Nhớ tới môn chủ Quỷ Vương môn cùng đám tứ đại hộ pháp, Từ Ngôn chợt cảm thấy lạnh lẽo.
Nếu Trác Thiên Ưng là đệ tử hạch tâm của Thiên Quỷ tông, như vậy thì tình cảnh của Từ Ngôn nguy hiểm rồi. Một khi bị đối phương phát hiện, không thể nói trước hắn sẽ phải đối mặt với nguy cơ gì nữa.
Cũng may Trác Thiên Ưng thường ở lại Quỷ Vương môn, không thường xuyên trở về tông môn. Tuy Từ Ngôn có giật mình kinh ngạc nhưng cũng không quá mức kiêng kị.
Hắn chỉ vừa mới đến đây, lại ở trong khu vực đệ tử bình thường của khu Tây, có lẽ không khiến đệ tử hạch tâm chú ý tới.
Không thể thường xuyên ra ngoài được...
Nghĩ đến tình cảnh hiện giờ, hàng mày Từ Ngôn chau lại. Lâm Vũ nhìn ra đối phương có tâm sự nặng nề, lại không tiện hỏi nhiều bèn đứng dậy cáo từ.
“Nếu như có thể tìm được Minh Kim thạch, ta sẽ dẫn dụ ấu thú Lân Oa ra khỏi đan dược giúp ngươi.” Trước khi đi, nữ tử trịnh trọng nói.
Từ Ngôn gật đầu cười cười, đứng dậy tiễn.
Thật hiếm hoi lắm mới có được một vị bằng hữu trong tà phái này. Tuy nàng là đệ tử nô lệ nhưng Từ Ngôn chưa bao giờ để ý tới thân phận của bạn bè mình. Còn Lâm Vũ thì trong lòng vui vẻ, đưa mắt nhìn người thanh niên trẻ hơn mình vài tuổi, mỉm cười bước đi.
Lâm Vũ rời đi, Từ Ngôn lại không đi ra ngoài mà xuất ra một tảng Lôi Nham khổng lồ, tay bắt pháp quyết, bắt đầu kiếp sống luyện khí.
Viêm Hỏa quyết đã có uy lực lớn hơn trước rất nhiều. Đây là kết quả của nhiều ngày tu luyện ở Kim Tiền tông. Hôm nay hắn đã có thể dễ dàng ngưng tụ ra một ngọn lửa chừng nắm đấm tay, nếu thúc giục ra sẽ có uy lực không thua gì kiếm khí hạ phẩm. Chẳng qua vẫn không cách nào dùng Viêm Hỏa quyết này tinh luyện một tảng Lôi Nham cao hơn đầu người được cả.
Bởi ngọn lửa đó còn chẳng đủ bao phủ tảng nham thạch, nói gì tới chuyện tinh luyện.
Tu vi Từ Ngôn có hạn, bước vào giới tu hành này cũng chỉ hơn nửa năm, phần lớn thời gian lại ở trong tình cảnh phải tìm đường thoát khỏi ám toán của người khác. Cũng may tuy thời gian tu luyện ngắn ngủi, nhưng hắn còn có một phần trợ lực to lớn là mắt trái của mình.
Tinh văn trong mắt trái lại lóe lên, một luồng khí tức tinh túy bị dẫn xuất ra. Ngọn lửa trong tay lập tức biến lớn gấp mấy lần, rồi dần dần bao phủ tảng đá kia.
Sau một đêm, đến lúc bình minh thì trong tay Từ Ngôn đã có thêm một khối Tinh Thạch nhỏ lấp lóe ánh sáng xanh lam, nhìn qua đầy kỳ ảo. Một đêm hắn có thể luyện ra một khối Nham Lôi tinh, vậy nếu đề luyện không ngừng nghỉ một ngày đêm thì có thể luyện ra được hai khối. Mười khối Lôi Nham kia không tốn mấy ngày sẽ được tinh luyện toàn bộ thành Nham Lôi tinh.
Coi như trước khi Khâu Hàn Lễ trở về, chuyện Nham Lôi tinh đã không thành vấn đề rồi. Rốt cuộc Từ Ngôn cũng yên tâm, bèn nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục vận dụng Pháp luyện.
