Lúc này hướng về Ngọc Lâm sơn là những cao thủ Quỷ Vương môn đằng đằng sát khí, còn Từ Ngôn thì lại hào hứng bừng bừng.
Nhiều người đi, mới càng có nhiều người chết.
Cũng may Trác Thiên Ưng không đi cùng…
Từ Ngôn đưa mắt nhìn Trác Thiếu Vũ và Dương Ca cách đó không xa, khóe
miệng lơ đãng cong lên nhưng lại lập tức biến thành nụ cười ngây ngô
hàng ngày.
Mặt đất đã sống động trở lại, đưa mắt nhìn ra ngọn núi phía xa đã thấy phủ đầy màu xanh màu lá mạ. Quả nhiên là tiết trời đầu
hè!!! Nhìn từ xa còn có thể thấy được từng hàng trúc trắng trên Ngọc Lâm sơn. Màu trắng phau phau phủ kín cả một mặt núi non xanh rì, tựa như
chút tuyết trắng còn sót lại của mùa đông, không phù hợp với khung cảnh
hiện tại chút nào.
Từ lúc bước qua năm, Từ Ngôn vẫn một mực ở
trong Quỷ Vương môn suốt gần bốn tháng. Ngoại trừ một lần đến thành
Phong Đô truy quét chính phái Đại Phổ ra, có thể coi đây là lần đầu tiên hắn ra ngoài trong năm mới này.
Chẳng qua tuy là lần đầu ra khỏi cửa, nhưng chính hắn còn không biết có thể còn sống trở về được hay không?
Tâm tình hắn chợt có chút bực bội, còn cảm thấy trong lòng có chút ngứa
ngáy, không nhịn được phải lấy tay gãi gãi lớp da nơi ngực. Thực ra bởi
vì cách một lớp áo gấm bên ngoài nên không nhìn thấy được, chỗ ngực của
hắn đã sớm bị cào rách da rớm máu rồi.
Đã cách nửa năm, độc của Ô Anh thảo sắp phát tác.
Từ Ngôn hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra, rồi dần lấy lại được bình tĩnh.
Tâm tình ngứa ngày khó chịu chẳng qua chỉ là dấu hiệu Ô Anh thảo sắp phát
tác mà thôi. Nếu loại độc thảo thật sự phát tác, không chỉ có trong lòng ngứa ngày, mà sẽ trở thành khát vọng, như khát vọng của tôm cá muốn
quay về mặt nước, như chim chóc muốn được bay lên trời, như con người
muốn được hít thở lấy không khí.
Cái loại khát vọng này sẽ khiến con người ta hoàn toàn biến thành ác quỷ!
Nhớ tới độc lực của Ô Anh thảo, toàn thân Từ Ngôn lạnh lẽo. Cũng may Ngọc Lâm sơn đã ở ngay trước mắt.
Lần phát binh đến Ngọc Lâm Sơn này không chỉ có người của Quỷ Vương môn, mà còn có trọn vẹn hai ngàn tinh binh đóng ở thành Phong Đô, là thuộc hạ
của Diêm tướng quân. Dù sao danh tiếng của Ngọc Lâm Tự không nhỏ, phải
động thủ với cổ tháp trăm năm của Tề Quốc, Quỷ Vương môn vẫn có chút
kiêng kỵ vài phần.
Có thêm người của quan gia vẫn tốt hơn. Chỉ
cần quân đội có thể làm chứng lão hòa thượng Vô Trí kia cấu kết với Man
di, khi đó có một mồi lửa đốt trụi Ngọc Lâm tự cũng không coi vào đâu
cả.
Hơn một vạn đội ngũ, trùng trùng điệp điệp. Lần này Trác
Thiếu Vũ không dùng thủ đoạn đánh lén, gã muốn quang minh chính đại xông vào Ngọc Lâm tự, chất vấn lão tặc Vô Trí kia.
Đầu của A Thất cũng bị Trác Thiếu Vũ mang theo. Đã có vật chứng, không sợ tên Vô Trí kia ngụy biện.
Đường núi rộng rãi thừa sức để đại đội ngũ đi qua, đến khi Ngọc Lâm tự tọa
lạc trên đỉnh núi bị người của Quỷ Vương môn bao vây lớp trong lớp
ngoài, thì mười tám Thái Bảo mới phá cửa xông vào. Dưới cơn nổi giận của Thái Bảo, cánh cổng to lớn của ngôi chùa cũng bị đạp vỡ tan nát.
