Dịch giả: Trongkimtn
Đã quá nửa đêm, Từ Ngôn thức dậy.
Không phải vì tiếng gió lệ quỷ mang đến làm tỉnh giấc, mà là bị tiếng xì xào của con bạch ưng đánh thức.
Đầu cầu thang, một đạo hồn phách đang lơ lửng, Từ Ngôn tận mắt nhìn thấy nó đang trợn trừng.
Con ưng ồn ào, đánh thức chủ nhân đang nghỉ ngơi. Nhìn qua thấy Tiểu Tuyết
lông dựng ngược như lửa, trong ánh mắt Bàng Hồng Nguyệt lóe lên tia lạnh lẽo.
Con ưng này do nàng nuôi lớn, nên nàng hoàn toàn hiểu rõ bộ dáng này của nó báo hiệu điều gì.
Có cường địch tới gần!
Theo ánh mắt bạch ưng, Bàng Hồng Nguyệt nhìn về cầu thang trống rỗng, tai
giật giật nhưng cũng không phát hiện bất kỳ điều gì khác thường.
Không có ai cả!
Trong lòng nghi hoặc, Bàng Hồng Nguyệt thoạt đầu cho rằng tiểu bạch ưng bị
thương quá nặng, nên mới nửa đêm thức giấc, nàng dịu dàng vuốt ve lông
nó để trấn an. Thế nhưng dù cho nàng vuốt ve thế nào, ánh mắt nó vẫn sắc nhọn kinh người, mà từ đầu đến cuối cứ ngó chừng hướng cầu thang.
Một trận gió đêm thổi tới, Bàng Hồng Nguyệt bỗng nhiên rùng mình một cái.
Nàng nhớ tới lần trước Từ Ngôn có nói với nàng là trong phòng có quỷ.
Bạch ưng khác thường, nếu không phải vì vết thương, như vậy trong phòng chỉ sợ đã thật sự xuất hiện đồ vật không sạch sẽ nào đó.
Trực giác linh cầm cực kỳ nhạy cảm, nhất là loài ưng, Bàng Hồng Nguyệt đã
từng nghe phụ thân nói qua. Tiểu Tuyết khi lớn lên là có thể nhìn thấy
linh thể đó. Mặc dù bây giờ nó còn nhỏ, nhưng cũng có thể phát hiện được linh thể, nếu không nó đã không nuốt mất xà linh của Từ Ngôn.
Bàng Hồng Nguyệt không nhìn thấy xà linh, nhưng nàng có thể thấy thương tích của bạch ưng chuyển biến tốt. Trọng thương gần chết nếu như không có
yêu linh để bổ sung khí huyết bản thân, e là Tiểu Tuyết không sống được.
Trong phòng vắng vẻ, lại là đêm khuya nữa, một khi nghĩ tới quỷ quái, khuôn
mặt nhỏ nhắn của Bàng Hồng Nguyệt lập tức trắng bệch.
Nữ hài mười bảy tuổi, không thể không sợ quỷ. Mặc dù có võ nghệ, nhưng Bàng Hồng
Nguyệt cũng phải lạnh run cả người, tỉnh cả ngủ.
Minh Châu ở
sương phòng nha hoàn, Bàng Hồng Nguyệt không thể la lên lúc quá nửa đêm
như vầy, nhưng không có ai bên cạnh nàng lại cảm thấy sợ hãi, đành phải
buột miệng la tên Từ Ngôn.
Trong phòng chỉ có hai người, Bàng
Hồng Nguyệt nhớ tới Từ Ngôn, tiếng kêu cũng không lớn, lúc vừa kêu lên
nàng đã có chút hối hận.
Thình thịch tiếng bước chân dưới lầu vọng đến, Từ Ngôn ngáp dài: “ Kêu ta làm gì vậy?”
Không nghĩ người ta đã nghe thấy, Bàng Hồng Nguyệt gấp gáp nói: “Không, không có gì, xem ngươi ngủ chưa thôi.”
”Ta ngủ rồi, vẫn còn chưa tỉnh đây.” Từ Ngôn nhắm mắt đi tới, thật sự hắn
rất mệt mỏi, chủ yếu là hắn không muốn nhìn lúc bước ngang qua lệ quỷ
kia.
