửa đã
chuyển thành gương mặt tươi cười, đến tìm đội trưởng nhà lao nhờ mang
đến chút nước ấm cho cô gia nhà Bàng gia y.
Đội trưởng nhà lao
quản lý toàn bộ khu Đông, vốn đã nhận ngân phiếu của người ta, lại được
Tả tướng đại nhân phân phó chiếu cố Thiên Môn hầu, nên ít nước ấm tất
nhiên không khó khăn gì. Đợi Bàng Thiếu Vĩ đi khỏi, hắn lập tức phân phó mấy cai ngục đi múc nước.
Được chỗ tốt, đám lính canh ngục làm
việc rất nhanh chóng. Không lâu sau, thùng nước ấm được đưa tới, đặt
trong phòng giam của Từ Ngôn. Rồi cả bọn cười ha ha nhao nhao cáo lui,
cách thật xa phòng giam của Từ Ngôn.
Người ta có nữ tỳ hậu hạ tắm táp, đến lúc đó nếu truyền ra vài động tĩnh kì lạ không bình thường,
người khác nghe được cũng không hay ho cho lắm.
Đám lính canh
ngục vì tránh hiềm nghi, lẩn thật xa. Bọn hắn không muốn vô tình đắc tội với vị Thiên Môn hầu kia, nhưng lại không biết Từ Ngôn rất muốn có thật nhiều người bu quanh, nếu có toàn bộ người Bàng gia đều kéo đến cạnh
hắn thì càng tốt nữa.
Bởi vì hắn thật sự không muốn ở cùng với nữ tử trước mắt kia.
Nữ tử được Bàng Thiếu Vĩ đưa vào Thiên lao cùng, không phải hạ nhân Bàng
gia, mà là tỳ nữ theo hắn từ Quỷ Vương môn đến đây, Thanh Vũ.
“Ngôn Thái Bảo chịu khổ rồi, Thanh Vũ giúp người cởi đồ ra.”
Nữ tử nhẹ giọng nói, môi cắn nhẹ một góc, bàn tay trắng nõn đưa lên cởi bỏ quần áo trên người Từ Ngôn. Sau đó đỡ hắn ngồi vào thùng nước nóng hổi. Một hương thơm chỉ có trên người nữ nhi thoảng lên, như hòa cả vào
trong thùng nước ấm. Chẳng qua mùi hương kia có cảm giác mát nhẹ, như
thể hương hoa nhuốm đầy sương giá vậy.
”Đã làm phiền ngươi.”
Từ Ngôn chỉ nói một câu rồi nhắm mắt lại, để mặc người ta tắm rửa cho hắn. Mãi đến khi toàn thân được tắm rửa sạch sẽ, hắn cũng không định mở mắt
ra nhìn.
Nhắm mắt làm ngơ, ngoại trừ làm như không thấy, Từ Ngôn còn đang suy tư rất nhiều đối sách trong lòng.
Hành Khí đan có chứa Ô Anh thảo, có lẽ có trên người Thanh Vũ, hơn nữa trong phòng giam chỉ có hai người. Chẳng qua đối phương rất có khả năng đạt
đến Trúc Cơ cảnh, Từ Ngôn thực sự không nắm chắc có thể chế trụ ả ta.
Tâm niệm hắn nhanh chóng quay trở lại, lại thêm nước ấm vỗ về, bất giác Từ
Ngôn cảm giác trong lòng càng lúc càng khó chịu, càng lúc càng nặng nề.
Độc phát ra lần nữa, lại bắt đầu nữa rồi.
Từ Ngôn đột nhiên mở hai mắt, toàn thân bắt đầu run rẩy, hai mắt đầy tơ
máu. Thanh Vũ đang giúp hắn mặc quần áo như không chút cảm giác nào, cứ
chậm rãi chải đầu tóc hắn. Mãi đến khi từng lọn tóc đều gọn gàng trở
lại, mới hài lòng cười cười, như thể vừa hoàn thành xong một bức điêu
khắc hoàn mỹ.
Từ Ngôn ngồi đầu giường, trừ việc toàn thân run
rẩy, cổ họng hắn bắt đầu nhúc nhích. Ngay cả như thế, hắn cũng để mặc
cho nữ tử kia đẩy người nằm xuống, như thể một con rối không tự chủ
được.
Thời điểm độc phát, Từ Ngôn rất khó khống chế chính mình,
nếu có người ở cạnh còn rất dễ bạo phát khiến người đó bị thương. Thế
nhưng lần độc phát này rất quỷ dị, thô bạo trong lòng Từ Ngôn như tụ tập cả ở phần ngực, nhưng chỉ khẽ động, không nhúc nhích thêm được nữa.
Không phải hắn không muốn bạo khởi đả thương người, mà là toàn thân mềm yếu không còn chút sức lực.