Ngoài cửa lộn xộn, kinh động đến các hòa thượng trong chùa. Một vị hòa thượng nhỏ gầy khoác chiếc áo cà sa đỏ thẫm tiến lên chào, không nóng không
vội, lộ ra thập phần ổn trọng. Nhưng đó không phải là hòa thượng Vô Trí.
”Con lừa trọc Vô Trí kia đâu!”
Một vị Thái Bảo liền há miệng mắng chửi: “Kêu lão cút ra đây cho ta. Hừ! Còn ngại mạng mình quá dài hay sao?”
Trác Thiếu Vũ đứng trong đám người. Gã đưa mắt lạnh lẽo nhìn hòa thượng đối diện, vẻ mặt vô cùng âm trầm.
Phương trượng Ngọc Lâm Tự vốn là hòa thượng Vô Trí, nhưng nay người khoác áo
cà sa đỏ thẫm lại không phải Vô Trí. Điều này nói rõ phương trượng trước đây của Ngọc Lâm Tự đã viên tịch rồi. Bởi vì trong một tòa chùa miễu,
chỉ có một mình Phương Trượng mới có tư cách mặc áo cà sa màu đỏ thẫm.
”A di đà phật, thí chủ tới chậm một bước.” Trong mắt hòa thượng nhỏ gầy
này đầy vẻ bị thương, nói: “Vô Trí sư huynh đã viên tịch...”
”Viên tịch?”
”Đã chết?”“Năm ngoái vẫn vui vẻ, mười tám Thái Bảo chúng ta vừa đến, lão lại vừa chết mất?”
Đám Thái Bảo giận dữ, có người xông lên túm lấy cổ lão hòa thượng tức giận
mắng chửi liên tục. Lão hòa thượng kia lại không có vẻ sợ hãi, miệng lẩm bẩm nào là sinh tử luân hồi, nào là Tây Thiên Cực Lạc, tựa như lão cũng muốn viên tịch cùng với tên Vô Trí kia.
”Hòa thượng Vô Trí chết
lúc nào?” Trác Thiếu Vũ trầm mặt hỏi, đồng thời phân phó Thái Bảo đang
túm lấy lão hòa thượng buông tay. Coi như Vô Trí có chết, thì gã cũng
phải thấy thi thể mới được.
“Sáng sớm hôm nay, khi rạng đông vừa ló.” Lão hòa thượng nói rõ.
Vừa chết hôm nay, lại ngay buổi sáng. Nghe được tin này, ánh mắt Trác Thiếu Vũ đỏ lên, quát hỏi: “Thi thể lão ở đâu?”
Bây giờ vẫn còn là buổi sáng, còn chưa tới buổi trưa. Lúc sáng sớm là thời
điểm đại quân Quỷ Vương môn xuất phát, đang trên đường đi tới Ngọc Lâm
sơn. Thế núi ở đây rất cao, nếu sáng sớm nay đứng trên Ngọc Lâm tự, đã
có thể nhìn thấy được đại quân ở phía xa.
Chết cũng thật đúng lúc.
Trác Thiếu Vũ đè ép áp lửa giận. Vô Trí chết rất kỳ quặc. Gã cho là có lẽ
đối phương chơi trò ve sầu thoát xác. Dám ở trước mặt Đại Thái Bảo Quỷ
Vương môn giở trò, thật sự coi Trác Thiếu Vũ gã là kẻ đần độn sao?
Thiếu Chủ Quỷ Vương môn quát hỏi, lão hòa thượng không dám lãnh đạm, vội vàng run rẩy móc từ trong ngực một cái bình có chứa một hạt châu, hai tay
nâng lên nói: “Vô Trí sư huynh nghe được kinh Phật xong thì thi thể
không còn, chỉ còn lại một viên Xá Lợi.”
Rầm!
Trác Thiếu
Vũ tung một chưởng đánh bay cái gọi là xá lợi kia đi, rồi ánh kiếm lóe
lên, một kiếm chém thẳng vào lão tăng trước mặt.
Vị Đại Thái Bảo
này nhìn chằm chằm vào lão hòa thượng đang hấp hối, nổi trận lôi đình
quát: “Tìm kiếm cho ta, có đào ba thước đất cũng phải moi tên Vô Trí ra
cho ta!”
Đại Thái Bảo đã ra lệnh, toàn bộ đám người Quỷ Vương môn ầm ầm nghe lệnh, bắt đầu trắng trợn tìm tòi, gần như lật úp toàn bộ
Ngọc Lâm tự lên. Hơn ba trăm tăng nhân trong chùa bị trói gô lại, rồi
kéo ra xếp thành hơn mười hàng dài bên ngoài quảng trường địa chính
điện.
