Quyển 2: Xông Phong Đô
Dịch: Hoangtruc
Hơn một nghìn lượng bạc chớp mắt biến thành hai đồng tiền, miệng Từ Ngôn không khép lại được.
Dùng sự thông tuệ của hắn thì cũng thừa hiểu nhà cái sẽ có một vài
thủ đoạn đùa nghịch trong bóng tối, chỉ là hắn không nghĩ tới người ta
còn có cái thủ đoạn này nữa.
Ba nha dịch kia sớm không tới, trễ không tới, hết lần này tới lần
khác đợi đến khi hắn sắp thắng được trên một ngàn lượng bạc thì mới tới
quấy rối. Rõ ràng là cùng một phe với sòng bài này.
Dân không đấu với quan, mà thật ra cũng không đấu lại nổi a.
Mai Tam Nương và Từ Ngôn ủ rũ rời khỏi sòng bài rồi nhìn nhau cười
khổ. Hai đồng tiền, không thể so được với hai mươi lượng bạc lúc ban đầu đấy.
Hai mươi lạng bạc ít nhất còn gắng gượng ăn uống được khá lâu. Còn
hai đồng này chỉ có thể ăn được một bữa, lại chỉ có thể là màn thầu dưa
muối mà thôi.
Trở lại quán rượu lụi bại, Từ Ngôn trái lại không cảm thấy gì, ăn no
rồi ngả người nằm ngủ. Tiểu Hắc trư càng không tim không phổi, túm tụm
lại cùng một chỗ với Từ Ngôn. Còn về chuyện ngày mai có gì ăn hay không
là chuyện của ngày mai. Cùng lắm mà nói, thì đến ngày mai, hắn đi đánh
bắt thỏ rừng ăn.
Có tuyệt kỹ trên người, coi như cả đời này tiểu đạo sĩ không sợ chết
đói. Chỉ cần gà rừng, thỏ rừng trên núi không tuyệt chủng thì ngày nào
Từ Ngôn cũng đều được no bụng cả.
Hắn không lo nghĩ nhưng tâm tình Mai Tam Nương lại loạn như ma.
Một nữ nhân trông coi một quán rượu lụi bại, không làm ăn buôn bán gì được thì đừng đề cập đến chuyện nuôi thân nữa. Dù gì nàng vốn là tiểu
thư gia đình đại hộ, bị đuổi ra khỏi nhà còn phải sống như tên ăn mày,
còn mặt mũi nào đối diện với đám người nhà luôn coi thường mình?
Một đêm không ngủ, nữ nhân ngồi cả đêm tại sảnh lớn của quán rượu,
hai mắt sưng đỏ. Trời vừa tảng sáng, không ngờ có khách đến nhà.
Người tới tất nhiên không phải đến để uống rượu, bởi vì trong tửu lâu không có lấy một cái bàn ghế nguyên vẹn. Trừ phi đối phương là một kẻ
mù lòa hoặc một tên ăn mày mới ghé đến, hoặc cũng có thể là người quen.
Không phải là kẻ mù hay tên ăn mày, mà quả thật là một người quen của Mai Tam Nương, là Lý Quý mà nàng đã từng gặp ở Lý gia trấn.
“Tam tỷ, sao tỷ lại chuyển tới đây rồi, làm ta tìm kiếm mệt nghỉ a.”
Lý Quý tự tìm đến đây, hàng mi nhăn lại có chút vẻ tiếc hận. Năm đó
tiểu thư Mai gia mỗi lần ra ngoài, vàng bạc đầy người, nha hoàn thành
đàn, không ngờ hôm nay lại rơi vào tình cảnh thế này.
Lý Quý vừa vặn làm xong chuyện làm ăn bèn trở lại Phong Sơn thành.
Lấy quan hệ giao tình giữa Lý gia và Mai gia, y nhanh chóng biết được
tin tức Mai Tam Nương đã bị gả ra khỏi nhà. Về sau y tìm thấy Lục Thẩm
đang thua đỏ mắt tại sòng bài, cho gã mười lượng bạc nữa mới hỏi thăm
được tin tức Mai Tam Nương đã hủy hôn, tìm trái tìm phải khắp nơi cuối
cùng mới tìm ra Mai Tam Nương tại quán rượu lụi bại này.
