Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 76: Q.2 - Chương 76: Mã Vương Trấn




Vốn tưởng rằng ngày mai mới xuất phát, nhưng từ lúc chiều thì Từ Ngôn đã chứng kiến Vương Bát Chỉ đang chỉnh đốn bọc hành lý, còn đổi lại ăn mặc một thân gọn gàng bó sát, sau lưng vác thêm một cái côn gỗ lớn nữa.

Tiến lên hỏi qua, nguyên lai là vì xe ngựa đi đường quá chậm, thế nên Vương Bát Chỉ lúc này mới phải xuất phát sớm.

Quỷ Vương Môn bên ngoài thành có bãi chăn ngựa của mình, nhưng loại lâu la như Vương Bát Chỉ làm việc gì là phải trả tiền, lâu la không có tiền phải đi làm nhiệm vụ môn phái thì không cách nào có được ngựa ở đấy. Ngay cả một năm lợi lộc đều đóng không nổi phí dụng, cũng khó trách Vương Bát Chỉ muốn khởi hành sớm một chút.

Mướn xe ngựa chạy đi, so với cưỡi ngựa thì tốc độ chậm hơn nhiều, bởi vì một chiếc xe ngựa có thể không chỉ chở một hai người, có đôi lúc, hai con ngựa gầy ốm phải chở tới hơn mười người. Tốc độ như vậy mà đi nhanh được mới là lạ.

Trong Quỷ Vương Môn,Từ Ngôn chỉ quen biết với một tên đệ tử là Vương Bát Chỉ. Nếu như đã muốn tham gia cùng đường với gã, thì hắn cũng thu thập sơ qua một phen, thay một quần áo gọn gàng, cùng với Vương Bát Chỉ rời khỏi Mai Hương lầu.

Dựa theo lời Từ Ngôn nói, là cùng đi tới Mã Vương trấn xem náo nhiệt, nhưng dụ dỗ thế nào thì Vương Bát Chỉ cũng không đồng ý. Gãnói cái gì là có chết cũng không mang Từ Ngôn theo, bày ra một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.

Không phải gã không muốn mang Từ Ngôn đi cùng, mà là không dám.

Nhiệm vụ lần này cũng không phải là việc nhỏ, mệnh lệnh phía trên rõ ràng không cho phép truyền ra bên ngoài. Một khi bị Đường chủ hoặc Phó đường chủ phát hiện dẫn theo người ngoài, chẳng phải là phiền toái?

Về sau Từ Ngôn rơi vào đường cùng đành cầm Yêu Bài Quỷ Vương Môn của mình ra, thế nên lúc đó Vương Bát Chỉ mới đồng ý cùng Từ Ngôn đồng hành.

”Không nghĩ tới a, Ngôn ca nhi cũng là người Quỷ Vương Môn chúng ta.” Rời khỏi Mai Hương lầu, Vương Bát Chỉ lại tỏ thái độ vô cùng thân cận, hỏi: “Là người thuộc Đường khẩu nào vậy, chẳng lẽ cũng là người của Thanh Mộc đường? Nếu là vậy thì chẳng phải chúng ta là sư huynh đệ rồi, hắc hắc.”

”Không biết Đường khẩu nào a.” Từ Ngôn nói dối một câu, tiếp tục nói: “Đệ định hàng năm đều giao tiền ra. Ngươi thấy ta giống người thiếu tiền sao. Đánh đánh giết giết, ta cũng không muốn đâu a!”

”Ngôn ca nhi tự nhiên không phải người nghèo. Hắc hắc! Vậy ngươi còn dám đi với ta tới Mã Vương trấn hả? Nhiệm vụ lần này nghe nói không đơn giản đâu!” Vương Bát Chỉ vừa đi vừa nói: “Chém xong chính phái còn phải chém xà yêu, có trời mới biết lần này phải bồi vào bao nhiêu mạng người nữa đây?!”

Vương Bát Chỉ nói không sai, một khi chính tà hai phái khai chiến, cơ bản đều là liều chết chém giết. Tề Quốc lấy tà phái cầm đầu, nghĩ đến đội ngũ chính phái sẽ không quá nhiều, thế nhưng là còn có một đầu xà yêu nữa, loại hỗn chiến này, chỉ cần sơ sẩy một cái thì sẽ toi mạng liền.

