Bàng Gia rất náo nhiệt, người đến xem náo nhiệt lại càng nhiều.
Ngoài cửa lớn, hàng xóm bu xung quanh rất đông, người đứng ở phía Mai Hương
lâu đối diện trông sang nhiều không kém. Một số người bình thường rõ
ràng không đi thanh lâu cũng xuất hiện ở Mai Hương lâu. Không phải vì
tầm hoa vấn liễu, mà là để xem thị phi từ Bàng gia.
Lúc Từ Ngôn
đi đến trước Bàng gia, lại càng hoảng sợ. Hắn không nhìn được tình hình
bên trong mà chỉ có thể nghe được có người đang quát mắng.
”Chưa
đầy hai tháng bọn tiểu bối đã liên tiếp bị đánh ở bên ngoài, còn không
phải vì liên quan đến người Hứa gia sao? Ngươi không đi thì Bàng gia
chúng ta cũng không thể được thái bình!”
Nghe được tiếng nữ nhân the thé kêu gào từ đằng xa, Từ Ngôn không nhận ra được là giọng của ai.
”Bị đánh thì đánh lại, đánh không lại người ta thì gọi người trợ giúp. Đằng này khóc sướt mướt như bọn hèn nhát, còn gì là uy phong nữa chứ?”
Lời phẫn nộ này thì Từ Ngôn nhận ra, là tiếng Bàng Thiếu Thành. Hắn ở bên
ngoài không nhìn được tình hình bên trong, người lại quá đông, cố gắng
cũng không lách vào được, đành phải ở ngoài tìm người hỏi thăm.
Người xem náo nhiệt không sợ lớn chuyện hơn, hơn nữa càng ưa thích kể lại cho người khác nghe. Lão hán kia bị Từ Ngôn hỏi thăm không quay đầu lại đã
bắt đầu kể lưu loát.
”Còn không phải vì lần trước gia chủ Bàng
gia đã tự tuyên bố thoát ly Bàng gia trên lôi đài, rồi sau đó lần lữa
không đi, cho nên những đứa tiểu bối Bàng gia không biết là bị ai đánh
ngoài đường, đã trở về đổ bực tức lên người lão nhân gia. Chúng nói là
do liên quan đến Bàng Vạn Lý. Đây rõ ràng là muốn đuổi ông ta đi mà.”
”Gia chủ hiện tại của Bàng gia muốn lập uy đoạt quyền, nhưng chính mình lại
không ra mặt, để cho tiểu bối trong nhà đến gây rối, chuyện rõ ràng là
vậy.” Một người bán hàng rong bên cạnh chen vào một câu. Những điều này
láng giềng đều có thể nhìn ra được, xem ra lần náo nhiệt này của Bàng
Gia cũng không nhỏ rồi.
”Vắt chanh bỏ vỏ, bọn hắn cũng không nhớ
lúc trước Bàng Vạn Lý vất vả vì Bàng gia bao nhiêu năm, giờ ở trong nhà
dưỡng thương cũng thành cái gai trong mắt người khác. Xem ra trong những gia tộc quyền thế còn không được tự tại như dân chúng thấp cổ bé họng
như chúng ta nữa. Tuy rằng họ có tiền bạc rủng rỉnh, ăn ngon mặc đẹp,
nhưng nói không chừng sẽ đến một ngày ngã ngựa rơi xuống.” Lão hán rung
đùi đắc ý, còn giải thích thêm vài câu.
Nghe xong mấy lời đó, Từ Ngôn phần nào đã hiểu được nguyên nhân sự tình.
Sự tồn tại của Bàng Vạn Lý đích thực đã trở thành cái gai trong mắt gia
chủ đương nhiệm. Thực tế mối thù truyền kiếp hai nhà Bàng Hứa chẳng
những ảnh hưởng đến gia chủ đương nhiệm mà còn ảnh hưởng đến bọn tiểu
bối. Hứa gia tận lực trả thù, gia chủ hiện nay xui xẻo lãnh đủ.
Gia chủ hiện tại của Bàng gia không phải không biết Hứa gia thế lớn, nên
bây giờ muốn trục xuất Bàng Vạn Lý. Hơn nữa, bọn họ xem ra vị Lão thái
quân kia hẳn còn chưa trở lại.
