Từ Ngôn không nghe sai, cho nên lỗ tai của hắn không có vấn đề. Tuy mắt
trái nhìn không được nhưng thính giác của hắn tuyệt đối linh mẫn.
Đã không phải nghe lầm, thì chuyện Bàng Hồng Nguyệt chất vấn khiến hắn khó giải quyết rồi.
Sau khi do dự nửa ngày, Từ Ngôn xấu hổ hỏi lại một câu:
”Nàng thật sự muốn so với Tiểu Hắc xem ai đẹp hơn hả?”
”Đúng!”
Bàng Hồng Nguyệt ngẩng lên đầu, nói ra khẳng định từng chữ một:
”Là ta đẹp hay là Tiểu Hắc đẹp?”
”Đương nhiên là nàng đẹp!”
Từ Ngôn không chút do dự đáp. Bởi hắn cảm thấy, nếu mình còn do dự thì
thiết tưởng hậu quả sẽ chịu không nổi, cho nên còn chen thêm một câu:
”Nàng xinh đẹp hơn Tiểu Hắc nhiều!”
Nghe hết lời tán dương này, người thiếu nữ thất lạc cả buổi rốt cục lấy lại
kiêu ngạo của mình. Hai mắt nàng mở lớn, trong đó chớp động hào quang tự hào; cần cổ trắng nõn thoạt nhìn càng giống một con thiên nga kiêu ngạo đang ngẩng cổ lên.
”Đúng không Tiểu Hắc!?”
Từ Ngôn phun
ra một câu làm cho Bàng Hồng Nguyệt thiếu chút nữa kéo dài cổ tới mà
nhìn. Con heo đen khéo hiểu lòng người khò khè hai tiếng tỏ vẻ đồng ý
đáp, cô gái đẹp như vậy thì nó tự nhận không bằng.
Bàng Hồng
Nguyệt trừng lớn hai mắt, không thể tin nhìn chú heo nằm trong lòng
thiếu niên đối diện. Có một ngọn lửa vô danh kèm theo xấu hổ và giận dữ
tới cực điểm nổi lên trong lòng, Bàng Hồng Nguyệt chỉ vào chú heo con,
ngón tay run rẩy mà hỏi:
”Nó, nó là Tiểu Hắc!?”
”Chính là nó. Quên giới thiệu, đây là Tiểu Hắc nhà ta, là heo ta nuôi. Hắc hắc.”
Từ Ngôn cười ngây ngô nói tiếp:
”Tiểu Hắc, đây là Hồng Nguyệt, vợ của ta.”
Khò khè ụt ịt! Khò khè ụt ịt!
Chú heo con Tiểu Hắc vui sướng chào hỏi, nhưng mà đáp lại nó là một cái đầu gối cứng rắn.
Từ Ngôn bị đẩy xuống lầu một, hắn cảm giác mình rất là vô tội.
Tự bản thân cô muốn so vẻ đẹp với heo, vậy mà giờ lại nổi nóng với ta là sao?
Đã qua hơn nửa ngày, Bàng Hồng Nguyệt mới thở phì phì đi xuống. Nàng dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn, hỏi:
”Ngày mai làm sao bây giờ? Ngươi còn không mau nghĩ đối sách đi, mà lại đi
thanh lâu ôm đầu heo này trở về. Nó có thể giúp ngươi đấu sinh tử sao?”
”Chính xác. Nó thật sự có thể giúp ta xử trí Hứa Kính Chi.”
Từ Ngôn nhìn xem con heo đen đang nằm ngáy o..o dưới giường, ánh mắt nhu hòa bảo:
”Tiểu Hắc khác với những con heo khác. Nó là huynh đệ của ta, đã từng cứu
mạng ta và Tam tỷ. Năm đó lúc chạy ra Nguyên Sơn trại, nếu không nhờ
Tiểu Hắc thì ta cùng với Tam tỷ đều bị Xà yêu ăn tươi mất rồi.”
Hiếm khi hắn lộ ra bọ dáng ôn hòa như vậy, làm Bàng Hồng Nguyệt càng thêm
hiếu kỳ về hắn. Giờ đây, trong mắt thiếu nữ thì con heo đen mập ú kia
không còn đáng ghét như trước nữa.
”Nguyên Sơn trại? Hang ổ thổ phỉ à, ngươi lúc nào thì biến thành sơn phỉ rồi?”
Người thiếu nữ hỏi thăm, ở dưới ánh trăng tạo nên một tia rung động. Trong
đêm đen yên tĩnh, cùng với tiếng ngáy của Tiểu Hắc, Từ Ngôn nhẹ giọng
giảng thuật lại chuyện xưa.
