Dịch giả: Hoangtruc
Đến lúc Từ Ngôn chọn xong hai con ngựa thì trời đã quá trưa.
Đặt tiền cọc cho người bán ngựa xong, Từ Ngôn cao hứng bừng bừng chạy ra ngoài trấn.
Mã Vương trấn quả nhiên là nơi mua bán ngựa của nhân gian, so với Phong
Sơn thành thì giá cả ở đây tiện nghi hơn rất nhiều. Hai con ngựa này
tổng cộng mất năm ngàn lượng bạc, tuy không phải là thiên lý mã nhưng
không chênh lệch nhiều lắm. Nếu đặt tại Phong Đô thành, một con ít nhất
cũng có giá bốn ngàn lượng, thậm chí nếu gặp một vài tên đầu gỗ có thể
dư sức biến hai con này thành Thiên lý mã.
Từ Ngôn không được tính là kẻ hiểu ngựa, hắn cũng chưa từng nhìn qua nhưng có nghe nói đến.
Ngựa có hơi thở dài hơn so với những con khác, hơn nữa tim đập trầm thấp thì nhất định không quá kém.
Tiểu đạo sĩ quanh năm giao tiếp với heo, bản lĩnh nhìn heo tuyệt đối là cao
ngất. Áp dụng bổn sự nhìn heo lên nhìn tướng ngựa cũng tính là Từ Ngôn
thông minh, bởi vì phần lớn thể chất động vật đều được phân biệt như thế này, cũng tính là bản lĩnh suy một ra ba của hắn.
Đã tìm được
ngựa tốt, giao tiền đặt cọc xong, coi như đại sự trong lòng được giải
quyết. Còn lại chỉ là tâm tính hiếu kì của thiếu niên.
”Phía đông, xà yêu, chính tà đại chiến...”
Đứng ngoài trấn, Từ Ngôn nở nụ cười ngây ngốc, tự nói lấy: “Xem ra trò vui này không cần phải mua vé, thật tốt!”
Từ Ngôn không biết là khi hắn chạy tới phía đông chuẩn bị xem trò hay, thật ra trò hay kia đã được trình diễn rồi.
Ngay tại một nơi sâu trong phía đông rừng trúc, một con cự mãngcó bề ngang
to bằng cái thùng nước đang vọt chạy với tốc độ rất nhanh, khi thì phóng vắt lên thân trúc xanh, khi thi bò sát trên đám lá mục dưới đất. Đuôi
rắn hất mạnh lên, có thể đánh đứt ngang một thân trúc to cỡ miệng chén.
Toàn thân cự mãng có màu xanh, đỉnh đầu có mào bạc tương tự như mào gà, nhìn qua thập phần kì dị, lưỡi rắn đỏ tươi thè thụt như hít thở từng ngụm
khí lớn. Có điều Cự mãng này có chút rối loạn, chạy đông chạy tây mà
không theo mục tiêu gì cả.
Ngay khi cự mãng bò qua, khu rừng vang lên tiếng bước chân rất nhẹ, sau đó là vài chục bóng người tiến tới
gần. Bọn họ là một đám võ giả, tay cầm đao kiếm, cầm đầu là vị các chủ
mà Từ Ngôn từng nhìn thấy trong quán trà.
Đến gần một con suối nhỏ, người này ngừng lại.
“Các chủ, nghiệt súc kia chạy thoát về hướng Tây.” Một võ giả đang ngồi chồm hỗm dưới đất xem xét dấu vết của mãng xà lưu lại trên đường đi.
“Cứ đi theo sau là được, dồn nó đến hố bẫy rồi động thủ.” Hai mắt người
trung niên sáng như điện, phân phó một tiếng rồi tiếp tục cùng đám thủ
hạ đuổi theo.
Những người này chỉ lùa rắn, mà không phải giết nó.
Cùng lúc này, khắp nơi trong rừng trúc đều đã giăng đầy đám người chính
phái. Tất cả đều đang truy tìm con cự mãng Ngân Quan, đột nhiên một nhóm người phát hiện ra mục tiêu. Nếu từ trên không trung nhìn xuống, rừng
trúc như dần xuất hiện một vòng vây mơ hồ, còn con cự mãng thì bị dồn
dần về phía một khe núi tĩnh mịch.
Trong khe núi tĩnh mịch kia đã được đám người này đào sẵn một cái hố to, đáy hố phủ đầy gai sắt. Đây
là một cái bẫy cực lớn, chuẩn bị riêng cho Xà yêu.
Tuy đội ngũ
chính phái vây quét Xà yêu có không ít, hơn mấy trăm người. Nhưng trong
chỗ sâu của khu rừng trúc này còn ẩn giấu nhiều bóng người hơn nữa.
