Từ Ngôn không xa lạ gì với linh cầm, sáng nay hắn vừa đọc tới quyển sách cổ ghi chép các loại yêu vật và linh cầm.
Thật ra linh cầm cũng là yêu vật, chẳng qua đã được thuần hóa rồi.
Chỉ có yêu vật bị phai mờ yêu tính, qua rất nhiều đời thuần hóa mời được gọi là linh cầm. Nếu không, coi như không muốn sống nữa mới nuôi một
con yêu vật đầy dã tính hung dữ.
Cách phân biệt linh cầm cũng rất đơn giản, tròng mắt chúng không có
huyết luân. Con ưng trắng giúp Bàng Hồng Nguyệt trốn thoát ở Mã Vương
trấn lúc trước cũng là một con linh cầm mà Bàng gia nuôi dưỡng được.
Con ưng trắng đó tên là Tuyết Ưng, còn con chim non bị Từ Ngôn chọc ghẹo kia là tiểu Tuyết, là con của Tuyết Ưng này.
Trường đấu thú của tứ đại gia tộc không dùng những linh cầm đã trưởng thành, mà chỉ cho những con thú non lên đài. Mục đích của trường đấu
thú không chỉ so thực lực của các đại gia tộc với nhau, mà chính là giữ
lấy hung tính của linh cầm. Nếu không, từng đời cứ dần thoái hóa đi,
cuối cùng linh cầm cũng biến thành gia cầm. Đến lúc đó, chúng nó thật sự ngoài việc là những súc sinh nhiều lông để ăn thịt, có lẽ không còn giá trị sử dụng gì nữa.
Bàng Thiếu Thành giảng giải không có chút che giấu về đấu thú, dù sao Từ Ngôn nghe được cũng không sao cả. Chẳng qua khi nghe đại ca y đề cập chuyện Vạn gia, vị nhị thiếu gia này bất bình tức giận.
“Không phải chỉ là một đầu yêu hùng thôi sao? Không bán thì thôi, còn giở trò lừa gạt Bàng gia chúng ta? Muội tử đừng nóng vội, ngày mai nhị
ca muội vào Bạch Vụ lâm một chuyến, săn giết một đầu yêu vật mang về.”
Bàng Thiếu Thành đầy nghiêm túc nói.
“Muội đi cùng nhị ca!” Bàng Hồng Nguyệt cũng bị kích động theo.
“Hồ đồ! Không ai được đi hết!” Bàng Thiếu Vĩ nghe thấy vậy, mặt mũi
tái nhợt nói: “Không có linh thể yêu vật, cùng lắm thì chim ưng con bị
nuốt mất. Hai người các người mà vào Bạch Vụ lâm, có mạng trở về sao? Ăn nói hồ đồ, ta sẽ bẩm báo với phụ thân ngay bây giờ, trói hai ngươi lại
một chỗ.”
Nghe nói Bạch Vụ lâm trong miệng Bàng Thiếu Vĩ là hiểm địa ở Đại Phổ. Bên trong đó có vô số yêu vật nghỉ chân, võ giả Tiên Thiên đơn độc đi
vào đó cầm chắc cái chết.
“Không đi thì không đi, uống rượu uống rượu.” Bàng Thiếu Thành sợ lão cha nhất, vội vàng nghe lời ngay. Bàng Hồng Nguyệt lộ rõ thất vọng
không thôi.
“Con ưng nhỏ kia nuốt linh thể có thể khôi phục thương thế sao?” Lúc
này Từ Ngôn tò mò hỏi một câu. Dù sao trong ngực hắn đang cất một linh
thể của con kim xà.
“Linh thể càng mạnh, tốc độ khôi phục càng nhanh.” Bàng Thiếu Thành
ngồi bên cạnh nói: “Linh cầm rất chậm lớn, chỉ có nuốt yêu vật hay linh
thể yêu vật, tốc độ lớn của chúng mới nhanh hơn. Cho nên tứ đại gia tộc
săn giết yêu vật chủ yếu dùng làm đồ ăn cho linh cầm. Thật ra linh thể
yêu vật có tác dụng rất lớn đối với thương thế linh cầm. Chim ưng non
của Hồng Nguyệt bị trọng thương trong một lần săn giết yêu vật. Dù sao
thì chim ưng con phải đi theo ưng mẹ học cách săn mồi, không tránh khỏi
việc bị thương hay chết mất. Chúng là linh cầm, con mồi của chúng là yêu vật hung ác, không phải dã thú trong rừng rậm.”