”Ta là đứa trẻ mồ côi đươc sư phụ
nhặt về. Sư phụ nói, khi nhặt được thì ta chỉ là một đứa bé mới sinh,
không khóc cũng không cười, chỉ đang bi bô tập nói, không biết nói cái
gì, vì vậy đặt tên là Từ Ngôn, tự Chỉ Kiếm.”
Từ chuyện chơi đùa
với đám bạn nhỏ chơi đùa, đến trải nghiệm nguy hiểm ở Lão Phần sơn; khi
là hài đồng chứng kiến lão đạo sĩ bị tế sống, đến lúc đi xa tha hương;
mạo hiểm nơi Nguyên Sơn trại, rồi cảnh an nhàn ở Mai Hương lầu; âm mưu
Quỷ Vương môn, thẳng đến việc Ngọc Lâm tự sụp đổ. Đêm nay, Từ Ngôn nhìn
vầng trăng sáng trên trời cùng Minh Nguyệt, kể lại những chuyện không
bình thường mà chính hắn đã trải qua.
Và Bàng Hồng Nguyệt, dưới
ánh trăng nàng chăm chú lắng nghe người thiếu niên trông có vẻ bình
thường phía đối diện, nhưng lại có những trải nghiệm không bình thường
chút nào.
Từ Ngôn cảm thấy hôm nay bản thân mình rất kỳ quái. Hắn chưa bao giờ sẽ để lộ những chuyện này trước mặt người khá. Thế nhưng
chẳng biết tại sao, lúc nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Bàng Hồng Nguyệt,
hắn liền buông bỏ toàn bộ phòng bị trong lòng, tiêu hủy chúng từng chút
một, làm cho lớp ngụy trang thường ngày bong ra từng miếng từng miếng
một. Cho đến hiện tại đã hiển lộ ra bản tâm, cũng là bộ mặt chân thật
của mình.
Có lẽ là cảnh ban đêm đen đặc, ánh trăng ngoài cửa sổ bị mây che đậy, ánh đèn cầy đốt gần hết trở nên lúc sáng lúc tối.
”Nguyên lai là người Đại Phổ. Tại sao ngươi lại nói cho ta biết?”
Giọng nói nhu hòa nhỏ nhẹ của cô gái theo sáng yếu ớt truyền đến, mang theo
một tia ý vị oán trách, còn mang theo một sự vui mừng.
”Bởi vì, nàng là nương tử của ta a!”
Đây là lời đáp trả bình tĩnh và nhu hòa của chàng thiếu niên.
Một câu nương tử, không còn là sự trêu chọc như thường ngày nữa. Vào lúc
này, một sợi tình cảm thực lòng, rốt cục đã nối liền đến hai con tim.
Đùng.
Ngọn nến ảm đạm, mùi thơm thoảng tới, là loại mùi thơm mà Từ Ngôn thích nhất: Mùi hương hoa Thiên Tiết.
Hoa Thiên Tiết, ngàn kiếp hoa, trải qua muôn vàn kiếp nạn, từ một đoạn rễ
gian nan giãy dụa trong lòng đất mới có thể nảy mầm chui từ dưới đất
lên. Hắn ưa thích mùi thơm nhàn nhạt của hoa Thiên Tiết, cũng ưa thích
sức sống quật cường bất khuất của nó.
Vầng trăng lưỡi liềm ngang
bướng lộ ra một góc từ trong mây đen. Một tia sáng của ánh trăng chiếu
vào đôi môi nhỏ xinh. Có lẽ chỉ có mấy chú chim nghiêng đầu nhìn giữa
chạc cây, mới nhìn rõ chỉ trong chớp mắt này, hai làn môi chỉ vừa chạm
khẽ rồi lập tức tách ra.
Trong tràng bước chân bẹp bẹp vang lên, cô thiếu nữ thẹn thùng chạy như bay lên lầu.
”Thơm quá má ơi!”
Người thiếu niên si ngốc, nhìn qua đầu thang lầu tối như mực, cười hắc hắc ngây ngô rồi hô lớn:
”Hồng Nguyệt, sáng mai hỏi lão phu nhân, Lưu Lan cốc là nơi nào. Sau khi giết chết tên khốn nạn Hứa gia thì ta sẽ lập tức xuất phát. Tiện thể nàng
cũng hỏi một câu Ẩn Thân phù là cái gì, đến lúc đó có lẽ có thể cần
dùng đến. Đừng quên nhá!”