Quỷ Vương môn muốn làm hoàng tước đang ẩn sâu tại một nơi bí mật gần đó, đợi con bọ ngựa kia bắt được con ve.
Khi Từ Ngôn đến phía đông khu rừng trúc, đã không còn nhìn thấy bóng người
nào, chỗ mà Vương Bát Chỉ nói là nơi tụ tập cũng không có ai cả. Từ Ngôn bèn đứng gãi gãi đầu, hắn phát hiện quả nhiên không cần phải mua vé,
thế nhưng lại không tìm ra được tràng cảnh chơi đùa diễn ra ở đâu?
Đang tính tìm kiếm loanh quanh thì Từ Ngôn nghe được bên phía Tây Bắc truyền ra tiếng nổ vang. Sau đó mặt đất gần như thoáng run rẩy như có một con
quái vật khổng lồ nào từ rơi trên cao xuống đất.
“Quả nhiên là dùng cạm bẫy.”
Nghe tiếng nổ vang này, Từ Ngôn lập tức kết luận đó là động tĩnh của cạm
bẫy. Thật ra võ giả săn giết Yêu vật không khác thợ săn săn giết dã thú
là mấy, trừ phi có thực lực đấu chính diện tất thắng với Yêu vật, còn
không thì việc vận dụng cạm bẫy là điều hiển nhiên.
Từ Ngôn nhanh chóng lao về phía truyền ra tiếng động ầm vang đó. Trong lúc hắn chạy
đi thì mấy ngàn đệ tử Quỷ Vương môn từ chỗ ẩn thân cũng đồng thời tuôn
ra, không chút tiếng động hướng thẳng về phía khe núi.“Ngân Quan xà đã tới tay, ha ha ha, chúc mừng Các chủ.”
Bên cạnh cạm bẫy nơi khe núi là một nữ tử hơn ba mươi tuổi đang cầm kiếm,
đang đứng đối diện với vị Vu các chủ kia, vui vẻ nói tiếp: “Một con Ngân Quan xà, nửa hạt Trúc Cơ đan. Vu các chủ, có thể nói lần này thu hoạch
của Thanh Vân các tương đối khá a.”
Nữ tử tên là Ngọc Như Ý, là
môn chủ Ngọc Kiếm môn, bản thân có cảnh giới võ giả Tiên Thiên Tam mạch. Còn Vu các chủ trong miệng nàng này, chính là Các chủ Thanh Vân các Vu
Thành.
Cảnh giới Vu Thành và Ngọc Như Ý tương đương nhau, mà
Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn là hai môn phái tự cho mình là chính phái cũng không lớn. Hành tung của bọn họ thập phần bí ẩn, mới có thể đặt
chân ngang dọc nơi Tề quốc này. Chẳng qua đoạn thời gian này, tình cảnh
bọn họ cũng không được tốt lắm.
“Ngọc Môn chủ không nên cao hứng
quá sớm. Nghiệt súc kia không phải chỉ cần cái bẫy này là có thể đối phó được. Nếu quả thật có thể chém giết được con yêu này, cũng không thiếu
chỗ tốt cho Ngọc Kiếm môn các ngươi.”
Vu Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Xà yêu đang giãy giụa trong bẫy. Cái bẫy này quả thật khá lớn, gai nhọn dưới đáy bẫy cũng rất sắc bén, chỉ là Xà yêu rơi vào bẫy lại
không có bao nhiêu vết thương trên người.
Những gai sắc kia rõ ràng lại không cách nào dễ dàng đâm rách được da rắn!
Xung quanh bẫy này có hàng trăm võ giả khác, đa số trong đám đều đang giương sẵn cung tên. Nhưng đám võ giả chính phái này cũng không có vây hết bốn phía hố bẫy, mà chỉ xúm kín khắp ba hướng Đông Tây Nam, còn cánh Bắc
lại không có chút bóng người.
Ngọc Như Ý vừa định ra lệnh cho đám thủ hạ bắn tên, thì tai nàng đột nhiên giật giật, mặt biến sắc, vội nói: “Có người vây núi!”
Vu Thành nghe thấy lại không có vẻ ngoài ý, chỉ nhìn về một nơi xa trong
rừng, nói nhỏ: “Quả nhiên tiểu thư Bàng gia đoán không sai. Tà phái nghe được tin tức Ngân Quan xà sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Lần này bọn
chúng thật sự muốn làm hoàng tước sao? Hừ! Vậy nhìn xem ai cao ai thấp
vậy!”
Từ một nơi sâu trong rừng trúc rậm rạp, có thể nhìn thấy
thấp thoáng bóng người, rồi vô số thân ảnh nhanh chóng tiến tới gần. Vu
Thành hất mạnh tay lên, Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn vậy mà lại buông
bỏ Xà yêu trong hố bẫy, nhanh chóng lùi về ngọn núi hoang phía bên cạnh.