”Ta đi mở rộng tầm mắt mà thôi, trốn xa chút chắc là ổn.”

Từ Ngôn dùng giọng điệu thoải mái nói ra, hai người tới mướn xe ngựa. Vương Bát Chỉ muốn mướn loại xe ngựa có thể chở hai ba mười người để đi*, nhưng Từ Ngôn lại không kiên nhẫn mà trực tiếp mướn một chiếc xe ngựa đơn độc, chở hai người lên đường luôn. (Rẻ hơn, giống như đi xe buýt ấy)

”Vẫn là Ngôn ca nhi tài đại khí thô, hắc hắc.” Vương Bát Chỉ rung đùi đắc ý, vuốt mông ngựa. Lần này gã có thể tiết kiệm được một số tiền, xem ra đi ra ngoài phải cùng với loại công tử rộng rãi như vậy mới tốt, ít nhất bản thân không cần tốn lộ phí.

Lúc xuất phát còn chưa đến hoàng hôn, quãng đường ba trăm dặm, chỉ cần một đêm là có thể đến nơi. Tuy nói đi đường ban đêm sẽ chậm một chút, cũng không ảnh hưởng đến chính sự.

”Người dẫn đội của Thanh Mộc đường lần này là ai thế?”

Trên đường, Từ Ngôn hỏi đến chi tiết nhiệm vụ môn phái lần này, mục đích của hắn chính là sống tốt, về phần chuyện giao thủ của chính tà hai phái, thì hắn sẽ không tham dự. Đến lúc đó cứ nhìn xem náo nhiệt là được rồi, bất quá hành tung của Nhạc Thừa Phong, hắn vẫn muốn nghe ngóng một phen đấy.

”Thanh Mộc đường chúng ta chính là Đàm Phó đường chủ dẫn đội, Nhạc đường chủ hình như có chuyện khác. Hôm nay, tại đường khẩu không thấy được lão nhân gia người ở đâu cả.”

Nghe được Nhạc Thừa Phong không đi Mã Vương trấn, Từ Ngôn lúc này mới thở dài một hơi, xem ra tin tức về Phi Thiên Ngô Công, quả nhiên có lực hấp dẫn quá lớn với Nhạc Thừa Phong, ngay cả nhiệm vụ tông môn cũng dám ném sang một bên, ngay cả việc Mai Hương lầu sắp tới tay cũng bị gã vứt đi không thèm để ý tiếp.

Trúc Cơ Đan thật sự quý giá như vậy sao?

Trong lòng Từ Ngôn âm thầm suy tư, lúc này viên Trúc Cơ Đan của Phi Thiên Ngô Công ngay được cất giấu tại trong ngực trên người hắn. Nếu như loại đan dược này quả thật là thứ khiến võ giả Tiên Thiên đều phải đỏ mắt, hắn cảm thấy về sau không nên tùy tiện lấy ra mới tốt…

Đạo lý mang ngọc có tội, hắn cũng hiểu rõ.

Xóc nảy nguyên đêm, ngày mới đến, cách Mã Vương trấn đã không xa.

”Không tiến vào thôn trấn, đi về hướng đông thôi!”

Vương Bát Chỉ ngáp mấy cái, chỉ phương hướng cho người đánh xe.

”Đi về phía đông?” Từ Ngôn vặn cái lưng nhức mỏi, hỏi: “Căn cứ của Quỷ Vương Môn ở bên đó?”

Không đi Mã Vương trấn, là sợ đánh rắn động cỏ, đặt cứ điểm tụ tập ở trong núi rừng ngoài trấn, mới có thể không cho chính phái phát hiện. Loại thủ đoạn này Từ Ngôn liếc mắt là có thể nhìn ra được.

Vương Bát Chỉ giơ lên ngón tay cái, tán thán nói: “Ngôn ca nhi đoán đúng đó, Thanh Mộc đường chúng ta tập kết ngay tại phía đông rừng trúc. Về phần những đội ngũ khác, ta cũng không biết vị trí chính xác.Những đại nhân kia vật có lẽ đã đến trong trấn, loại lâu la như chúng ta, tất nhiên phải mai phục ở bên ngoài.”

Mò từ trong bọc hành lý ra hai cái bánh nướng khô cứng, Vương Bát Chỉ đưa cho Từ Ngôn một cái, nói: “May mắn có ca ca tốt này chuẩn bị, bằng không buổi sáng phải đói bụng rồi.”

