Dịch: Hoangtruc
Mấy ngày tiếp theo, các trưởng lão và chúng đệ tử chấp hành nhiệm vụ tông môn mới lục tục trở về, số lượng tân đệ tử vậy mà thiếu mất một nửa.
Về phần Nhạc Hải Ngọc và Trần Quy mãi vẫn chưa về, cuối cùng Chấp Sự đường đành kết luận hai vị trưởng lão đã gặp phải Đại yêu, chết mất rồi. Thật tình không ai biết hai người đều đã chết dưới tay của Khương Đại cả.
Đệ tử cũ có kinh nghiệm phong phú nên Yêu vật châu chấu không tính là mối uy hiếp, nhưng tân đệ tử không có kinh nghiệm đối phó với Yêu vật. Cho nên Linh Yên các có tới ba bốn mươi tân đệ tử thì chỉ có chừng hơn mười người còn sống trở về mà thôi.
-------
Trải qua một đợt dịch châu chấu kinh khủng, có thể nói Đại Phổ đã trở thành tổ ong.
Ruộng đồng bao la đã thành phế tích, dân chúng khổ không thể tả. Hơn nữa Quốc sư phản loạn, kinh thành phái trọng binh vây quét dư nghiệt Thái Thanh giáo. Phàm là tín đồ Thái Thanh giáo đều bị quan gia giải vào đại lao, sau khi thẩm vấn nếu chứng minh không liên quan gì lớn đến bè lũ Quốc sư mới được thả ra. Cũng có không thiếu đầu mục lớn nhỏ trong Thái Thanh giáo bị tru sát.
Sau đợt dịch châu chấu là một trận máu đổ nhuộm khắp phố. Toàn bộ kinh sư đã hoàn toàn biến thành nơi tụ tập của vong hồn.
Trong vòng ba ngày, đã có hơn ba nghìn đệ tử Thái Thanh giáo bị tru sát!
Tàng Vân quan sớm được đã bị Sở hoàng nổi giận diệt sạch. Thái Thanh giáo ở Đại Phổ đến hôm nay xem như triệt để biến mất. Ngày mà Tả tướng vẫn luôn chờ đợi không ngờ lại tiến đến dưới tình huống không thể tưởng tượng được thế này.
Gia chủ Lê gia lại lần nữa bị thích khách làm trọng thương, lại thêm tuổi già nên không còn sống được bao năm nữa. Thương thế Bàng Vạn Lý lại đang ngày càng chuyển biến tốt đẹp. Sau ba ngày thủ hộ phụ thân, Bàng Hồng Nguyệt bèn trở về tông môn. Cho tới bây giờ vẫn không ai biết rõ chuyện châu chấu Đại yêu đã bị Từ Ngôn dẫn dụ đi mất trong lúc hỗn loạn đó.
Nếu như lúc ấy nhìn thấy Từ Ngôn, chỉ sợ tâm thần Bàng Hồng Nguyệt đã không còn tập trung nữa rồi.
Bàng Hồng Nguyệt vừa rời đi, Tiểu Hắc lại ủ rũ buồn bã trở về chuồng. Ngoại trừ lúc ăn cơm nó còn hừ hừ vài tiếng, còn lại thì đều nằm ngáy o..o...
…..
Trong núi không rõ năm tháng, chớp mắt đã thấy vào thu.
……
Náo động ở Đại Phổ dần yên tĩnh trở lại. Một năm hai mùa khí hậu ôn hòa, ruộng lúa cũng đã đến ngày gặt hái. Chỉ cần được no bụng, dân chúng sẽ nhanh chóng bỏ quên thiên tai kinh khủng kia đi.
Tường thành của kinh thành bị sụp đổ đã được tu bổ hoàn toàn, vẫn có quân lính đóng gác tuần phòng ngày đêm.
Trong Hoàng cung lại không có cảnh ca múa mừng thái bình. Sở hoàng tạm thời lưu lại Hoàng cung không chỉ vì cơ nghiệp nhà mình mà còn vì tìm tòi tin tức châu chấu Đại yêu. Toàn bộ các trưởng lão Hư Đan đến từ Sở Hoàng sơn đều bị Sở hoàng phái đi, còn phái thêm hai vị trưởng lão Hư Đan tới thành Linh Thủy chịu trách nhiệm theo dõi động tĩnh của Man tộc.
Cường giả Hư Đan trấn thủ biên quan, chuyện trăm năm qua chưa bao giờ xuất hiện.
Dù sao cũng là cơ nghiệp Sở gia, có lẽ cường giả chi mạch khác sẽ không để ý đến thần dân Đại Phổ, nhưng Sở hoàng lại không thể khoanh tay đứng nhìn.