Không đến mười ngày, một khối Nham Lôi tinh cuối cùng đã được tinh luyện xong, bụng dạ của Từ Ngôn cũng bắt đầu kêu réo ọt ọt. Những ngày này Từ Ngôn còn không đụng đến cơm nước, chỉ toàn lực tinh luyện Nham Lôi tinh. Cho nên khi vừa tinh luyện hoàn tất xong, hắn cũng lập tức cảm thấy vô cùng suy yếu.
Không phải vì mệt mỏi, mà vì đói bụng.
Hắn bèn tranh thủ gọi Phỉ lão tam tới, lại kêu nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị đồ ăn mang tới. Từ Ngôn sẽ ăn bù lại cho mấy ngày vừa rồi.
Rất nhanh, rượu thịt được mang đến, Lâm Vũ vẫn đưa thức ăn tới. Lần này không cần Từ Ngôn nhắc, Lâm Vũ tự ngồi lại.
Vài ngày không gặp, nữ tử đầu trọc đã mọc đầy tóc ngắn, khác lạ không ít so với trước kia. Dù sao thì lúc này nhìn nàng đã dễ coi hơn rồi.
Hôm nay Phỉ lão tam lại có chút không thích hợp. Thường ngày gã nói rất nhiều, không có gì cũng muốn vỗ mông ngựa vài câu. Thế nhưng lần này lại ngồi bên bàn mà không nói tiếng nào, chỉ có hàng mày cau chặt như có điều khó nghĩ nào đó.
Từ Ngôn không để ý Phỉ lão tam mà ngồi ăn uống no say. Sau đó mới hỏi một câu: “Khu Tây có chuyện?”
“Từ gia, có vẻ chúng ta gặp phiền phức.” Phỉ lão tam đưa mắt nhìn Lâm Vũ, nhếch miệng nói.
Trong phòng chỉ có ba người bọn họ, Từ Ngôn hiểu ý tứ của Phỉ lão tam, chỉ nói: “Không có người ngoài, nói đi, phiền toái gì?”
Nếu như Từ Ngôn đã nói không có người ngoài, Phỉ lão cũng không do dự nữa, nói thẳng: “Từ gia, hôm qua có vài người đến khu Tây chúng ta, cố tình nghe ngóng tin tức một người.”
“Ai tới? Tìm hiểu tung tích ai?” Sắc mặt Từ Ngôn khẽ đổi.
“Người bên khu Bắc, nghe ngóng tung tích Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm.” Phỉ lão tam nói xong, lén liếc mắt nhìn Từ Ngôn. Phát hiện đối phương có chút kinh ngạc, gã thoáng lạnh cả người.
Cái tên Từ Ngôn này, kỳ thật không mấy kẻ ở khu Tây biết được. Phỉ lão tam biết, Lâm Vũ biết, nhưng những người khác chỉ biết là Từ gia mà thôi. Không ai biết đến tục danh Từ Ngôn, Từ Chỉ Kiếm này cả. Thế nhưng người bên khu Bắc lại đến nghe ngóng tung tích Từ Ngôn, còn biết cả hai chữ Chỉ Kiếm kia. Hắn lập tức liên tưởng đến Quỷ Vương môn.
Lúc bái nhập Kim Tiền tông, Từ Ngôn dùng tên Từ Chỉ Kiếm, còn bái nhập Thiên Quỷ tông thì hắn lại đề tên Từ Ngôn. Hai tông môn, hai cái tên khác biệt. Nếu có người dùng hai cái tên này một lúc thì chỉ có thể là người quen của Từ Ngôn mà thôi.
Ở tà phái, người quen của Từ Ngôn cũng chỉ có Trác Thiên Ưng.
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn không nói gì, chỉ nhìn Phỉ lão tam chằm chằm.
“Khu Bắc có mấy gia hỏa không dễ trêu vào, sau lưng bọn chúng đều có đệ tử hạch tâm làm chỗ dựa. Hôm qua tới khu Tây là một trong những kẻ đó.”