Tiểu ưng theo ưng mẹ đi săn mồi, đã là thói quen từ thời xa xưa của
giống chim ưng, linh cầm Tuyết Ưng cũng không nằm ngoài thói quen này.
Con chim ưng nhỏ của Bàng Hồng Nguyệt cũng vì theo ưng mẹ ra ngoài săn
mồi mà bị yêu vật nổi điên lên làm trọng thương. Tuy nó được cứu trở về
nhưng thương thế vẫn không cách nào khỏi hẳn được.
“Không có con chim ưng non nào khác sao? Không phải trường đấu thú
chỉ cần có một con ưng non tham gia là được sao?” Từ Ngôn đã biết được
đại khái mọi chuyện, không khỏi ngạc nhiên.
“Chỉ ưng non vừa mới một tuổi, mà chỉ có tiểu Tuyết của Hồng Nguyệt thích hợp.” Lần này, người trả lời là Bàng Thiếu Vĩ.
“Không còn cách nào rồi!” Từ Ngôn tiếc nuối nòi: “Không bằng thừa dịp chưa tiến hành đấu thú, chúng ta làm một mâm thịt ưng hầm đậu, có lẽ
mùi vị không tệ. Dù sao chính mình ăn thịt cũng đỡ hơn người khác ăn
sạch chim ưng của mình.”
Nghe thấy Từ Ngôn đề nghị vậy, hai mắt huynh đệ Bàng Thiếu Vĩ, Bàng Thiếu Thành không khỏi ngẩng lên nhìn thẳng vào Từ Ngôn.
Ăn thịt Tuyết Ưng, cả đời này bọn họ còn chưa nghĩ tới.
“Dám ăn tiểu Tuyết của ta, ta hầm cách thủy ngươi trước!” Bàng Hồng
Nguyệt trừng mắt, giận dữ nói. Từ lúc nàng quen biết Từ Ngôn đến nay,
hầu như không lúc nào không cãi nhau cả.
“Nói là nói vậy thôi!” Từ Ngôn không để ý tới nàng, vẫn tiếp tục ăn
cơm. Bàn cá nướng trước mặt nhanh chóng chỉ còn lại xương cá.
Hai huynh đệ Bàng gia an ủi muội muội một phen, ăn cơm xong cũng nhanh chóng rời đi.
Trước khi đi, Bàng Thiếu Thành còn hảo tâm đóng cửa lại, khuôn mặt
nín cười đầy xấu xa đến đỏ bừng. Không rõ vị này muốn tác hợp chuyện tốt cho Từ Ngôn, hay là muốn đóng cửa giúp muội muội y đánh chó nữa. Bộ
dáng hèn mọn này khiến đại ca y chỉ đành lắc đầu.
Trong phòng chỉ còn lại hai người Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt. Bàn
cơm bắt đầu nổi lên khí tức nghiêm trọng, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bàng
Hồng Nguyệt cũng bắt đầu chuyển sang lạnh như băng. Cũng may Từ Ngôn đã
ăn no, ợ lên một hơi rồi cầm lấy quyển sách, dựa vào đầu giường ngồi
đọc.
“Ngươi đang cầm sách của cha ta?” Bàng Hồng Nguyệt đang dỗi hờn, chợt thấy hắn cầm trong tay là cuốn sách cổ trong tàng thư phòng phụ thân,
không khỏi buột miệng hỏi.
“Đúng vậy a, cha cô đưa cho ta xem đấy. Cô có ý kiến gì?” Từ Ngôn vùi mặt sau quyển sách, không ngẩng đầu lên.