Hoàng triều không có thay đổi, nhân tâm lại đang dần thất lạc.
Chẳng qua là không ai để ý mà thôi.
Hoàng đế không thèm để ý, tông môn không thèm để ý, Từ Ngôn lại càng không để tâm Hoàng triều thế nào.
Rốt cuộc Đại Phổ họ Sở hay họ Vương hắn đều không có nửa phần hứng thú. Từ khi trở về tông môn, hắn vẫn luôn một mực khổ tu. Vì để nghênh đón hung hiểm sắp tiến đến, hắn chỉ có thể nhanh chóng gia tăng thực lực của mình lên.
Trong núi sâu của Linh Yên các, khi ánh nắng mai vừa ló lên, đã có một bóng người trẻ tuổi đang lục lọi mấy tảng đá. Hắn không nhặt những cục đá to cỡ quả trứng ngỗng mà chuyên chọn những hòn đá to bằng đầu người.
Rồi hắn đưa tay điểm lên hòn đá. Hòn đá to bằng đầu người bỗng biến thành hòn đá nhỏ rồi hắn mới nhặt lấy.
Vèo một tiếng, hòn đá bị Từ Ngôn đưa tay đánh thẳng tới một gốc cổ thụ. Cùng lúc đó, tay kia Từ Ngôn lại đang nhanh chóng bấm ấn quyết, trước khi hòn đá đụng trúng cổ thụ, miệng hắn nhẹ niệm một chữ ‘Phục’.
Chữ ‘Phục’ vừa ra khỏi miệng, phi thạch như mũi tên lao đi bỗng chốc biến hóa. Một tiếng trầm đục vang lên, trên thân cổ thụ xuất hiện một lỗ thủng to như chén cơm.
Phi thạch nho nhỏ rõ ràng lại cải biến hình dạng ngay trên đường phi hành. Dù còn chưa hoàn toàn khôi phục thành kích thước to bằng đầu người nhưng vẫn mang tới uy lực gấp đôi lúc đầu.
Gần một tháng này Từ Ngôn không làm gì khác, chỉ một mực tu luyện Phục linh quyết.
Nửa trước tháng hắn còn không có nửa điểm tiến triển, dù có khổ tu thế nào thì mấy thứ Súc linh quyết thu nhỏ lại vẫn không có dấu hiệu to ra lại. Về sau Từ Ngôn nảy sinh ngoan lệ, nghịch chuyển Ích Vân thức. Dưới công pháp nghịch chuyển này, hắn thành công tu thành Phục linh quyết đầy cổ quái lại không có nhiều tác dụng lớn này.
Phục linh quyết không cách nào biến lớn đồ vật, chỉ có thể khôi phục vật thể bị Súc linh quyết thu nhỏ lại. Hai loại công pháp cổ quái vốn không ai thèm tập luyện này lại mang đến chỗ tốt không ít với Từ Ngôn.
Hòn đá bị Súc linh quyết thi triển lên sẽ trở nên nhẹ hơn. Lực tay đánh ra bao nhiêu, hòn đá sẽ mang theo bấy nhiêu uy lực. Chẳng qua nếu đánh ra phi thạch, rồi lại dùng Phục linh quyết thì kết quả sẽ khác. Hòn đá không chỉ khôi phục lại kích thước như cũ, mà sức nặng cũng sẽ trở về như ban đầu.
Nếu như Từ Ngôn có thể biến một ngọn núi cao thành một hòn đá nhỏ, sau khi đánh ra ngoài lại dùng Phục linh quyết khôi phục lại. Như vậy thì không phải hắn đánh ra một hòn đá nữa, mà là trọn vẹn một ngọn núi!
Với năng lực Từ Ngôn hôm nay tối đa cũng chỉ có thể thu nhỏ lại hòn đá cao bằng đầu người, vẫn còn cách khá xa mục tiêu là một ngọn núi. Thế nhưng thời cơ và tốc độ thi triển Phục linh quyết lại càng khó nắm giữ hơn.
Dù sao phi thạch quá nhanh, nếu đổi thành người khác chỉ sợ hòn đá trúng mục tiêu rồi còn chưa hồi phục được nguyên trạng nữa.
Đi đến gốc cổ thụ, đưa mắt nhìn vào lỗ thủng trên thân cây, Từ Ngôn khẽ gật đầu.
Từ tảng đá to bằng đầu người, trong lúc bay nhanh hắn có thể khôi phục bằng chén ăn cơm đã không dễ dàng. Từ Ngôn coi như tạm thoả mãn yêu cầu với bộ công pháp cổ quái này rồi. Chỉ cần hắn tiến hành tập luyện, nhất định uy lực sẽ càng lớn.