Nhìn sắc mặt Từ Ngôn đầy bất thiện, Phỉ lão tam vội vàng kể chi tiết: “Ta từng gặp tên kia vài lần. Lúc gã tìm ta nghe ngóng, ta không nói thật, chỉ nói khu Tây không có ai tên là Từ Chỉ Kiếm cả. Từ gia, không phải đối phương nhắm vào ngài chứ?”
“Gã tin sao?” Từ Ngôn không trả lời đối phương mà hỏi ngược lại.
Phỉ lão tam nhe răng trợn mắt nói: “Chưa chắc sẽ tin, dù sao cũng không quá thân quen. Xua gã đi thì dễ, còn muốn đuổi hoàn toàn lại khó nhằn a.”
Trong bốn khu cư trú, khu Tây quả thật hung hãn nhất, thế nhưng khu Bắc lại có đệ tử hạch tâm làm chỗ dựa. Trong bốn khu cư trú này, nếu bên nào chèo kéo được một vị đệ tử hạch tâm thì coi như đến khu Tây cũng có thể thoải mái đi ngang.
Dù sao đệ tử hạch tâm có thân phận cao hơn đệ tử bình thường rất nhiều.
“Nếu đến dò hỏi về tin tức Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm nữa, ngươi cứ nói không biết. Rõ chưa?” Từ Ngôn trầm giọng phân phó.
“Hiểu rõ, Từ gia yên tâm, chặn chúng không khó, thế nhưng vạn nhất đệ tử hạch tâm đến đây thì làm thế nào...” Phỉ lão tam lo lắng hỏi.
“Đệ tử hạch tâm có thể tùy ý đánh chết đệ tử bình thường không?” Sắc mặt Từ Ngôn đã trở nên thập phần âm trầm.
“Không thể.” Lúc này Lâm Vũ mới nói: “Nhưng đệ tử hạch tâm có thể dễ dàng bắt một tên đệ tử bình thường lên Sát Huyết đài. Trên đài có thể thoải mái giết chết đối phương.”
Lâm Vũ đã từng là đệ tử hạch tâm, nàng thừa hiểu đệ tử hạch tâm đối phó với một tên đệ tử bình thường dễ dàng đến thế nào. Áp chế về tu vi trên cơ mới chính là thứ chênh lệch giữa đệ tử hạch tâm với đệ tử bình thường.
Nghe thấy Lâm Vũ nói vậy, Từ Ngôn im lặng không nói gì, ánh mắt lại hiện lên tia sát ý.
Từ Ngôn không e ngại đệ tử hạch tâm. Hắn có Thần Võ đạn và pháp khí thượng phẩm Trường Phong kiếm, có là đệ tử hạch tâm thì cũng chưa chắc là đối thủ của hắn được. Lúc này, dĩ nhiên Từ Ngôn đã động sát cơ với gia hỏa dò xét tung tích của mình rồi.
“Mỗi một năm đều có tình huống đệ tử bình thường bị đệ tử hạch tâm ép lên Sát Huyết đài, tất cả không ngoài ngoại lệ, đều là đệ tử bình thường phải chết. Mà nếu có đánh thắng đệ tử hạch tâm thì đệ tử bình thường cũng phải chết mà thôi.”
Nhìn ra sát ý của Từ Ngôn, Lâm Vũ cau mày, nói: “Bởi vì đệ tử hạch tâm đều có sư tôn. Trưởng lão Hư Đan mới chính là lý do không đệ tử bình thường nào dám ra tay với đệ tử hạch tâm.”
Phỉ lão tam kiêng kị đệ tử hạch tâm, còn Lâm Vũ lại biết rõ sân sau của mỗi một đệ tử hạch tâm. Nàng vừa nói mấy lời này xong, Từ Ngôn đã lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan.
Có lẽ bị người phát hiện khi hắn đến đại điện giao dịch lần đầu tiên, mới bị lần ra tung tích nhanh chóng như vậy.
Nhớ tới Quỷ Vương môn có hai tên hộ pháp thường xuyên không ở tông môn, ánh mắt Từ Ngôn càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Nhất định Trác Thiên Ưng phái tai mắt đến nghe ngóng tin tức của mình. Điểm này Từ Ngôn chắn chắn. Hắn không nghĩ tới chỉ mới đến đại điện giao dịch một lần mà đã bị người của Trác Thiên Ưng phát hiện ra rồi.
