Dịch giả: Hoangtruc
Dù trải qua vài năm làm sơn phỉ giết người cướp của cũng không khiến Trương Hà sợ hãi, nhưng gã lại
không dám phóng hỏa Bàng gia Tứ đại gia tộc.
Để Trương Hà an tâm, Từ Ngôn đành phải giảng giải chút ít.
“Ngươi không phóng hỏa tất sẽ có kẻ ngoài trà trộn vào Bàng gia phóng hỏa. Chỉ cần ngươi phóng hỏa đuổi mấy người khác chạy khỏi phòng là được. Bàng
gia là gia tộc quyền thế còn sợ ngươi đốt mấy gian phòng sao? Phóng hỏa
là vì cứu người, chờ người khác đốt ra một đống lửa lớn thì không biết
phải chết bao nhiêu người nữa.”
Từ Ngôn vừa nói vậy, Trương Hà
lập tức lên tinh thần. Gã không đần, mà nhờ có lanh lợi nhiệt tình mới
leo được lên chức chưởng quầy tiêu cục.
”Ngôn ca nhi, ngươi không hại ta chứ? Thật sự có người định phóng hỏa đốt Bàng gia sao?” Trương Hà nghi thần nghi quỷ hỏi thăm.
“Ngươi đáng để ta hại sao?” Từ Ngôn bĩu môi đáp một câu. Trương Hà nghe được
lại cảm thấy ngại ngùng. Gã chỉ là một chưởng quầy nho nhỏ, quả thật
không đáng để Từ Ngôn phải hãm hại làm gì.
“Được rồi, ta sẽ tìm
mấy gian nhà kho không người, sau nửa canh giờ nhất định cả Bàng gia sẽ
bốc khói cuồn cuộn, lửa cháy ngập trời.” Trương Hà cắn răng, lại hỏi:
“Ngôn ca nhi, vậy mấy kẻ trà trộn vào Bàng phủ thì nên làm thế nào?”
“Mặc kệ bọn chúng. Ngươi đi báo cho đại quản gia, nói trong phủ có kẻ trộm
là được. Trước lúc phóng hỏa phải quấy cho mọi người trong Bàng phủ loạn lên, tránh việc có kẻ không chuẩn bị kịp bị chết cháy mất.”
“Chuyện này dễ xử thôi, nhất định ta sẽ làm ổn thỏa.” Trương Hà hung hăng gật gật đầu, cẩn thận cất hạt Trúc Cơ Đan đi.
“Nhớ kỹ, chỉ cần qua nửa canh giờ nữa, Bàng phủ nhất định phải xảy ra hỏa hoạn. Tuyệt đối không thể chậm trễ.”
Từ Ngôn lại dặn dò Trương Hà một phen, rồi sau đó ôm Tiểu Hắc đi ra Bàng phủ.
Chỉ cần không có ai trong Bàng gia bị chết cháy, coi như cả tòa Bàng phủ bị thiêu rụi cũng không sao cả. Gia nghiệp của Bàng gia căn bản không
trông chờ vào một tòa đại trạch này. Lần này Từ Ngôn cho rằng đã an bài
ổn thỏa, coi như có chuyện xảy ra ngoài ý thì tính là số trời mà thôi.
Màn đêm vừa buông xuống cũng là lúc người người tấp nập tụ tập cả lại ở
quanh quảng trường rộng rãi lát đá xanh ngay cuối con phố Kim Tửu.
Tranh đoạt Đông gia năm năm một lần là một sự kiện náo nhiệt nhất năm nay,
hấp dẫn vô số thế lực khắp nơi. Thậm chí còn có vô số dân chúng cũng hào hứng bừng bừng nhìn xem náo nhiệt.
Trên quảng trường là hai đài
đấu bằng gỗ được dựng tạm, cao đến nửa người, chiều dài gần mười trượng, bốn góc đài gỗ có bốn bó đuốc lớn được thắp sáng như ban ngày. Ngoại
trừ những cao thủ chân chính của tứ đại gia tộc, không kẻ nào dám bước
chân tới gần đài này quá mười trượng.
Gia chủ của tứ đại gia tộc
đều có cảnh giới Trúc Cơ. Một khi cao thủ Trúc Cơ cảnh so đấu, kiếm khí
ngang dọc, có thể đánh nát đá tan bia ở khoảng cách hơn mười trượng là
chuyện thường.
Cho nên tới gần xem náo nhiệt căn bản là đi tìm
chết. Nếu có kiếm khí của người ta bay ra ngoài, vô tình bị chém chết
thì cũng không có chỗ kêu oan được cả.
Ngoại trừ vòng quanh đài
gỗ mười trượng không có bóng người, toàn bộ quảng trường đã ken đặc
người. Đến nha môn cũng cố ý phái quân binh đến trấn thủ trong lần tranh đoạt vị trí Đông gia này. Bởi nếu có loạn nổi lên, không khéo sẽ chết
người như chơi.
Có quan phủ ra mặt, dân chúng càng là thoải mái
đứng quanh nhìn xem náo nhiệt. Thỉnh thoảng còn chỉ về phía tứ đại gia
tộc bàn luận, thậm chí có không ít đổ phường xuất hiện, mở chiếu đánh
cược ngay tại trận. Số tiền đặt cược lúc này đã lên tới vạn lượng bạc.
Còn có đám trẻ con nghịch ngợm thỉnh thoảng lẩn ra ngoài sân rộng hoặc
vào trong rừng trúc đốt pháo nổ vang. Lại thêm không ít hàng quà vặt xen lẫn giữa đám người, tiếng rao vặt vang lên bên tai không dứt.
