Nửa đêm say giấc, mọi âm thanh đều trở nên yên tĩnh. Sơn trang tĩnh lặng vẫn còn sáng vài ngọn đèn dầu, đó là nơi mà các đại nhân vật còn đang
bận rộn trắng đêm. Chuyện đó lại không có chút liên quan tới vị Thái Bảo đang cố biến mình thành heo như Từ Ngôn.
Đại viện nơi hắn ở sát
ngay rìa sơn trang, yên tĩnh hơn tất cả những chỗ khác. Hơn nữa vì hắn
không cần người hầu hay nữ tỳ, nên nơi này lại càng thêm u tĩnh vắng
lặng.
Trong tiếng nghiến răng nho nhỏ của Từ Ngôn, bóng cây ngoài cửa sổ dần uốn éo chuyển động như đang có thứ gì ẩn giấu bên trong cái
nơi tối tăm đó. Không lâu sau, một bóng người từ trong bóng cây dần hiện ra.
Khách không mời nửa đêm xuất hiện, cứ lẳng lặng đứng dưới
bóng cây, nhìn qua không khác gì không khí, không có hít thở, không có
phập phồng vì tim đập.
Đây không phải là người, mà chỉ là một hồn phách.
Quỷ ảnh nơi sâu trong trạch viện!
Quỷ hồn xuất hiện, vẫn không nhúc nhích. Một hồi lâu sau mới chậm rãi bay
về phía giường của Từ Ngôn, không chút tiếng động vật vờ trước mặt hắn.
Tiếng nghiến răng nghiến lợi lại lớn hơn vài phần, như thể Từ Ngôn đang mơ
tới lúc ăn thứ mỹ vị gì đó, miệng chép chép, nuốt nước miếng rồi trở
mình. Vốn lúc đầu hắn quay mặt ra cửa, trở mình thành ra quay mặt vào
bên trong, đưa lưng quay về phía Quỷ hồn đầu giường.
Không biết qua bao lâu, Quỷ hồn vô hình lại bay lên, vật vờ tới trước bàn gỗ.
Quỷ Hồn ngồi xuống trên ghế, làm bộ dạng đưa tay cầm lấy quyển sách, chẳng
qua trên tay nó không có gì cả. Cái bộ dáng quỷ đọc sách đầy khủng bố,
nếu có người nhìn thấy, phải bị dọa chết đi sống lại vài lần chứ không
ít.
Cảnh tượng như đã trở thành thói quen từ lâu, Quỷ hồn đầy yên tĩnh, không nhúc nhích, hai tay thỉnh thoảng lắc lư như đang lật giở
trang sách. Vẻ mặt mờ ảo tựa như cũng có chút thay đổi, như đang nhìn
từng con chữ trên trang sách.
Cảnh tượng quỷ đọc sách khủng bố
kéo dài hơn nửa canh giờ. Sau đó bóng đen bên bàn lại bay vào trong bóng cây, đồng thời từ trong đó còn có âm thanh còn nhỏ hơn tiếng ruồi muỗi
chậm rãi truyền đến.
“Lão thập thất….Năm đó ta cũng xếp thứ mười bảy, Thái Bảo thứ mười bảy, Thái Bảo thứ mười bảy…”
Tiếng quỷ nói rất nhỏ như không ai nghe thấy, sau đó quỷ hồn uốn éo trong bóng cây, như tan rã ra rồi biến mất vào bóng cây hòe.
Ánh trăng không y nguyên tại một chỗ, cho nên bóng cây cũng không giữ
nguyên như vậy. Theo ánh trăng ngày càng di chuyển, bóng cây cũng dần
uyển chuyển cách ra xa cửa sổ. Trong sân chỉ còn tiếng lá cây xào xạc
nhẹ vang lên, tựa như con quỷ kia chưa từng xuất hiện. Cho dù là trong
sân hay trong phòng, đều không vương lấy chút dấu vết.
Ánh mặt
trời dần xuất hiện, Từ Ngôn vươn người dậy sau một giấc ngủ ngon. Hắn
vặn vẹo trong phòng một lúc rồi ra ngoài múc nước rửa mặt.