Từ Ngôn cũng từng nghĩ tới chuyện kéo Trác Thiên Ưng lên Sát Huyết đài giao thủ, thừa cơ giết chết đối phương. Thế nhưng không ngờ ở Thiên Quỷ tông này, đệ tử bình thường có giết chết đệ tử hạch tâm trên Sát Huyết đài thì cũng sẽ bị sư môn đối phương trả thù như thường.
Sát Huyết đài nhìn như đầy công bằng, nhưng làm sao có thể thật sự công bằng chứ!
Xem ra không thể lưu lại khu Tây này lâu hơn...
Nghĩ tới đây, Từ Ngôn thầm tính toán, thấy rằng Khâu Hàn Lễ không lâu sau sẽ về tới. Hắn bèn quyết định ngày mai sẽ rời đi, trước mắt chạy qua chỗ ở của Khâu Hàn Lễ tránh gió. Coi như Trác Thiên Ưng có biết tung tích mình thì cũng chưa chắc dám đến nơi ở của trưởng lão giương oai.
Phỉ lão tam đầy lo lắng. Thấy Từ Ngôn lại trầm mặc không nói, gã bèn hỏi: “Từ gia, ngài đã chọc phải thần tiên nào rồi? Đệ tử hạch tâm không dễ trêu vào đâu. Trước kia đến Độc Nhãn Long và Chấn Thiên Hổ cũng không dám khiêu chiến với đệ tử hạch tâm nữa là. Thậm chí bọn họ có nhìn thấy đệ tử hạch tâm cũng phải tựa như cháu chắt người ta nữa. Lần này chúng ta phiền toái rồi phải không?”
“Có phiền toái cũng là phiền toái của ta, không liên quan tới ngươi.” Từ Ngôn nhíu mày nói.
“Nói gì vậy?” Phỉ lão tam nghe xong nóng nảy nói: “Từ gia là lão đại khu Tây chúng ta, phiền toái của ngài chính là phiền toái của cả khu Tây này. Tuy thân thủ dưới tay Phỉ lão tam ta còn thiếu thốn, nhưng tuyệt không đến mức sợ phiền phức!”
Biết rõ đối phương nghĩ một đằng nói một nẻo, Từ Ngôn cũng không có tâm tư vạch trần ‘lòng trung thành’ của Phỉ lão tam, chỉ phất tay ý bảo gã lui đi.
“Ngày mai ta đi tìm Khâu trưởng lão, đám người khu Bắc đó có tới, dây dưa được bao lâu thì cứ dây dưa vào!” nghe thấy Từ Ngôn phân phó, Phỉ lão tam cúi đầu khom lưng rời phòng. Vừa ra khỏi cửa mặt mày gã lập tức chuyển sang ủ rũ. Gã có dây dưa co kéo đấy, thế nhưng dây dưa mãi, nếu không có cách nào khác thì sớm muộn gì người ta cũng sẽ phát hiện ra thôi.
“Kẻ thù tìm tới sao?”
Chỉ còn hai người, Lâm Vũ thấp giọng hỏi một câu. Từ Ngôn gật gật đầu không nói gì nữa.
“Rời khỏi tông môn đi, đây là cách tốt nhất!” Lâm Vũ ngưng trọng nói một câu: “Chạy là thượng sách!”
“Giải quyết hết phiền toái trong đan dược, ta sẽ rời khỏi đây. Đến lúc đó để xem ta có mang theo cô đi được không.” Từ Ngôn cau mày nói.
Ngay lúc Từ Ngôn còn đang trầm ngâm thì bóng người trước mặt khẽ động. Cô nàng tóc ngắn kia đã đứng dậy, đi tới ôm lấy Từ Ngôn.