Nghe tiếng nói dưới lầu của Từ Ngôn, cô gái đang đỏ bừng mặt rúc trong chăn căn bản không có để ý tới. Trong
lòng nàng nghĩ mặc kệ ngươi, chỉ là sáng sớm lại chạy đến cầu khẩn lão
tổ tông.
Những thiếu niên lâm vào võng tình, luôn cứ khẩu thị tâm phi* như thế.
(*) = Nói một đằng làm một nẻo
Tối nay với tâm hồn không ngừng nhảy loạn, người thiếu nữ xấu hổ đỏ mặt
trốn trên giường nhất định không thể ngủ. Không ngủ được còn có chàng
thiếu niên ở chung với con heo đang say ngủ, còn có một đội binh mã đang tiếp cận kinh thành.
Đội ngũ này di chuyển vô thanh vô tức, mới
từ đường núi chuyển tới quan đạo thì vị tướng lãnh thân kinh bách chiến
dẫn đội bỗng ngừng bước, y phất tay ý bảo cả đội dừng lại.
Y phát hiện có mấy con chim ăn đêm bay vút lên từ trong rừng cách đó không xa.
”Người Hình bộ chắc không ra khỏi thành đi!?”
Người thủ lĩnh không quay đầu lại, vừa quan sát xung quanh, vừa thấp giọng hỏi.
”Đã ra khỏi thành rồi, lập tức sẽ gặp nhau.”
Có binh sĩ mới trở về tiến lên đáp.
Người thủ lĩnh không động mà càng thêm cảnh giác. Hắn không phát hiện tung
tích của địch nhân mà cảm thấy một cỗ lãnh ý, như thể có người đang ẩn
trong đêm tối nhìn mình chằm chằm.
Hít một hơi thật sâu, vị cao thủ Trúc Cơ này không khỏi nghi hoặc với dự cảm của mình.
Chưa tới mười dặm nữa là sẽ hội họp với người Hình bộ rồi, không thể gặp chuyện không may mới đúng.
Vừa mới nghĩ tới đây, đột nhiên có một trận gió đêm thổi tới, đi cùng với
nó là một luồng khí lạnh ẩm ướt. Hình như là trận gió lớn trước khi có
mưa to, cuốn động lên không ít lệ khí.
Trong giây lát y ngẩng đầu nhìn lại, một vầng trăng lưỡi liềm nhô cao trên đỉnh đầu.
Không mây.
Không tốt!
”Địch tập kích!”
Keng!
Âm thanh rút kiếm vang lên hợp thành một, nguyên một đám cao thủ Trục Vân
vệ mắt hổ trợn lên, biến đổi trận hình, mang trên trăm tấm chắn dựng
lên, bao vây đám tù phạm đã bị khóa sắt còng lại.
Viện quân cách
chưa đến mười dặm. Dù cho có lượng lớn thiết kỵ Man tộc đánh tới thì bọn chúng đừng mơ tưởng cướp đi trọng phạm trong tay đội quân tinh nhuệ
này.
Không có tung tích địch nhân, chỉ có luồng gió mang theo khí tức âm lãnh cuốn tới.
Một giọt nước nhỏ lên đầu vị tướng lãnh lĩnh đội. Hắn nhanh dùng tay xoa
đi, nhưng trong tay xuất hiện một mảng đỏ thẫm. Hắn còn chưa kịp kinh
ngạc, thì sau lưng đã vang lên rất nhiều tiếng động xào xạc dày đặc; như có người dùng vô số cây móc sắt, đâm thủng một đống lợn chết.
Trong trận địa sẵn sàng đón quân địch bắn lên một đám máu me. Trên người trăm kẻ tù phạm cướp tiêu xuất hiện vô số lỗ nhỏ rậm rạp, những lỗ nhỏ này
xuyên qua toàn bộ cơ thể bọn chúng. Miệng cả đám người này bị xuyên phá
hư, đến sắp chết cũng không thể phát ra tiếng kêu nào; bọn chúng chỉ có
thể trợn lớn mắt, trên mặt hiện nét hoảng sợ vô cùng, nguyên một đám ngã vào giữa vũng máu.
Gió. Chỉ trong một cái chớp mắt, sau cơn gió
thổi qua, trên trăm tên tù phạm đã không còn ai sống sót. Đội ngũ Trục
Vân vệ áp giải trọng phạm, không tổn hao chút lông tóc gì!
Người
thủ lĩnh giật mình đứng ngay tại chỗ, ngơ ngác nhìn trăm người mất mạng
chỉ trong nháy mắt. Đã qua thời gian rất lâu, vị thiên tướng Trục Vân vệ này mới phát ra mấy chữ từ trong kẽ răng.
”Hư... Hư... Đan!”