”Lúc nào động thủ?” Từ Ngôn không nhận lấy bánh nướng, chỉ hỏi.

”Hẳn là khoảng buổi trưa.” Vương Bát Chỉ nhai nuốt mà cảm thấy đủ hương vị, rắc rắc cũng không sợ đau răng.

”Tiến vào Mã Vương trấn.” Vén rèm xe, Từ Ngôn phân phó một câu với xa phu, nhìn Vương Bát Chỉ nói: “Từ giờ tới lúc đó còn hơn nửa ngày, trước tiên cứ đi dạo trong thị trấn đã.”

Mắt thấy sắp ăn hết nửa cái bánh khô, Vương Bát Chỉ một mực một nuốt xuống, nghẹn cả buổi, mới nói ra một câu: “Phó đường chủ không cho phép chúng ta tiến vào thôn trấn. Ngôn ca nhi à, muốn đi thì ngươi tự đi đi, ta không muốn bị đánh.”

”Phó đường chủ các người cũng chờ ở phía đông rừng trúc này?”

”Đúng vậy a!”

”Huynh rất nổi danh trong Quỷ Vương Môn sao?”

”Coi như cũng được, ít nhất hơn phân nửa Thanh Mộc đường đều nhận ra ta. Thái Bảo và Hộ Pháp ta cũng gặp qua mấy lần từ xa xa.”

”Phó đường chủ cùng Thanh Mộc đường đệ tử cũng chờ tại phía đông, ngươi tiến vào thôn trấn ai biết được?”

”Thì là vậy a. . . Nếu bị đám Thái Bảo nhận ra thì sao?”

”Yên tâm, đám Thái Bảo nhớ một tên dã quỷ cũng sẽ không nhớ kỹ đầu tôm luộc như ngươi đâu.”

”Ngôn ca nhi, lời này của ngươi quá đả thương người rồi, bất quá hình như có đạo lý. . .”

Sáng sớm đi mai phục tại phía đông, Từ Ngôn cũng không thích đến đó, điểm tâm còn chưa ăn, không nghe thấy cái bụng cũng bắt đầu kêu này.

Dọc theo quan đạo bằng phẳng, xe ngựa trực tiếp lái vào Mã Vương trấn, tại trên thị trấn tìm một chỗ cửa hàng bánh bao, Từ Ngôn cùng Vương Bát Chỉ bắt đầu bắt đầu ăn nhiều.

Trời đất bao la, cái bụng lớn nhất, đây mới là đạo xử thế của Từ Ngôn.

Dù sao lần hành động này của Quỷ Vương Môn, căn bản là không phải chuyện của hắn, chỉ xem náo nhiệt nha, không ăn no bụng thì làm sao có sức lực đi làm việc đó chứ.

Mã Vương trấn không nhỏ, không sánh bằng Phong Sơn thành, nhưng so với Lâm Sơn trấn lại lớn hơn rất nhiều. Trên thị trấn ít nhất có mấy vạn dân chúng, hơn nữa từng nhà đều đang chăm ngựa, sáng sớm liền có thật nhiều trẻ con choai choai dắt ngựa rời trấn, phóng ngựa đến trên núi.

Ngựa Mã Vương trấn không được nuôi dưỡng tại trong chuồng, mà là đã thả rông ngay từ nhỏ giữa rừng núi. Ngựa được nuôi dưỡng quanh năm trong chuồng tuyệt đối không thể ra được phẩm cấp tốt.

Nhìn trẻ con choai choai cưỡi ngựa trong trấn, Từ Ngôn cảm thấy vô cùng mới lạ. Phần lớn mọi người lui tới trên đường phố cũng đều cưỡi ngựa cả, không ít ngựa đầu cao chân dài, làn da bóng loáng tựa như lụa.

Nhìn một chút, Từ Ngôn cảm thấy không được bình thường, số lượng trẻ con cưỡi ngựa cũng không ít, chỉ là phương hướng phóng tới lại hoàn toàn nhất trí, tất cả đều đi về phía Tây trấn.

Bốn bề Mã Vương trấn toàn núi, theo lý thuyết bốn phía cũng có thể cưỡi ngựa, nhưng nếu chỉ cưỡi ngựa về một phía, thì cỏ trên núi phía tây không phải đều bị gặm hết cả sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.