Lâm Vũ đưa tay vỗ vỗ lưng Từ Ngôn, rồi buông tay ra, vừa cười vừa nói: “Ta vốn không có bạn bè nào trong tông môn. Ngươi chính là người bạn duy nhất của ta. Tâm ý này ta nhận, chỉ cần ngươi bình yên rời khỏi tông môn là được rồi. Trừ phi là trưởng lão hoặc đệ tử hạch tâm, nếu không thì không ai mang theo đệ tử nô lệ đi được cả.”
“Nếu ta rời đi, e là kết cục của cô không quá tốt.” Từ Ngôn càng cau chặt mày lại.
“Cùng lắm thì chết là xong. Nếu ta phải chết trong tông môn, sau này tu vi ngươi thành công, thay ta giải quyết tâm nguyện kia cho xong.” Lâm Vũ nhẹ nhõm nói, chẳng qua ánh mắt nàng đã ánh lên vệt nước mắt. “Thay ta giết Diêm Lâm Chử.”
Nhẹ nhàng gật đầu, coi như Từ Ngôn đã đáp ứng phó thác của Lâm Vũ.
“Làm sao mới gặp được quỷ sứ đứng đầu?”
Từ Ngôn thừa hiểu một khi mình rời khỏi Thiên Quỷ tông thì kết cục của Lâm Vũ sẽ không sống tốt đẹp được. Có lẽ Phỉ lão tam không dám động đến nàng, thế nhưng khu Tây vẫn sẽ xuất hiện mấy tên cường nhân khác. Vì phần an nguy của bằng hữu, Từ Ngôn không khỏi nghĩ tới phần hi vọng cuối cùng từ Khương Đại kia.
“Không gặp được.”
Lâm Vũ rất chắc chắn nói: “Các đệ tử có thể ngẫu nhiên nhìn thấy mấy quỷ sứ khác, nhưng tuyệt đối không gặp qua quỷ sứ đứng đầu. Dù là đệ tử hạch tâm cũng không gặp được. Bởi vì quỷ sứ đứng đầu chỉ ở điện thứ mười.”
Thập điện, miêu tả chính xác mười tòa điện bao quanh tông môn. Đó là nơi các cường giả Nguyên Anh bế quan. Đừng nói là đệ tử bình thường, dù có là trưởng lão bình thường cũng không dám tới gần.
“Quỷ sứ đứng đầu chỉ có tu vi Hư Đan, làm sao lại ở điện thứ mười?” Từ Ngôn khẽ ngẩn người, hắn từng nghe qua chuyện vị trí điện chủ điện thứ mười là để cho quỷ sứ đứng đầu, lại không nghĩ Khương Đại Xuyên ở ngay trong điện thứ mười đó.
“Ông ta khác với những quỷ sứ khác, có truyền thừa của điện thứ mười. Hơn nữa cường giả Nguyên Anh điện thứ mười đã chết, cho nên Hung điện đã trở thành nơi bế quan cho quỷ sứ đứng đầu.”
Lâm Vũ đã từng là đệ tử hạch tâm, nên có nhiều hiểu biết về Thiên Quỷ tông. Nhìn thấy Từ Ngôn có chút nghi hoặc khó hiểu, nàng bèn giảng giải sơ qua một lần.
“Phong, Hỏa, Lôi, Thiết, Mộc, Kim, Huyết, Cốt, Hình, Hung. Mười chữ này chính là tên của mười tòa điện trong Thập điện, tên chính xác là Âm Phong điện, Xích Hỏa điện, Minh Lôi điện, Hắc Thiết điện, Quỷ Mộc điện, Phong Kim điện, Huyết Chú điện, Bạch Cốt điện, Hình điện, cuối cùng là Hung điện.”
“Quỷ sứ đứng đầu là đệ tử chân truyền duy nhất của điện chủ Hung điện. Từ khi điện chủ Hung điện chết đi, Hung điện cũng đã triệt để trở thành địa bàn của quỷ sứ đứng đầu. Ở Thiên Quỷ tông này còn lưu truyền một tin đồn, nghe nói điện chủ Hung điện bị chính đệ tử của mình đánh chết. Nói cách khác, quỷ sứ đứng đầu Khương Đại Xuyên đã giết chết sư tôn của ông ta. Đây chỉ là lời đồn, không ai dám tùy tiện nhắc đến. Nếu bị quỷ sứ đứng đầu nghe được, tuyệt đối chết không yên thân.”