Nàng rất nghi ngờ chuyện cha đưa cho Từ Ngôn xe mấy quyển sách về tu
hành giới, nhưng nhìn thấy bộ dạng ngông nghênh của Từ Ngôn có lẽ không
thể ăn trộm được. Bàng Hồng Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa, do dự một chút, vẫn hỏi thêm một câu.
“Tối hôm qua, vì sao ngươi nói trong phòng ta có quỷ?”
“Nhìn thấy!” Từ Ngôn đáp.
“Ngươi có thể nhìn thấy quỷ?”
“Đúng vậy.”
“Ngươi đi mà gặp quỷ cho ta!”
Bàng Hồng Nguyệt không muốn nhiều lời với gia hỏa đáng giận này, cầm
chiếc đũa ném tới. Nàng không có thủ pháp phi thạch như Từ Ngôn, chiếc
đũa chỉ văng tới chân giường, cách Từ Ngôn một đoạn xa.
Đại tiểu thư Bàng gia thở phì phì bước lên lầu, tiện thể gọi Minh
Châu lên cùng. Nàng không tin lời Từ Ngôn, nhưng tối nay tìm thêm một
người ngủ chung cho chắc ăn.
Sau khi đọc xong hết quyển sách về tu hành giới xong, đêm cũng đã
khuya, Từ Ngôn bèn đặt sách xuống rồi ngả người nằm ngủ. Không lâu sau,
âm thanh nghiến răng cọt kẹt..t..tttt, không khác gì tiếng quỷ cào cửa
vang lên.
Quá nửa đêm, một cơn gió lạnh thổi qua, Từ Ngôn nghiến răng nhưng mắt mở to.
Ngay cửa ra vào, lệ quỷ hôm qua lại xuất hiện.
Thật là âm hồn bất tán…
Từ Ngôn nhíu nhíu mày, nhìn quỷ vật bay nhẹ lên lầu hai. Đợi một hồi sau hắn cũng rón rén đi theo.
Tình hình cũng như hôm qua, quỷ vật không đến gần giường ngủ của hai
nữ nhi, mà chỉ lơ lửng nơi cửa sổ phòng một lúc lâu. Sau đó lại vỡ vụn
ra, tản đi mất hút.
Từ Ngôn rón rén trở lui về. Lần này hắn không làm Bàng Hồng Nguyệt
giật mình tỉnh giấc, có lẽ do nàng quá mệt, hoặc do có người bên cạnh
nên Bàng Hồng Nguyệt đã ngủ rất say.
Từ Ngôn lại không ngủ được nữa.
Ác quỷ thường xuyên đến nhà, hắn không thể chịu được a.
Từ Ngôn tương đối hiểu biết tính nết của quỷ vật. Lúc ở Quỷ Vương
môn, âm hồn Văn Thái Bảo không tán đi là vì có cây hòe ẩn nấp, có nơi để cư trú. Như vậy đầu quỷ ở Bàng gia này nhất định cũng có chỗ ẩn thân
mới đúng. Nếu không cho dù có là lệ quỷ cũng không cách gì lưu lại dương gian quá lâu được.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn đi tới trước cửa sổ, mắt trái trừng lên. Hắn
nhanh chóng phát hiện thấy một bóng hồn thể thổi xuyên qua tường viện mà đi.
Do dự một chút, cuối cùng Từ Ngôn không đuổi theo ra ngoài.
Nơi này là Bàng gia, hắn mang thân phận con tin. Hơn nữa nửa đêm chạy ra ngoài, biết rõ thì là hắn đang đuổi theo quỷ, không biết thì tưởng
rằng hắn chạy trốn về Tề quốc.
Một tiếng động phạch phạch trong đêm đen, thu hút ánh nhìn Từ Ngôn
qua gian phòng khách đầu tiên. Trong khe cửa sổ bị đóng chặt, ánh mắt
tiểu ưng lóe sáng. Ánh mắt đó cũng đang nhìn chằm chằm vào nơi quỷ vật
vừa rời đi.
Nhìn thấy tiểu bạch ưng khác thường, trong lòng Từ Ngôn khẽ động.
Chẳng lẽ tiểu ưng kia cũng nhìn thấy được quỷ?