Gặp được cố nhân, Mai Tam Nương thở dài một tiếng, lắc đầu cười khổ.
Cảm tình giữa Lý Quý và Mai Tam Nương rất tốt. Từ nhỏ, y đã luôn đi
theo sau người ta mà lớn lên, nên y coi Mai Tam Nương như tỷ tỷ của
mình. Người nhà Lý gia đã sớm thấy Mai Tam Nương không được Mai gia chào đón, các trưởng bối không quản nhưng Lý Quý lại quyết định tới thăm một phen, nếu có thể giúp đỡ được gì thì y sẽ cố sức giúp đỡ.
“Đây là Tam tỷ quyết định làm ăn riêng rồi sao?” Lý Quý nhìn một vòng quanh quán rượu đầy hào hứng, nói: “Nơi này không nhỏ, chẳng qua là quá mức cũ nát, thu thập một phen thì sẽ trở thành nơi một nơi tốt liền
thôi. Nhất định là Tam tỷ thiếu tiền rồi a.”
Quả nhiên mới bằng đây tuổi đầu đã đủ khôn khéo bàn chuyện buôn bán
thay gia đình, nói rõ Lý Quý này đã đủ đảm đương phần nào rồi. Lúc này
sao y không nhìn ra được khổ tâm của Mai Tam Nương.
“Căn tửu lâu này đã là toàn bộ thân gia của Tam tỷ rồi” Mai Tam Nương cười khổ nói.
“Ta biết rõ Tam tỷ là một người không thích cầu cạnh người khác mà.”
Lý Quý vừa nói, tay móc từ trong ngực ra tờ ngân phiếu ba ngàn lượng bạc nói: “Chút tâm ý của tiểu đệ, hi vọng có thể giúp được Tam tỷ trong lúc khó khăn này.”
Ba ngàn lượng không phải là con số nhỏ. Gia đình bình thường làm lụng chắt chiu mấy đời cũng không được số này. Nhìn tờ ngân phiếu trong tay, hai mắt Mai Tam Nương đỏ lên.
“Ý tốt của Lý gia huynh đệ, Tam tỷ nhận. Khoản tiền này coi như ta mượn tạm, hai năm sau Tam tỷ nhất định trả hết nợ.”
“Tam tỷ khách sáo rồi, ài, tùy tỷ vậy. Nhưng mà lúc khai trương phải để ta đến cùng ăn mừng đấy, hặc hặc...”
Quả nhiên là quý nhân. Từ Ngôn nghe tiếng động bên ngoài bèn tỉnh
dậy, lúc hắn đi ra thì Lý Quý đã đi rồi, chỉ còn lại Mai Tam Nương đang
vui sướng khoa chân múa tay trong đại sảnh. Hắn còn tưởng nàng bị động
kinh bèn chạy qua xem xét. Sau khi nói vui một câu xong thì hắn còn phải giúp người ta gọi một đám thợ thủ công về nữa.
Có tiền thì chuyện gì cũng dễ làm. Nhìn quán rượu rực rỡ hẳn lên
khiến Từ Ngôn cao hứng không thôi, cả ngày lẫn đêm tranh thủ phụ giúp
đám thợ hồ kia làm việc.
Tuy rằng tiểu đạo sĩ ưa ăn thích ngủ nhưng tuyệt đối không phải là kẻ lười biếng, cho dù lúc bình thường hay cả khi làm cướp. Hơn nữa, một
khi quán rượu khai trương thì coi như Từ Ngôn đã có nơi chốn ăn uống
không phải trả tiền rồi.
Đại môn hoàn toàn được đổi mới, quán rượu chẳng những có ba tầng, mà
còn có cả một hành lang dài thông ra sau hậu viện. Hậu viện có thêm một
tòa lầu nhỏ tinh xảo, mỗi gian phòng được trang hoàng với mùi thơm trang nhã ập vào mặt. Cả hai tòa nhà được xây dựng như tòa cung điện vậy.
Mỗi lần nhìn thấy mấy gian phòng trong tửu lâu, Từ Ngôn lại cảm thấy trong lòng ngập tràn hạnh phúc.
Sư phụ đã không còn, hắn có thêm một Tam tỷ coi như đã có được một
người thân trên đời. Còn về phần Mai Tam Nương thường xuyên ra ngoài,
lúc trở về lại dẫn theo mấy cô nàng trẻ đẹp, mị nhãn như tơ thì Từ Ngôn
không thể trách được gì.