Nghe Lâm Vũ giảng giải qua, ánh mắt Từ Ngôn hiện lên một tia kinh ngạc.
Hắn biết rõ Khương Đại tàn nhẫn, không nghĩ tới đối phương âm tàn đến mức có thể giết cả sư tôn mình như vậy. Hơn nữa đến cường nhân Nguyên Anh mà gã còn có thể giết chết được!
Loại người không quan tâm chuyện khi sư diệt tổ, mới chính là hung ma chân chính!
Khi đến Thiên Quỷ tông, Từ Ngôn đã không có ý định tiếp xúc với Khương Đại. Không nói đến việc giữa hai người không có giao tình gì, chỉ toàn lợi dụng nhau thì Từ Ngôn vẫn luôn có một phần kiêng kị nào đó với Khương Đại. Hôm nay lại biết thêm được thủ đoạn tàn nhẫn của đối phương, tâm tư nương nhờ Khương Đại giúp đỡ lại phai nhạt thêm vài phần.
Cầu loại người này quá mức nguy hiểm, trừ phi trong tình huống sinh tử, còn không Từ Ngôn tuyệt đối không muốn dính líu tới Khương Đại.
Tuy rằng kiêng kị đối phương, thế nhưng nhìn nữ tử trước mặt này lại khiến Từ Ngôn không đành lòng. Do dự hồi lâu, hắn hỏi một câu: “Chẳng lẽ trong Hung điện không có đệ tử hay sao? Tìm người thông báo thì có thể gặp được quỷ sứ đứng đầu không?”
“Tất cả đệ tử bên trong Hung điện đều là đệ tử nô lệ cả. Quỷ sứ đứng đầu không thu đồ đệ, bình thường gần như không thấy mặt. Trừ một vài tình huống xảy ra mới có thể thấy mặt quỷ sứ đứng đầu được.”
Lâm Vũ ngừng một chút, mới thấp giọng nói: “Chẳng hạn, lúc xử quyết trưởng lão Hư Đan...”
Từ Ngôn lại lần nữa giật mình, ánh mắt khó hiểu.
“Thiên Quỷ Tông có một quy củ, đó là xử quyết trưởng lão Hư Đan cần tất cả ba mươi sáu lộ quỷ sứ tề tụ, là một nghi thức xét xử cường giả Hư Đan.”
Từ Ngôn trầm mặc. Nếu chỉ khi xử quyết trưởng lão Hư Đan mới có cơ hội gặp mặt Khương Đại thì quả thật lần này hắn cũng khó mà gặp gã được.
Từ Ngôn tạm thời buông bỏ phần tâm tư này. Lâm Vũ đi rồi, hắn lại yên lặng tu luyện, mãi đến ngày hôm sau, hắn đẩy cửa bước ra khỏi phòng.
Khu Tây đã không còn an toàn nữa. Chẳng rõ lúc nào thì thủ hạ của Trác Thiên Ưng lại tới, cho nên Từ Ngôn quyết định đến viện tử của Khâu Hàn Lễ. Ít nhất có thể tạm tránh khỏi tai mắt của Trác Thiên Ưng.
Vừa ra cửa, Từ Ngôn đã nhìn thấy Phỉ lão tam vội vã chạy đến.
“Từ gia! Đám người Khu Bắc lại tới nữa, hình như bọn hắn đã dò ra tin tức của ngài rồi. Không phải ta nói ra a, Phỉ lão tam ta thề tuyệt đối không hé nửa lời.”
Nhìn thấy ánh mắt Từ Ngôn trầm xuống, Phỉ lão tam vội vàng giải thích.
Vừa nói chuyện, bên kia khoảng sân lớn đã có hai đệ tử lạ mặt quay đầu qua nhìn. Bên cạnh họ là một tên đệ tử khu Tây co đầu rụt cổ chạy trốn mất.
Hai người khu Bắc đi tới. Nếu đã không tránh khỏi, Từ Ngôn đành lạnh lẽo đi đến, nghênh đón hai kẻ đó.