Quá buổi trưa, Ngọc Lâm Tự đã không còn là Ngọc Lâm nữa
rồi. Ngoại trừ đám hòa thượng bị trói ở bên ngoài thì không còn cả một
con kiến còn sống, phàm là vật gì còn sống đều bị nghiền chết cả.
Mấy ngàn người tìm kiếm. Một mực không thấy chút tung tích của Vô Trí, thật giống như lão hòa thượng vừa mới tắt thở kia nói, thân thể Vô Trí đã
thành Phật, chỉ còn lại Xá Lợi.
Từ Ngôn tin rằng con người có thể thành Phật. Chẳng qua chắc chắn người đó không phải là Vô Trí với một
thân đầy quỷ họa. Hắn cũng dốc hết sức lực mà tìm kiếm, bởi vì hòa
thượng Vô Trí là nước cờ chết người cuối cùng của hắn. Nếu không tìm
được người, thì làm thế nào để yêu tăng có thể khai chiến với mười tám
Thái Bảo?
Quanh co khắp toàn bộ Ngọc Lâm Tự, đến mắt trái cũng bị Từ Ngôn vận dụng trừng trừng nhìn ngó khắp nơi nhưng vẫn không phát
hiện ra được gì. Cuối cùng hắn đành bất đắc dĩ trở về đại điện, tụ tập
với cái Thái Bảo khác tại chính điện thờ Phật. Đám Thái Bảo tên nào tên
lấy tức sùi bọt mép, mà thực ra Trác Thiếu Vũ bị bỡn cợt một vố như vậy
cũng khó mà nuốt nổi cục ác khí này.
Mãi tới gần chiều tối, toàn
bộ tượng Phật trong đại điện Ngọc Lâm Tự đều bị đập nát, nhưng dường như hòa thượng Vô Trí hoàn toàn mất tăm mất tích, không còn chút dấu vết.
Nếu không có ở trong chùa, nhiều khả năng nhất là lão đã trốn vào Ngọc Lâm
Sơn. Sau khi Trác Thiếu Vũ khôi phục bình tĩnh bèn phân phó đám Thủ hạ
chuẩn bị vây núi lại. Lần này coi như có đào rỗng cả Ngọc Lâm sơn, gã
cũng phải moi Vô Trí ra cho bằng được.
Dưới núi đã sớm có quan
binh thành Phong Đô đóng quân. Lần này đến Ngọc Lâm Sơn, vì muốn chém
tận giết tuyệt tướng địch mà Trác Thiếu Vũ chỉ mang theo một nửa đội ngũ môn nhân tiến vào Ngọc Lâm Tự. Hơn một nửa đội ngũ vẫn được gã để lại
dưới chân núi Ngọc Lâm. Núi này rất cao nhưng không tính là quá lớn,
trên một vạn người dư sức bao vây ngọn núi.
Bắt đầu vào đêm, Ngọc Lâm Sơn phủ đầy ánh đuốc, cứ cách mười trượng thì lại có một ngọn đèn
giấy thật lớn chiếu sáng xung quanh rõ như ban ngày.
Lục soát cả
đêm, kéo dài từ nửa đêm tới tới sáng, mỗi vị Thái Bảo đều mang theo một
đám nhân thủ tìm tòi khắp cả đêm. Đừng nói hòa thượng Vô Trí, coi như
toàn lục soát toàn bộ Ngọc Lâm sơn cũng không tìm ra được cái chéo áo cà sa của lão.
Sáng ngày hôm sau, ánh nắng hắt lên gương mặt non
nớt của Từ Ngôn. Hắn nghiêng cổ dựa vào một thân cây nghỉ ngơi, đáy mắt
thanh tịnh chợt khớp động lóe lên vẻ mong đợi.
Từ Ngôn không tìm ra hòa thượng Vô Trí. Nhưng lại phát hiện gốc cây sau lưng này có chút khác lạ.
Gốc cây già ba người ôm không xuể, to lớn méo mó uốn khúc nằm nép sát vào
núi đá. Giữa thân cây cách vách đá của ngọn núi chưa tới nửa trượng,
khoảng trống này chưa đủ giấu được người ẩn nấp, vì chỉ cần di chuyển ra sau cây thân cây là có thể phát hiện ra ngay.
Phía sau gốc cây
không có ai cả, nhưng trong mắt Từ Ngôn vách đá phía sau gốc cây già này cũng không phải là vách đá, mà là một tầng sương mù xám giống hệt vách
đá!