Đêm giao thừa, có thể nói đầu cuối con phố Kim Tửu là nơi náo nhiệt nhất kinh thành.
Từ Ngôn rời khỏi Bàng gia đi đến phố Kim Tửu chỉ mất một khắc mà thôi.
Nhìn thấy đài gỗ vẫn trống người, hắn mới thở phào một hơi.
Không tới muộn là được rồi.
Tuy đã đến nơi, nhưng Từ Ngôn vẫn còn rầu rĩ.
Quá nhiều người, người người tấp nập. Người bên tứ đại gia tộc đã đến từ
sớm, chiếm lấy riêng một vị trí cách đài gỗ không xa. Từ Ngôn tới quá
muộn, chỉ đành len lỏi lách vào mà thôi.
Hắn không còn cách nào
khác cả. Bởi hắn không thể cao giọng nói mình là Pháp sư Thái Thanh giáo được. Bởi nhưng vậy tuy có thể có đường trống cho hắn đi qua, nhưng
không thể che mắt được môn chủ Chỉ Phiến môn đang ẩn nấp trong đám
người. Tất nhiên lão ta sẽ sinh nghi.
Vì đại kế vất vả lắm mới
thiết kế ra được, Từ Ngôn đành bất đắc dĩ xuyên qua đám người. Hắn chợt
gặp một đại hán đội một cái mũ da báo, bèn đoạt lấy của người ta rồi
nhanh tay ném ra mấy lượng bạc vụn. Đại hán kia vừa nổi cơn giận đã
chuyển sang vui vẻ ra mặt, chắp tay thi lễ một cái.
Đeo mũ da
trên đầu, cộng thêm cái bịt mắt nữa, Từ Ngôn cho rằng nếu không đến
trước mặt Tiêu Lôi thì chắc chắn sẽ không có chuyện bị nhận ra được.
Trong lúc Từ Ngôn đang lẩn như trạch trong đám người, đã có một người bước lên đài gỗ. Đó là gia chủ Hứa gia, Hứa Chí Khanh.
Đợi hơn một ngày nhưng Hứa Chí Khanh vẫn không được Vạn Đại Tài đến giải
thích ngọn nguồn, đến đây lão cũng không thể mở miệng hỏi vì muốn giữ
cho Vạn Đại Tài chút ít thể diện. Hơn nữa lão cũng không tin rằng Vạn
gia có thể phản bội Hứa gia. Cho nên Hứa Chí Khanh đã quyết định sau khi lần tranh đoạt này chấm dứt sẽ đề cập với Vạn gia về cái chết của Hứa
Thiếu Diêm.
Hứa Chí Khanh thà tin rằng Vạn Đại Tài có nỗi khổ tâm bất đắc dĩ còn hơn làm tổn thương hòa khí hai nhà trước khi cuộc tranh
chức Đông gia diễn ra. Về phần đám người minh hữu Chỉ Phiến môn thì Hứa
Chí Khanh đã sớm có tính toán bàn bạc rồi.
Leo lên đài đấu, Hứa Chí Khanh quét mắt về bốn phía, ánh mắt đầy lạnh lùng âm trầm.
Thông thường Tứ đại gia tộc nên nói vài lời trước khi mở màn trận tranh chức
Đông gia. Vốn đáng lẽ giữ vị trí Đông gia hiện tại là Bàng Vạn Lý nên
lên đài phát biểu vài câu, thế nhưng lão lại không xuất hiện. Lúc này
Hứa Chí Khanh mới thay thế lên đài.
Nhìn thấy gia chủ Hứa gia lên đài, đám người dần dần yên tĩnh trở lại.
“Đông gia chi tranh năm năm một lần là quy củ trước đến nay của Tiền tông ta, lần này cũng không ngoại lệ.”
Hứa Chí Khanh dồn khí đan điền, lớn tiếng nói: “Tiền tông ta là tông môn
giang hồ, chính phái Đại Phổ. Tỷ đấu lần này xin mời các bằng hữu giang
hồ tam sơn ngũ nhạc làm chứng. Chưởng quản Tiền tông, hiệu lệnh chính
phái, phần vinh quang của đệ nhất môn phái Đại Phổ sẽ được nhanh chóng
phân định!”
Một lời phân định cất lên, ánh mắt Hứa Chí Khanh xẹt
qua một tia lạnh lẽo, kiếm rút nơi tay, đầu ngẩng cao đứng trên đài đấu, tư thế thoạt nhìn đầy kinh người. Mà trận doanh bên Hứa gia cách đó
không xa đồng thời vang lên một tràng hoan hô như sấm động.
Trong mắt người khác là đầy kinh người, trong mắt Từ Ngôn chỉ là dọa người.
Bởi vì khí thế Hứa Chí Khanh quả thật bất phàm, đáng tiếc đối thủ của
lão lại không chút tăm tích.
Quy củ tranh đoạt Đông gia thập phần đơn giản. Quyết đấu hai – hai, người thắng tiến hành một trận đấu quyết định. Ván cuối ai thắng thì người đó trở thành Đông gia kế nhiệm. Nói
cách khác, một vị gia chủ chỉ cần thắng liên tiếp hai trận thì sẽ là
Đông gia Tiền tông rồi.
Tuy quy củ là thế, nhưng người của Tứ đại gia tộc đều hiểu rất rõ. Tranh chức Đông gia của Tiền tông năm năm một
lần, kỳ thật chỉ có một trận đấu mà thôi.