“Yêu xà ở đây!”
“Đám người chính phái lùi lên trên núi rồi!”
Tốc độ đám người Quỷ Vương môn rất nhanh, thoáng chốc đã tới gần bẫy. Mấy
tên đệ tử Quỷ Vương môn tới đây đầu tiên nhìn thấy Xà yêu đang trong hố
bẫy, lập tức báo cáo tin tức này cho đầu lĩnh của mình.
Lần vây
quét chính phái này, chẳng những Quỷ Vương môn phái ra mấy ngàn người
ngựa trong Tám đường khẩu, mà còn có mười tám vị Thái Bảo xuất hiện. Đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ cũng có mặt trong đám người.
Quét mắt
nhìn về ngọn núi hoang đám chính phái rút lên đó, ánh mắt Trác Thiếu Vũ
âm trầm, gã khoát tay. Lập tức đội ngũ của bốn Đường khẩu nhanh chóng
kéo qua vây quanh dưới chân ngọn núi hoang với ý định chặt đứt đường lui của chính phái.
Chính phái chỉ có khoảng tám trăm đến một ngàn
người, còn Quỷ Vương môn có mấy ngàn người ngựa kéo đến đây. Nếu không
một mẻ hốt gọn đám chính phái này thì khỏi kêu bọn họ là Tà phái nữa
rồi.
Thật ra trong mắt Trác Thiếu Vũ, Thanh Vân các và Ngọc Kiếm
môn chỉ như một loại chính phái đang kéo dài hơi tàn trong Tề quốc này,
không có chút uy hiếp gì cả. Bản thân gã có thực lực Tiên Thiên Tứ mạch, gộp chung cả môn chủ Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn cũng không phải là
đối thủ của gã. Tự mình áp trận lần này, mục đích thực sự của gã là con
Xà Yêu đang giãy giụa trong cái hố lớn đằng kia.
Mào bạc của Ngân Quan xà là một loại tài liệu trân quý dùng để luyện đan của Tu hành
giả. Một cái mào bạc có giá trị tương đương với nửa hạt Trúc cơ đan, nếu có thể gom đủ hai con Ngân Quan xà, có thể dễ dàng đổi được một hạt
Trúc cơ đan.
Tài liệu luyện đan trân quý, Võ giả không dùng được
nhưng lại là thứ Tu hành giả vô cùng xem trọng. Vì Ngân Quan xà này mà
Trác Thiếu Vũ không tiếc mở tiệc chiêu đãi Diêm tướng quân, tiếp nhận
lấy nhiệm vụ tiêu diệt Xà yêu này từ trong tay đối phương. Còn chuyện
đánh chết chính phái chỉ là thuận tay mà thôi.
Quỷ Vương môn vừa
tới, chính phái đã rút lui về phía núi hoang khiến Trác Thiếu Vũ nổi lên chút nghi ngờ. Khi nhìn thấy Ngân Quan xà gần trong gang tấc, gã không
chần chừ nữa, mà chuẩn bị giết chết Yêu vật khó dây dưa này trước.
Võ giả đơn độc cho dù có thực lực Tiên thiên Ngũ mạch cũng rất khó thắng
được một con Yêu vật. Một mình đánh chết được Yêu vật thì chỉ có Tu hành giả chính thức, có thực lực Trúc cơ cảnh mới làm được.
Tuy không cách nào độc chiến với Yêu vật, nhưng ỷ vào nhiều người, mấy ngàn tên
võ giả bình thường cùng với mấy trăm võ giả Tiên Thiên dư sức diệt được
một con Yêu xà. Thật ra nếu Yêu xà kia không rơi vào bẫy thì lần này Quỷ Vương môn nhất định sẽ phải chết không biết bao nhiêu người đấy.
Bước vài bước đến cạnh hố bẫy, Trác Thiếu Vũ đứng ngay đúng hướng Bắc của hố này, gã nhìn vào Xà yêu dưới hố, chuẩn bị ra lệnh cho thủ hạ động thủ.
Không cần quan tâm đao kiếm hay cung nỏ, nhiều người thế này đồng loạt
ra tay, Xà yêu sớm muộn gì cũng phải chết.
Rặc rặc…..rặc rặc soạt!
Trác Thiếu Vũ còn chưa kịp mở lời ra lệnh, mặt đất dưới chân gã đột nhiên
rung chuyển mạnh. Sau đó là mảnh gỗ vụn vỡ bay tán loạn, mặt Bắc của cái hố bẫy vây khốn Xà yêu vậy mà lại bất ngờ sụp đổ xuống!