Mai Tam Nương còn tưởng Từ Ngôn lâm vào ma chướng, kinh hoảng mất hồn mất vía.
Nàng gắt gao ôm lấy Từ Ngôn, vừa gào khóc vừa dậm chân, gấp gáp như kiến bò chảo nóng.
Vất vả chui ra khỏi hai ngọn núi cao ngất của Mai Tam Nương, mặt mũi
Từ Ngôn tái nhợt, miệng há lớn hớp lấy không khí: “Tam…Tam tỷ, tỷ dìm
ngộp chết ta á!”
Vội vàng buông Từ Ngôn ra, Mai Tam Nương không khỏi nghi hoặc tra xét Từ Ngôn một lượt, phát hiện thấy ánh mắt tiểu tử này đã tỉnh táo, lỗ
mũi còn có vết máu chảy xuống. Mai Tam Nương mới vỗ ngực an tâm.
Còn chảy máu mũi xuống, nói rõ rằng hắn không lâm vào ma chướng.
Một người khi lâm vào cái loại ma chướng không thể nói rõ ràng này,
chính là gặp phải chuyện không may rồi. Mai Tam Nương vì sợ lúc nãy hắn
làm quá mức tàn nhẫn, chính bản thân không thể chịu đựng được. Nhưng
nghĩ lại, thì mới nhớ người đệ đệ này là một kẻ tàn nhẫn từng cùng nàng
hạ độc giết chết hơn một ngàn tên sơn phỉ.
“Hù chết Tam tỷ rồi, vừa rồi ngươi ngốc nghếch cái gì hả?” Mai Tam Nương tức giận hỏi hắn.
“Năm vạn hai a. Tam tỷ, ta phát tài rồi! Hắc hắc.” Một câu nói này
của Từ Ngôn lập tức lại khiến hắn bị giày vò một hồi. Lúc đầu chỉ một lỗ mũi chảy máu, bây giờ cả hai lỗ mũi đều đầy máu.
“Tam tỷ, đệ lớn rồi, tỷ không thể cứ dùng ngực ép ta như vậy!” Từ Ngôn tức giận bất bình kháng nghị.
“Tam tỷ còn sống một ngày thì ngươi vẫn còn là đệ đệ ta. Tưởng lớn lên sao? Đợi Tam tỷ này chết già rồi hãy nói!”
Kháng nghị vô hiệu, vì vậy Từ Ngôn đành ủ rũ ra vẻ đầu hàng. Thừa dịp trên bàn còn nửa bình rượu ngon, hai tỷ đệ vừa uống vừa trò chuyện. Mai Tam Nương tò mò chuyện làm thế nào Từ Ngôn lại trở thành Thái Bảo. Từ
Ngôn bèn nói sơ qua chuyện mình chiến đấu trên lôi đài một lần. Vị Tam
tỷ của hắn lắng nghe, khi thì gấp gáp, lúc lại thoải mái.
Phiền toái Nhạc Thừa Phong xem như đã hoàn toàn bị trừ bỏ. Đã có thân phận Thái Bảo, đừng nói một tòa Mai Hương lâu, mà mười tòa cũng có thể
che chở được.
Hai tỷ đệ chúc mừng nhau một phen, sau đó mới trở về phòng riêng nghỉ ngơi. Nằm trong phòng mình, Từ Ngôn lại trằn trọc khó ngủ, hắn nghĩ lại biểu hiện của mình trên lôi đài từ đầu đến cuối, nhất là lúc đối chiến
với một trận Tiêu Mộng.
Bản thân mình mới chỉ hiển lộ cảnh giới Tiên Thiên Tam mạch đã được
hai đại tà phái Quỷ Vương môn và Chỉ Phiến môn cố sức lôi kéo. Nếu bị
người khác phát hiện mình đã khai mở Ngũ mạch, chỉ sợ ngoại trừ lôi kéo
còn rước lấy thêm họa sát thân.
Bắt chước kiếm pháp, Phi Thạch tinh xảo, cộng với thân hình linh hoạt và còn thêm cả vận may nữa, là bốn điểm thực lực mà Từ Ngôn biểu hiện
trên lôi đài. Về phần đột nhiên vận chuyển chân khí mạch thứ tư thì có
lẽ không ai phát hiện ra được mới đúng.