Nắm giữ thêm một kỳ công với Từ Ngôn cũng coi như có thêm một thủ đoạn bảo vệ tính mạng, cho dù cơ hội sử dụng cũng không nhiều.
Hắn đưa tay vạch cổ áo ra, nhìn vào ấn ký trên đầu vai, mày nhíu chặt lại.
Dưới mắt trái, ấn ký phong bế mạch thứ sáu của hắn mơ hồ tản ra một loại hào quang ảm đạm không người nhìn thấy được.
Trong khoảng thời gian này, Từ Ngôn đã từng thử đi vào núi sâu nhằm kéo dài khoảng cách với Khương Đại ra. Thế nhưng mỗi khi đi xa, ấn kí trên đầu vai lại càng phát sáng hơn. Đến khi khoảng cách kéo giãn chừng hơn năm dặm thì bên cạnh hắn xuất hiện một âm quỷ lơ lửng trong không trung, u ám theo sát phía sau hắn.
Ấn ký cổ quái không chỉ phong bế mạch thứ sáu mà còn có năng lực truy tung. Nếu Từ Ngôn muốn chạy trốn, dù hắn có xé rách âm quỷ trước mặt cũng khó lòng xóa bỏ ấn ký nơi đầu vai được.
Một khi âm quỷ bị hủy, Khương Đại lập tức đuổi theo sau.
Một điểm may mắn duy nhất đó là Từ Ngôn phát hiện ấn ký cổ quái này đang ngày càng mờ đi. Cho nên ngoại trừ hiệp trợ Khương Đại, hắn đã không có đường lui.
Hắn thở dài một hơi rồi quay về chỗ ở lại.
Vừa tới ngoài cửa đã thấy Nhiếp Ẩn chắp tay sau lưng đứng một bên, còn có thêm mấy tân đệ tử vây quanh y hỏi về kinh nghiệm tu luyện vài loại công pháp.
Nhìn thấy Từ Ngôn trở về, Nhiếp Ẩn vẫy vẫy tay.
”Nhiếp sư huynh, có việc gì thế?”
Từ Ngôn tiến lên, Nhiếp Ẩn lập tức không nói gì, xoay người rời đi.
Đối phương hẳn có chuyện không tiện nói ở nơi đây, cho nên Từ Ngôn đành phải đi theo.
Đến một đình đài cách xa nơi ở của đám đệ tử, Nhiếp Ẩn mới ngừng bước, quay đầu lại hỏi: “Từ sư đệ, ngươi có va chạm gì với Hứa gia ở Tự Linh đường hay không?”
Nhiếp Ẩn hỏi lên vậy, lập tức hàng mày Từ Ngôn khẽ nhăn lại.
Hắn và Hứa gia có mối thù truyền kiếp, vốn không ai biết rõ mới đúng. Từ Ngôn không rõ vì sao Nhiếp Ẩn lại biết.
Từ Ngôn nhất thời trầm mặc khiến Nhiếp Ẩn chỉ có thể cười khổ.
”Vài ngày trước, Hứa Mãn Lâu ở Tự Linh đường tới tìm ta, nói là nghiên cứu thảo luận công pháp tâm đắc. Kỳ thực là thăm dò một người, chính là ngươi, Từ sư đệ.”
Nhiếp Ẩn không giấu giếm mà nói rõ mọi chuyện mấy ngày trước, sau đó trầm ngâm. Rồi y nói tiếp: “Hứa Mãn Lâu này có thiên phú rất cao, hơn nữa rất có thủ đoạn, có thể nói là đệ tử chân truyền đứng đầu Tự Linh đường. Có lẽ không bao lâu hắn sẽ tiến giai lên Hư Đan. Loại người này tốt nhất không nên đắc tội.”
”Đa tạ Nhiếp sư huynh nhắc nhở.”
Nhìn thấy vẻ mặt Từ Ngôn không để tâm, Nhiếp Ẩn không khỏi nhăn lông mày lại, nói: “Từ sư đệ, đừng trách sư huynh lắm miệng. Nếu quả thật ngươi lỡ kết thù với Hứa gia, tốt nhất nên sớm đi tạ tội cho thỏa đáng, bằng không chỉ có thể mau chóng trở thành đệ tử chân truyền. Trong tông môn, kẻ không có thực lực tất bị người xem thường, không có thế lực tất bị người khi dễ, đây là quy củ thế gian rồi. Cho dù là giới phàm tục hay nơi tu hành thì cũng đều phù hợp cả.”