Ma cốt chi độc, Thập Lý Hàn Hương...
Sớm nên phát hiện mới đúng! Từ Ngôn thầm ảo não. Thừa dịp còn tỉnh táo, hắn nhớ ra được mùi thơm kia là từ đâu rồi.
Đó không phải là mùi thơm trên người nữ tử, mà là một loại độc thảo có thể làm tê liệt gân cốt có tên là Thập Lý Hương. Độc thảo quái dị này từng
được lão đạo sĩ tìm thấy một gốc trên núi, cố ý dạy Từ Ngôn phân biệt,
nhất là nó còn mang theo một mùi vị mát lạnh kèm theo.
Kỳ thật
Thập Lý Hương không phải là độc thảo. Những mùa Xuân Hạ Đông, đó chỉ là
một loại cây cỏ quái dị mà thôi, vô hại, không độc. Nhưng một khi gặp
tiết trời đầy sương phủ xuống, Thập Lý Hương lại đổi tên, được gọi là
Thập Lý Hàn Hương. Sau khi trải qua tiết sương giá, loại cây cỏ có mùi
thơm quái dị này lại khiến cho cả hổ báo ngửi thấy, đều phải tê liệt hơn cả buổi trời.
Độc Ô Anh thảo phát tác, lại thêm Thanh Vũ đột
nhiên đến, nhiễu loạn tâm tình Từ Ngôn. Nhất thời hắn không suy xét kỹ,
bị người ta tính toán. Lúc này chỉ có thể nằm yên, chẳng những không
nhúc nhích được, còn phải chịu độc Ô Anh thảo tra tấn.
Vừa tắm
xong, cả người hắn lại tứa đầy mồ hôi lạnh, kịch độc kéo tới khiến Từ
Ngôn suýt ngất đi. Hắn cắn răng, gắt gao nắm chặt tay, hai mắt vô
thầnmông lung không chịu nổi.
Ngay lúc đang hỗn loạn, hắn mơ hồ cảm giác có một bàn tay nhỏ xuất hiện trên ngực hắn, sau đó chậm rãi chuyển động.
Ve vuốt nhẹ nhàng, lại thêm thân thể run rẩy bên dưới, phòng giam Thiên lao lại xuất hiện một màn quỷ dị đầy âm trầm.
Trên mặt Thanh Vũ chợt ửng đỏ, khóe môi khẽ nhếch mang theo chút run rẩy
quái dị, cặp mắt sáng ngời nhìn chằm chằm không nháy mắt vào Từ Ngôn
đang chìm trong thống khổ muôn phần. Như thể đang thưởng thức cảnh sắc
tuyệt vời nhất thế gian.
Ả thích nhất là nhìn bộ dáng thống khổ của người khác, đặc biệt là người mình ưa thích, chìm vào giãy giụa thống khổ mà chết đi.
Ả càng ưa thích vuốt ve cái thân thể trẻ tuổi, cảm nhận nhựa sống mạnh mẽ đang dần trôi qua. Đối với ả mà nói, đó là cảm giác tuyệt đẹp nhất trên thế gian.
Phòng giam lờ mờ vang lên tiếng cười khẽ nhẹ nhàng, trầm trầm yếu ớt.
Không lâu sau, Từ Ngôn hoàn toàn ngất đi. Trong nhà giam, Thanh Vũ yên lặng
nhìn chăm chú hắn một lúc rồi mới đứng dậy rời đi, sau đó kêu lính canh
ngục tới khiêng thùng nước đi.
Hai tên cai ngục xách thùng nước đi len lén liếc nhìn vị Thiên Môn hầu như thể mệt mỏi mà thiếp đi, lòng thâm hâm mộ vô cùng.
Nhìn Hầu gia người ta xem, tuy là Hầu gia Tề quốc, ngồi trong Thiên lao Đại
Phổ nhưng lại không thiếu rượu ngon, mồi ngọt, lại còn có nữ nhân bồi
bạn. Loại chuyện tốt thế này, nghĩ thôi cũng đủ khiến người khác nhiễu
nước miếng.
Thanh Vũ theo lính canh ngục đi ra, không để lại đan
dược gì cả. Thiên lao lại trở nên yên lặng đầy áp lực đè nặng, từng sợi
mồ hôi từ chân tóc mai Từ Ngôn không ngừng chảy xuống. Dù ngất đi, nhưng Từ Ngôn vẫn đang nhận lấy kịch độc tra tấn như cũ.
Nếu hai tên
cai ngục biết Từ Ngôn bị kịch độc giày vò ngất đi, chứ không phải tận
hưởng nữ nhân gì cả. Chỉ sợ bọn họ sẽ lấy làm may mắn vì mình không phải là Hầu gia, mà chỉ là lính canh ngục nho nhỏ mà thôi.