Thứ tốt tất nhiên sẽ bị người tranh đoạt. Dùng tâm trí Từ Ngôn sao
không nhìn ra điểm này. Nếu mình trở thành bảo bối, người cướp được nhất định sẽ rất coi trọng, có thể đem hết sức bồi dưỡng, nhưng người không
cướp được, cũng chỉ có sinh ra sát cơ.
Từ Ngôn hoàn toàn không biết quan hệ giữa Quỷ Vương môn và Chỉ Phiến
môn. Chẳng qua hắn thấy rõ Tiêu Mộng chỉ đang giả vờ rộng lượng. Tên
Ngụy quân tử kia sau này sẽ là một cái phiền toái. Cũng may ngay từ đầu
Từ Ngôn đã hiển lộ thực lực Tam mạch, nếu phát huy ra chân khí Tiên
Thiên Tứ mạch, nhất định Tiêu Mông càng ghi hận hắn nhiều hơn.
Phạm vi thực lực của Chỉ Phiến môn không nằm trong Phong Đô nên Từ
Ngôn cũng không có nhiều kiêng kị với Tiêu Mộng. Khi hắn còn đang cân
nhắc xem Trác Thiếu Vũ có nhìn ra được thực lực chân chính của hắn hay
không, thì cũng đã mơ màng ngủ mất.
Bất cứ chuyện gì cũng phải để lại cho mình đường lui, lời lão đạo sĩ dạy bảo chưa bao giờ Từ Ngôn quên.
Sáng sớm ngày mới, Từ Ngôn đã sửa soạn gọn gàng, dẫn theo một con bảo mã đi ra khỏi Mai Hương lâu.
Hôm nay là ngày bốn vị Thái Bảo bái kiến môn chủ, cũng là nghi thức
nghĩa tử bái kiến nghĩa phụ. Từ Ngôn đã có thân phận Thái Bảo, không thể không đi đến Quỷ Vương môn một chuyến được.
Vừa ra cửa, đã có hai võ giả sắc bén đứng hai bên cửa Mai Hương lâu chạy ra đón chào, chắp tay bái kiến Thái Bảo gia.
Hai người này không phải là thủ hạ Nhạc Thừa Phong. Từ Ngôn lập tức
hiểu ra, có lẽ là người đại Thái Bảo Trác Thiếu Vũ phái tới. Xem ra ngày hôm qua mình vội vã chạy về Mai Hương lâu, nhất định có người Quỷ Vương môn đi theo sau lưng mình.
Nhìn như đơn giản để Từ Ngôn rời đi, thế nhưng Trác Thiếu Vũ còn
không ngốc đến mức đến thân phận của Thái Bảo tân nhiệm cũng không tìm
hiểu ra. Có lẽ sau đêm qua, chắc hẳn Trác Thiếu Vũ đã nắm rõ thân phận
Từ Ngôn như lòng bàn tay.
Trong lòng Từ Ngôn khẽ trầm xuống, nhưng vẫn mang theo vẻ cười ngây
ngô trên mặt. Hắn trèo lên yên ngựa, đánh ngựa đi trước, hai võ giả một
đường chạy chậm phía sau.
Tổng đà Quỷ Vương môn không nằm trong nội thành Phong Đô mà được xây
bên ngoài thành, cách Phong Đô chừng một dặm đường, nếu đi bộ thì cũng
tính là khá xa.
Hang ổ của Quỷ Vương môn là một tòa sơn trang khổng lồ, chiếm diện
tích không dưới ngàn mẫu. Trong sơn trang là từng khu đại viện rộng lớn
san sát, mái hiên tầng tầng lớp lớp khiến người khác nhìn vào hoa cả
mắt, không khác gì một tòa mê cung.
Bên ngoài nhìn vào đã thấy choáng váng đầu óc, có thể tưởng tượng trong sơn trang còn cảm thấy thế nào nữa?
Đem ngựa giao cho đệ tử chuyên quản lý chuồng ngựa Quỷ Vương môn, Từ
Ngôn rảo bước tiến vào cổng lớn. Chợt nghe được một tiếng chào trong
trẻo.