”Không có việc gì thì ta đi ngủ.” Dạo qua một vòng lầu hai, Từ Ngôn lại leo xuống, tiếng ngáp mang theo vài phần chán nản.
Từ Ngôn xuất hiện, rốt cuộc làm cho Bàng Hồng Nguyệt an tâm phần nào, lông vũ bạch ưng dựng ngược cũng theo đó mà xẹp xuống.
Bàng Hồng Nguyệt tự cười mình, nghe tiếng càu nhàu dưới lầu, trong lòng được an ủi rất nhiều, dần dần chìm vào mộng đẹp.
Xem ra chỉ là tự mình quá đa nghi, Bàng gia làm sao mà có quỷ được...
Nàng ngủ rồi, nhưng Từ Ngôn lại ngủ không được.
Bị hắn quấy rầy, lại thêm tiểu bạch ưng hung dữ, lệ quỷ kia đã không còn ở lầu hai mà bay tới đầu giường của hắn.
Trên đầu giường có đầu lệ quỷ lắc lư, Từ Ngôn sao có thể ngủ được, không
nhịn được nữa, hắn mở mắt. Theo cái trợn ngược của hắn, lệ quỷ kia đã áp sát thân người đột nhiên lùi lại phía sau.
Trên mặt quỷ tím xanh hiện ra vẻ nghi hoặc, hai bên nhìn nhau, lệ quỷ im lặng tự bay ra ngoài cửa, vỡ vụn ra dưới ánh trăng.
”Hang ổ chính phái, vậy mà cũng có yêu ma quỷ quái...”
Thì thầm một câu, Từ Ngôn vừa trở mình đã ngủ. Ngày nào cũng phòng bị lệ quỷ, hắn không thể không thâm quầng mắt.
Trong một đêm, chuyện ngoài ý muốn phát sinh ở bãi săn không chỉ truyền khắp
tứ đại gia tộc mà người toàn kinh thành đều biết Thái Bảo Tề quốc tàn
nhẫn. Đây gọi là chuyện tốt không ra khỏi cửa mà chuyện xấu thì truyền
đi ngàn dậm a.
Còn hạ nhân Bàng phủ thì không ai là không biết không hiểu.
Trong đêm yên tĩnh, một con hắc ưng từ nóc nhà của hạ nhân giương cánh bay
lên không trung, bay vào đêm tối về phía Phong Đô thành Tề quốc. Ngay
lúc hắc ưng bay lên, trong sân rộng ở hậu trạch Bàng gia vang tiếng ho
khan của Lão thái quân. Theo tiếng ho của bà cụ, một đầu mãnh ưng trắng
như tuyết từ trong sân phóng lên trời, thẳng đến con hắc ưng đang bay,
nhanh như điện.
”Già rồi già thật rồi, ta già rồi a, chỉ là bọn chó mèo ất ơ cũng dám đến Bàng gia giương oai rồi...”
Cùng với tiếng thì thầm của bà lão, ở nơi xa trên bầu trời, một trắng một
đen hai đầu hùng ưng đang cùng nhau quần chiến, hắc ưng kia rõ ràng
không phải đối thủ của bạch ưng, chẳng bao lâu đã bị cắn chết tươi,
thành mồi ngon trong miệng bạch ưng.
Tối nay Bàng gia không hề yên ổn, ở Hứa gia cũng tràn đầy tiếng gào thét cả đêm.
”Ta muốn phế bỏ hắn, ta muốn phế bỏ Từ Ngôn! Gia gia, ta bị đánh thành thế này, người phải cho hài tử xả giận a!”
Hứa Kính Chi quỳ gối khóc nức nở trước mặt Hứa Chí Khanh, nước mắt đầm đìa
kể lại lúc bị đánh. Sắc mặt mập mạp của vị chủ nhân Hứa gia tức thì âm
trầm như nước, cái bàn bên cạnh bị đập rầm một chưởng vỡ tan tành, tức
giận nói: “Chỉ là một tên con tin Tề Quốc, ai cho hắn muốn làm gì thì
làm ở Đại Phổ ta chứ? Hắn cho rằng Kinh thành là Quỷ Vương Môn nhà hắn
sao? Cho dù là Trác Thiên Ưng ở trước mặt lão phu thì cũng phải kiêng kị ba phần, huống chi chỉ là một Thái Bảo!”