Nếu như Bàng Phi Yến vẫn còn ở
trong Bàng Gia thì không có khả năng có người dám quấy nhiễu. Thế nhưng
khi lão thái quân không có ở đây thì khác, lục đục nội bộ trong gia tộc
thế này Từ Ngôn cũng không phải chưa từng biết. Năm đó Mai Tam Nương bị
đuổi khỏi gia môn như thế nào, hắn đã tận mắt chứng kiến.
”Tránh ra chút, tránh ra chút, heo đây, coi chừng dính phân heo a.”
Lần này để Tiểu Hắc mở đường nên Từ Ngôn chen lấn dễ hơn nhiều. Hắn xuyên
qua đám người, liếc nhìn Bàng Thiếu Thành đang cãi nhau với một nữ nhân
tay chống nạnh. Nữ nhân kia không biết phu nhân nhà nào, cũng có vài
phần nhan sắc, nhưng miệng lưỡi lại độc địa kinh khủng.
”Liên lụy làm vợ con không được yên ổn, các ngươi còn mặt mũi chiếm đại viện Bàng Gia không đi. Loại trưởng bối này chết sớm một chút thì tốt, tránh làm
liên lụy suy bại cả gia tộc, không gượng dậy nổi. Đến cuối cùng rơi vào
kết cục cửa nát nhà tan, con cháu chán nản nha.”
Nữ tử chống
nạnh, ngửa cổ, chửi như hát hay. Người ta nói việc xấu trong nhà không
truyền ra ngoài, mà bà ta đứng ở cửa lớn mắng chửi, rõ ràng là muốn để
cho hàng xóm chung quanh nghe rõ. Bên cạnh bà ta là một thanh niên hai
mươi tuổi mặt mũi bầm dập ngồi dưới đất, không nói tiếng nào, hẳn là
người vừa bị Hứa gia đánh trên đường.
”Nhìn xem, nhìn xem, đại
gia hỏa phân xử thử, con của ta bị đánh thành như vậy, chính là vì bị
lão già Bàng Vạn Lý liên lụy đấy!” Bà ta chỉ mặt Bàng Thiếu Thành đối
diện, mắng: “Ngươi là Bàng nhị thiếu gia võ công cái thế, khuyển tử nhà
ta tầm thường vô vi, ngươi không sợ Hứa gia nhưng chúng ta rất sợ. Hôm
nay bị đánh một trận, ngày mai nếu như bị người ta làm thịt, chẳng lẽ
chúng ta phải nén giận sao? Bàng phủ chúng ta không dám ở nữa rồi, cha
ngươi không đi thì chúng ta đi!”
Mặc dù Bàng Thiếu Thành được
mệnh danh là thiếu gia hào hoa, đối mặt với người đàn bà chanh chua này
cũng bất lực. Y tức giận vô cùng nhưng hết lần này đến lần khác đều
không thể nói gì để phản bác.
Quả thật cha y đã từng nói muốn thoát
ly Bàng gia trước mặt vạn người, người ta bây giờ nói rõ muốn đuổi cha
của Bàng Thiếu Thành thì y cũng chẳng làm cách nào được.
”Tam
tẩu, ngươi yên tâm, ai đánh con của ngươi, ta thay ngươi đánh trả, được
chưa?” Bàng Thiếu Thành cả giận nói: “Nếu như ngươi chưa nguôi giận thì
ta mang đầu của y về cho ngươi!”
”Ai ôi!!! Nhị thiếu gia bớt giận a, chúng ta có thể không chịu nổi, ngươi giết người, người ta tới trả
thù, vẫn là tìm chúng ta trút giận, đến lúc đó làm hại mẹ con chúng ta
mạng dưới cửu tuyền ngươi mới thỏa lòng có phải không?”
Nữ nhân
đanh đá liên tục làm Bàng Thiếu Thành không biết làm sao, mà không thể
động thủ với bà ta. Đương khi y tức giận bừng bừng, đám người yên tĩnh
trở lại. Nữ nhân kia còn muốn nói gì đó nhưng vừa nhìn thấy Bàng Vạn Lý
được Bàng Thiếu Vĩ dìu ra đến cửa thì lập tức câm miệng nín thinh.
”Thiếu Thành, lui ra đi.”
Bàng Vạn Lý sắc mặt vẫn không tốt, tự mình đi không nổi phải có người dìu, nhưng khí thế vẫn còn.