”Chào buổi sáng, thập thất ca!”
Trước mắt hắn có một thiếu niên áo vải mười bốn mười lăm tuổi, bộ
dáng nho nhỏ gầy gò, sau lưng đeo trường kiếm. Là thiếu niên tên Dương
Nhất, người đã cản đường Từ Ngôn khi hắn vừa rời khỏi lôi đài hôm qua.
Không nghĩ tới vị này thật sự đã chiến thắng ba trận, trở thành người đoạt được cái danh ngạch thứ tư. Từ Ngôn vốn sững người, sau đó bèn nở
nụ cười ha ha ngốc nghếch, đầy vẻ chất phác pha chút ngu khờ.
Hoàn hảo! Trong lòng Từ Ngôn cảm thấy vô cùng vô cùng thoải mái. Đã
có Dương Nhất này, thì hắn đã không còn bị nhìn chăm chú nữa rồi. Dù sao thì Tiên Thiên Tam mạch nhỏ tuổi hơn Từ Ngôn, tất nhiên càng được Quỷ
Vương môn coi trọng.
Bây giờ Từ Ngôn còn thầm ước có thật nhiều người chèn ép hết danh tiếng của mình đi.
Cảm giác bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió thật không thoải mái gì. Đối
với một người ưa thích giả ngu ngơ như heo mà nói, có thể ở sau lưng đám người kia hạ độc thủ mới tốt. Loại chuyện như danh tiếng, trong mắt Từ
Ngôn chỉ là nơi mối họa phát ra mà thôi.
”Thập bát đệ, hắc hắc, ngươi cũng tới sớm!”
Từ Ngôn cười ngây ngô vỗ vỗ lấy đầu vai đối phương, trên mặt còn chút ngại ngùng, đến động tại đập đầu vai đối phương cũng có chút cứng ngắc
không thoải mái. Hắn càng như thế, vẻ mặt thiếu niên đối diện càng vui
vẻ và gần gũi hơn.
Người càng thông mình, bạn bè càng ít, còn người có chút chất phác lại có rất nhiều huynh đệ.
Không chỉ có Dương Nhất chờ ở đại viện gần cửa ra vào, còn có thêm
hai thanh niên tinh thần sáng láng. Từ Ngôn đã từng nhìn qua một người
có lông mày dày rậm trong đó, là vị Phó đường chủ thi đấu với Hắc Đao
Cuồng trên lôi đài, tên là Lý Thanh. Còn vị kia là người đầu tiên đoạt
được tư cách Thái Bảo, Phó đường chủ Yên Bắc đường, Mã Đằng.
“Tuổi tác hai vị đệ đệ nhỏ nhất. Chỉ bằng chừng ấy tuổi có thể đoạt
được vị trí Thái Bảo, thật khiến người khác hâm mộ a.” Mã Đằng nhìn qua
tương đối ôn hòa mỉm cười, mở miệng trước.
“Tuổi càng trẻ, thanh tựu tương lai càng không thể đoán trước được.
Đằng ca, ngươi có tin hay không, hôm nay ta dám nói hai tiểu tử này mai
sau nhất định có thể phá vỡ Lục mạch.” Lý Thanh có hàng mày dày rậm cười hặc hặc tiếp lời.
Gặp qua hai vị ca ca này, nhưng Từ Ngôn vẫn giữ nguyên cái nụ cười
ngây ngô ngốc nghếch, nhìn không khác gì một kẻ nhà quê. Thực sự thì hắn mang cái vẻ ngụy trang này ra ngoài đem lại hiệu quả khá cao, Lý Thanh
và Mã Đằng chỉ nói với hắn hai câu, sau đó không ngừng bắt chuyện với
Dương Nhất, thỉnh thoảng còn cười to đầy cởi mở.
Mặt trời đã chói gắt, đại sảnh lớn nhất sơn trang cũng được người mở ra. Trác Thiếu Vũ mang theo nụ cười hòa ái đi ra.
”Bốn vị hiền đệ, đi theo sau ta. Đến bái kiến nghĩa phụ đại nhân của các ngươi.”