Thương thế của Hứa Kính Chi đã khôi phục không ít, thuốc trị thương mà Hứa Chí Khanh ban thưởng cũng không phải loại mà người thường có thế sử dụng, đó là thuốc trị
thương do Tu Hành Giả luyện chế, dược hiệu so với Kim Sang Dược tốt nhất cũng phải mạnh hơn mười lần là ít.
Nén cơn giận trong lòng, Hứa
Chí Khanh trầm giọng hỏi: “Kính Chi, ngươi nói thật đi, nha đầu Bàng
gia, có phải là ngươi đã không theo kịp rồi không?”
Nghe xong câu hỏi của gia gia, Hứa Kính Chi tức giận lắc đầu, gắt gao siết chăt nắm đấm.
”Bàng Hồng Nguyệt mới mười bảy tuổi, nếu như nàng năm nay phá vỡ mạch thứ sáu trở thành tông sư, sau đó tiến vào tông môn, thì địa vị của nàng tuyệt
đối sẽ hơn hẳn của tứ vị chủ nhân, thành tựu tương lai lại càng không
hạn chế. Kính Chi, cơ hội của ngươi không nhiều lắm đâu...”
Vừa
nói lão giả mập mạp vừa lấy từ trong ngực ra tờ giấy nhỏ hơn bàn tay,
trên đó vẽ những đường vân rất phức tạp, chất liệu giống như là một loại da thuộc, nhưng lại đơn giản sơ sài như tờ giấy bình thương, ở chính
giữa có thể nhìn thấy một chữ “Ẩn” phong cách cổ xưa.
Nhìn thấy tờ giấy, mắt Hứa Kính Chi sáng lên, khẽ kêu lên: “Ẩn Thân Phù!”
”Bàng đại tiểu thư không thể coi vừa mắt một Thái Bảo tà phái, nếu như bọn
hắn chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa chứ không phải thực chất, Kính Chi,
ngươi hẳn phải biết làm thế nào rồi chứ.” Giọng điệu lão giả trở nên
thâm độc: “Ngươi sắp phá vỡ lục mạch, đợi đến lúc chuyện này thành công
rồi, ta sẽ sớm đưa ngươi vào tông môn. Có như vậy, Bàng Vạn Lý chỉ có
thể âm thầm nuốt cơn giận mà thôi.”
Hứa Kính Chi nghe xong gật mạnh đầu.
”Hài nhi đã biết, gạo đã nấu thành cơm mới nuốt.” Nụ cười ác độc xuất hiện ở khóe miệng Hứa Kính Chi, vị Hứa thiếu gia này vô cùng hưng phấn mà gầm
gừ: “Ta đoán chừng chén cơm Bàng gia này đã chín!”
Đã định trước
một đêm không ngủ, Hứa Gia tính kế Bàng gia, mà Lê Gia lại oán hận Vạn
gia. Vì tứ đại gia tộc chống đỡ Tiền tông, cũng không phải bền chắc như
sắt thép. Chính phái tự cho mình là giang hồ Phổ Quốc, chẳng những bên
trong tồn tại lục đục với nhau, còn có Thái Thanh Giáo trong bóng tối
nhìn chầm chầm.
Trời còn chưa sáng, ngoài cửa lớn hoàng cung văn võ đại thần sớm đã đứng chờ.
Hôm nay là buổi triều sớm, bất kể quan viên nào đều không dám muộn một
khắc. Phía trước văn võ đại thần, hai vị Tể tướng đương triều đang
chuyện trò vui vẻ. Lúc này một vị quốc sư thân hình cao lớn mặc pháp bào đạo gia, bước xuống từ cỗ xe ngựa xa hoa, long hành hổ bộ đi tới, dừng
lại trước cửa Hoàng cung.