“Ngôn Thái Bảo, điểm tâm đến rồi!”
Ngoài cửa, một nữ tỳ phòng bếp mang bánh bao thịt nóng hổi, còn thêm cháo đặc nóng, bốn món dưa cải, một chén canh nước thịt hầm, một vỉ màn thầu hấp béo tròn.
Nữ tỳ này không lớn, chỉ chừng hai mươi, lại gầy gò ốm yếu. Nàng bưng một hộp cơm lớn, đang bày biện trên bàn.
Còn ngon hơn cả ở Mai Hương lâu a. Từ Ngôn đầy cảm khái, xem ra Quỷ Vương
môn định nuôi hắn như heo đây mà, đồ ăn nhiều vậy đủ để cho phần bốn năm người ăn đấy.
”Nhiều lắm, ngồi ăn chung đi.”
Thuận tay giội chậu nước rừa mặt ra ngoài, Từ Ngôn xoa xoa tay nói. Chậu nước kia vừa vặt giội lên gốc cây hòe lớn giữa sân.“A?” nữ tỳ gầy yếu sững người, sau đó kinh hoàng thi lễ, nói: “Điểm tâm của
Thái Bảo, bọn nô tỳ không dám tham ăn. Thái Bảo nếu như chán ghét điểm
tâm không ngon, chỉ cần sai người nói xuống bên dưới. Ngài thích ăn gì
thì ngày mai nhà bếp sẽ làm món đó. Hôm nay không biết khẩu vị của Thái
Bảo, mong Thái Bảo tha tội, Thái Bảo tha tội.”
Nữ tỳ còn tưởng vị Thái Bảo mười bảy này không hài lòng với điểm tâm, khiến linh hồn nhỏ yếu của nàng muốn bay cả đi.
Những hạ nhân như các nàng đều là nô tài do Quỷ Vương môn mua về. Ở nhà bình
thường giết mấy tên cũng đã không bị quan phủ để ý tới, còn đây là Tổng
đà Quỷ Vương môn, Thái Bảo gia có giết vài tên nô tài cũng không ai dám
quản. Thậm chí có người biết được cũng chỉ tán thưởng Thái Bảo gia uy
vũ, còn nô tỳ thì là chết vô ích.
“Ăn rất ngon đó a. Chỉ là nhiều quá, một mình ta ăn không hết.” Thái Bảo cầm đũa gắp lấy cái banh bao
thịt, vừa ăn vừa nói: “Ngươi mang đến nhiều như vậy thì giúp ta ăn hết
đi. Để phí phạm không tốt.”
Nghe ra quả thật là kêu ăn cơm cùng,
nàng mới yên tâm lại. Nhưng nàng thật sự không dám ngồi ăn cùng với Thái Bảo, bèn vội vàng nói: “Ngôn Thái Bảo yên tâm. Ngài không ăn hết, bưng
xuống sẽ có đám nô tài nhà bếp ăn sạch, đến nước canh cũng không chừa
lại một giọt, không lãng phí đâu.”
“Kêu ngươi ăn thì ăn đi. Chỉ là ăn điểm tâm, có phải ăn ngươi đâu?”
Nuốt miếng bánh bao xuống, Từ Ngôn nghiêng đầu nói: “Chẳng lẽ Thái Bảo nói
cũng có người trong Quỷ Vương môn dám không nghe lời sao? Lần tới ta
phải hỏi đại ca một chút, đến một đứa hạ nhân còn không nghe lời thì làm Thái Bảo quá không thú vị a.”
“Ta ăn, ta ăn!” Nghe thấy vị này
tính đi hỏi đại Thái Bảo, nữ tỳ sợ đến mức vội nắm lấy cái bánh bao nhét thẳng vào trong miệng. Rồi bày ra cái dáng cười nhìn còn khó coi hơn
lúc khóc.
“Vậy có phải hay không!” Từ Ngôn khen ngợi một câu, lại bắt đầu cắm cúi ăn. Vừa ăn hắn vừa tùy ý hỏi thăm: “Ngươi ở Quỷ Vương
môn này bao lâu rồi. Vẫn luôn ở nhà bếp hay sao?”