Dù sao đã từng chưởng quản Bàng gia năm năm, từng là Đông gia Tiền tông,
lão vừa xuất hiện thì nữ nhân kia cũng không dám làm càn.
”Ngươi cùng Thiếu Vĩ ở lại Bàng gia, vi phụ sẽ rời đi, từ nay về sau không còn dính líu gì nữa.”
Bàng Vạn Lý nhìn người trẻ tuổi ngồi dưới đất, giằng khỏi tay người con lớn, khập khiễng mà quật cường bước ra ngoài cửa. Nữ nhân kia vừa nhìn thấy
Bàng Vạn Lý rời đi, lập tức trên mặt lộ vẻ vui mừng.
Một vị gia
chủ thất thế rơi vào tình cảnh bị người ta ép phải rời khỏi Bàng phủ,
kết cục của Bàng Vạn Lý thật sự ảm đạm. Bàng Thiếu Vĩ và Bàng Thiếu
Thành không dám ngăn trở phụ thân, muốn đỡ lão ra ngoài nhưng cũng bị
quát tháo đuổi về.
Bàng Vạn Lý có thể đi, nhưng Bàng Thiếu Vĩ và
Bàng Thiếu Thành lại không thể. Nếu như cả hai đứa con trai của ông cũng ly khai Bàngg thì nhất mạch của ông xem như triệt để đoạn tuyệt với
Bàng gia.
Không ai tình nguyện thoát khỏi gia tộc, mục đích của
Bàng Vạn Lý là lưu lại huyết mạch của mình. Lão coi như mình chết ở bên
ngoài, nhưng hai đứa con trai vẫn là người Bàng gia.
Gia chủ quật cường, cô đơn đi về hướng cửa lớn, thoạt nhìn muôn phần đìu hiu.
Trong lòng Bàng Vạn Lý lạnh lẽo, nhưng lão không oán hận bất cứ kẻ nào, bởi
vì việc này chính do lão quyết định. Lão tổ tông ép lão phải ở lại Bàng
gia, nhưng tự lão đã cảm thấy mắc nợ Bàng gia quá nhiều, chi bằng sớm
ngày rời đi.
Từ Ngôn từ trong đám người đi ra, một tay đỡ lấy vị
gia chủ cô độc kia. Bàng Vạn Lý đang cúi đầu, chưa nhìn thấy được người
bên cạnh là ai đã thấy dưới chân là heo nhỏ Tiểu Hắc.
”Chỉ là một người đàn bà điêu ngoa đanh đá mà thôi, loại gia hỏa mồm phun phân thối này, nhạc phụ đừng nghe làm gì. Hắc hắc, con rể đã trở về đây.”
Từ Ngôn cười ha hả xuất hiện bên cạnh Bàng Vạn Lý, làm lão sững sờ kinh ngạc. Bàng Thiếu Vĩ và Bàng Thiếu Thành cũng giật mình.
Hai tháng trước thánh chỉ vừa tới, đã không thấy bóng dáng Từ Ngôn, người
trong Bàng gia còn tưởng là vị cô gia này thừa dịp loạn lạc đã chạy
thoát thân, không ngờ nay lại trở về.
Không đợi Bàng Vạn Lý mở
miệng, nữ tử kia lại không an phận chỉ vào Từ Ngôn mắng: “ Tên ở rể chó
chết, ngươi mới là mồm phun phân thối ấy! Ngươi có tư cách gì mắng ta,
ngươi là cái dạng bại hoại ăn chực nằm chờ!”
Vốn không muốn để ý
tới miệng lưỡi độc địa của bà ta, nếu Bàng Vạn Lý đã rời Bàng Gia thì Từ Ngôn chỉ muốn đưa ông rời đi mà thôi, không ngờ bà kia đến cả hắn cũng
mắng, hơn nữa lời trong miệng cũng thật độc địa đi.
Khóe miệng Từ Ngôn hơi vểnh lên, nhìn chằm chằm vào bà ta, trong ánh mắt hiện lên một tia sắc lạnh.
Hắn cũng không phải là Bàng Thiếu Thành, bị người ta mắng không dám cãi
lại. Cơ bản những kẻ dám mắng chửi Ngôn Thái Bảo hắn đây đều sẽ có kết
cục chẳng hay ho gì.