Tiểu thư gia đình giàu có nha, sao lại không có hạ nhân hầu hạ? Có
điều Tam tỷ mua nữ tỳ có hơi nhiều, tổng cộng đến hơn ba mươi người.
Ba tháng sau, Mai Hương lâu tại một con phố nhỏ nơi thành đông đã được xây dựng xong xuôi.
Đứng ở cửa lớn, Từ Ngôn bị Mai Tam Nương ép buộc đổi đạo bào bằng một thân cẩm y hoa phục, thoạt nhìn qua như một thế gia công tử trẻ tuổi
môi hồng răng trắng, đang híp mắt nhìn lấy biển hiệu của cửa hàng.
Mai Hương lâu, cái tên thật dễ nghe.
Quán rượu cao ba tầng, thật cao a!
Từ Ngôn còn đang say mê nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp ăn uống thoải mái
ngày sau. Tràng pháo cạnh hắn không biết được ai đốt thành từng hồi đùng đùng ồn ào, khói trắng cuồn cuộn nơi cửa ra vào. Láng giềng xung quanh
cũng đều bước ra ngoài mà nhìn lại.
Đây là ngày khai trương.
Con phố nhỏ này là một trong những con phố ở đông thành, đường phố có người qua người lại tương đối náo nhiệt, nhưng hai bên đường lại không
có nhiều cửa hàng. Mai Hương lâu có thể coi một nơi hoành tráng hàng
đầu, dễ dàng nhận ra nhất trong con phố nhỏ này.
Ngày khai trương buôn bán, tất nhiên sẽ có khách ghé qua. Từ Ngôn trở thành một đứa nhỏ giữ cửa, nghênh đón khách ngay cửa ra vào. Loại
chuyện lặt vặt này chỉ cần trưng ra bộ mặt tươi cười là đủ rồi, không
cần phải nói nhiều lời, còn như khách nhân vào cửa tiệm thì đã có gã sai vặt tiếp đãi.
Cười là chuyện dễ dàng nhất rồi, nhất là cười ngây ngô.
Tiểu đạo sĩ mỉm cười, bày ra khuôn mặt tươi cười đầy bộ dáng vô hại
cả người lẫn vật . Một thân quần áo mới vốn đã là chuyện vui, không
những thế, có một vài tay khách nhân xa xỉ còn ném cho hắn vài đồng
tiền, đếm ra được hơn mười đồng.
Cuối cùng cũng tìm thấy được chuyện tốt, dáng vẻ tươi cười của Từ
Ngôn càng đậm ý vui vẻ. Có điều khách nhân càng lúc càng nhiều, nụ cười
trên mặt Từ Ngôn cũng dần trở nên cứng ngắc lại.
Không phải mệt mỏi vì cười nhiều, mà hắn nghe được một vài lời bàn luận của đám khách bên tai.
“Lý huynh, mời mời, ha ha, hôm nay tiểu đệ làm chủ, chúng ta lên trên lầu của Mai Hương lâu này bàn chuyện mua bán đi a. Nghe nói Vũ nương
nhà này xinh đẹp như hoa, thương lượng mua bán xong, chúng ta không say
không nghỉ, có mỹ nhân làm bạn thì còn gì sung sướng bằng.”
”A... Tề viên ngoại, ngưỡng mộ đã lâu, ngưỡng mộ đã lâu. Mời vào, mời vào. Mai Hương lâu này tuy nói mới khai trương, thế nhưng đến đầu bài
của Ngọc Hồng lâu cũng bị đào qua đây đấy. Ha ha.”
“Tô lão gia, ngài chầm chậm lại. Lúc này mới là buổi trưa, thanh lâu này mới vừa khai trương, gấp gáp cái gì chứ?”
Đám khách toàn là nam nhân nối liền không dứt, nhưng khách nữ lại
không có một ai. Nhìn đám người đến đây có muôn hình muôn vẻ, cằm của Từ Ngôn như muốn rớt cả xuống đất.
Thanh lâu?
Không phải Mai Hương lâu là quán rượu sao? Làm sao lại biến thành thanh lâu rồi?
Ta là đạo sĩ a, làm sao có thể ở thanh lâu!