“Hồi bẩm Ngôn
Thái Bảo, năm nô tài tám tuổi đã bị người nhà bán cho Quỷ Vương môn rồi. Vẫn luôn giúp đỡ nhà bếp đến giờ, cũng được mười lăm năm rồi.” Nữ tỳ
phát hiện Ngôn Thái Bảo coi như hiền hòa, dần dần cũng buông lỏng tâm
tình. Nàng là nữ tỳ đến từng này tuổi, tướng mạo bình thường, những Thái Bảo cao cao tại thượng nhìn vào thấy chướng mắt đấy. Có lẽ người ta tìm người ăn điểm tâm cùng, nên gọi nàng đền ăn chung mà thôi.
“Ngươi đến đây mười lăm năm rồi sao? Ta mới chuyển đến hôm qua.” Từ Ngôn cười
hắc hắc, nói: “Viện tử này trước kia là ai ở vậy? Sắp xếp không tệ a,
chỉ là bụi bặm hơi nhiều, đã lâu không có người ở sao?”
“Trước
kia có một vị Thái Bảo gia ở đây, ta còn mang cơm qua.” Nữ tỷ vừa ăn màn thầu, vừa nói: “Cũng khoảng cỡ mười năm rồi a, lúc ấy ta mới mười mấy
tuổi. Đúng rồi, vị Thái Bảo kia cũng xếp hạng mười bảy.”
“Hắn
cũng xếp hạng mười bảy?” Từ Ngôn không hiểu mà hỏi: “Vậy ta phải xếp
hạng mười tám nha. Chắc chắn hắn lớn tuổi hơn ta, vậy hắn hiện tại là
người nào?”
”Chết rồi.” Giọng nói của nữ tỳ trở nên nhỏ hơn rất nhiều: “Mười năm trước đã chết rồi.”
”Đã chết a, khó trách, ta còn tưởng rằng ta đây là Thái Bảo mười bảy, cùng
hạng với người ta hay sao chứ.” Từ Ngôn cầm chén cháo lên, hỏi tiếp: “Vị Thái Bảo mười bảy kia chết như thế nào vậy? Bị chính phái giết hả?”
Nữ tỳ há miệng nhỏ căn lấy cái màn thầu, như nhớ lại chuyện xưa, đáp: “Ta
nhớ hình như Văn Thái Bảo không phải bị chính phái giết chết. Là do tu
luyện công quá nhanh, tẩu hỏa nhập ma, huyết mạch bạo liệt mà chết.”
“Chết thảm như vậy sao!” Từ Ngôn ợ lên một tiếng, buông chén cháo xuống, hỏi tiếp: “Văn Thái Bảo? Hắn họ Văn sao?”
Tỳ nữ lắc đầu: “Không phải họ Văn, là gì thì không nhớ, nhưng tên hiệu
người kia là Văn Thái Bảo, bởi vì người đó rất thích đọc sách. Cho dù là bí tịch võ công hay ca phú thi từ, chỉ cần là chữ thì Văn Thái Bảo đều
thích đọc. Cho nên mới có tên hiệu văn nhã như vậy.”
Hóa ra là một con mọt sách luyện công tẩu hỏa nhập ma.
Từ Ngôn khẽ gật đầu, tiếp tục húp cháo, vừa húp vừa nói: “Thái Bảo mà
luyện công đến tẩu hỏa nhập ma? Vị Văn Thái Bảo kia cũng quá nôn nóng
rồi, chỉ vì trước mắt như vậy sao? Không biết luyện công phu cần phải ổn định, không được gấp gáp sao?”
“Ngôn Thái Bảo nói sai rồi. Ở Quỷ Vương môn này, Thái Bảo luyện công tẩu hỏa nhập ma xảy ra nhiều nhất đấy.”
Nữ tỳ đã quen với chuyện ăn uống cùng Từ Ngôn, lúc này không còn lạ nên
thản nhiên nói một câu người chết không ngớt. Lời vừa ra khỏi miệng vội
bịt kín miệng mình lại, mặt tái nhợt, toàn thân run rẩy.