Trương Mậu chỉ là một tên đệ tử bình thường ở khu Đông, không có danh tiếng gì, lại thập phần nhát gan, đến Phỉ lão tam cũng không thèm để mắt đến gã. Thế nhưng người ta lại mang theo phân phó của quỷ sứ đại nhân đến đây.
Mệnh lệnh từ quỷ sứ đại nhân, ai dám từ chối?
Biết được có một vị quỷ sứ rõ ràng chỉ mặt gọi tên mình, lại là nhiệm vụ dọn dẹp hang rắn, Từ Ngôn lập tức nghĩ tới một suy đoán khiến chính hắn phải kinh hãi.
Tự Linh đường không chỉ có đệ tử Trúc Cơ trà trộn vào Thiên Quỷ tông, mà còn có cả trưởng lão Hư Đan nữa. Hơn nữa tên trưởng lão Hư Đan đến từ Tự Linh đường kia rất có thể còn là một trong ba mươi sáu lộ quỷ sứ!
“Từ sư đệ, chúng ta đi thôi. Đừng để quỷ sứ đại nhân phải chờ lâu.”
Trương Mậu ngượng ngập vừa cười vừa nói, vẻ mặt đầy vô hại, tư thái thập phần thấp kém, giọng điệu lại vô cùng khách khí, thế nhưng Từ Ngôn lại không thể tìm được lí do gì để giải mở nguy cơ lần này.
Trừ phi Từ Ngôn có thể rời khỏi Thiên Quỷ tông ngay lập tức, bằng không thì dù có giết chết Trương Mậu trước mặt này cũng khó lòng trốn thoát khỏi lòng bàn tay của quỷ sứ.
Ngoại trừ thập điện Diêm La ra, thì quỷ sứ có địa vị cao nhất ở Thiên Quỷ tông này.
Từ Ngôn đầy bất đắc dĩ, than thầm một tiếng không may.
Chỉ chênh nhau chút thời gian thôi đã gặp phải mệnh lệnh do Trương Mậu mang tới. Xem ra chỉ có thể trải qua một phen trắc trở này hắn mới có thể rời khỏi Thiên Quỷ tông, dù cho lần khó khăn trắc trở này có thể nói là một tử cục khó giải.
Ánh mắt Từ Ngôn thoáng hiện tia lạnh lẽo. Rơi vào đường cùng, hắn chỉ còn cách đi theo Trương Mậu đến gặp quỷ sứ. Đột nhiên, hắn nhìn vào phòng mình, chợt thấy Lâm Vũ chưa rời khỏi như muốn yên ắng nhắc nhở hắn điều gì đó.
....
Dùng thị lực mắt trái nhìn rõ khẩu hình của Lâm Vũ, Từ Ngôn khẽ sững sờ, quay người trở về phòng.
“Trương sư huynh chờ một chút, ta thu xếp vài thứ đã.”
“Được, được, sư đệ nên nhanh chân một chút, ta đây cũng chỉ nghe theo bên trên sai bảo, trì hoãn lâu quá chỉ sợ hư việc của quỷ sứ đại nhân...”
Để mặc Trương Mậu còn đang lẩm bẩm ở ngoài cửa, Từ Ngôn bước vào phòng, khép cửa lại.
“Trong hang rắn rất nguy hiểm, nhất định phải thật cẩn thận.”
Lâm Vũ không hỏi chuyện vì sao quỷ sứ lại muốn Từ Ngôn đi hỗ trợ, mà nhanh chóng nói: “Có hai cấm địa nguy hiểm nhất trong Thiên Quỷ tông, một nơi là quỷ quật, còn bên kia là hang rắn. Hang rắn nằm sâu trong lòng sa mạc, là một cái ổ rắn lớn, trong đó còn có cả một con Đại yêu Thiên Nhãn vương xà. Trước kia ta từng được phân công đến đấy quản lý vài tạp vụ, cũng thường xuyên có đệ tử nô lệ bị đưa đến hang rắn dọn dẹp phân và nước tiểu của Đại yêu. Thế nhưng có cực ít đệ tử nô lệ có thể còn sống đi ra ngoài, rất nhiều người bị nuốt giết mất.”
“Thiên Nhãn vương xà không phải là Linh cầm trong thập điện Diêm La sao?” Từ Ngôn nghe được tin này lại giật mình. Nếu như có thể tùy tiện ăn người thì không phải là Linh cầm nữa, mà là Đại yêu còn chưa được thuần phục.
“Đại yêu rất khó thuần phục, muốn không chế Thiên Nhãn vương xà phải cần tới mấy vị điện chủ liên thủ mới được. Thiên Nhãn vương xà bị nhốt trong hang rắn không cách nào rời đi được. Ta đã thấy qua Đại yêu này nhiều lần rồi, nó luôn ngủ say, chỉ khi đẻ trứng thì mới tỉnh lại thôi.”
Để Từ Ngôn có thể nhanh chóng lý giải nhiều về hang rắn mà tốc độ nói của Lâm Vũ cũng nhanh hơn: “Lúc Đại yêu đẻ trứng là thời điểm hung hiểm nhất, tuyệt đối không được đến gần. Chỉ khi nó ngủ say mới tính là an toàn. Thế nhưng không có chuyện gì là tuyệt đối, năm đó lúc ta trộm trứng rắn là thời điểm cách lúc Thiên Nhãn vương xà đẻ trứng lần trước đã nửa năm. Trong một năm, Thiên Nhãn vương xà lại đẻ hai quả trứng rắn đấy.”
Biết được Thiên Nhãn vương xà hiếm hoi lắm mới đẻ thêm một quả trứng rắn nữa, Từ Ngôn khẽ nhíu mày hỏi: “Đại yêu ngủ say sẽ không có nguy hiểm gì, như vậy đám đệ tử nô lệ kia làm sao mà chết?”
“Bị mấy con Xà yêu khác nuốt mất.” Lâm Vũ trầm giọng nói.
“Hang rắn kia không chỉ có một Đại yêu?” Từ Ngôn chợt giật mình.
“Chỉ có một con Thiên Nhãn vương xà, mấy con khác chưa tới được Đại yêu đều gọi là Thiên Nhãn xà. Yêu vật kia còn đáng sợ hơn Đại yêu nữa, bởi chúng không bao giờ ngủ say, hầu như lúc nào cũng tỉnh táo. Cho nên phần lớn đệ tử nô lệ đều là bị Thiên Nhãn xà nuốt mất.”
Lâm Vũ đưa mắt nhìn qua cửa sổ, phát hiện thấy Trương Mậu gấp gáp đến chà sát hai bàn tay mãi, vội nói tiếp: “Trong hang rắn có rất nhiều động quật nhốt đủ loại Thiên Nhãn xà. Trong đó mạnh nhất đã đạt đến Yêu linh, số lượng ít ỏi, còn lại đa số là Yêu vật. Điểm nguy hiểm ở loại nhiệm vụ dọn dẹp hang rắn này không phải là đến gần Đại yêu đang ngủ say, mà là phải đến gần đám Yêu vật và Yêu linh chưa bao giờ ngủ say.”
Lâm Vũ vừa mới nói đến đây, ngoài phòng đã truyền đến tiếng hối thúc của Trương Mậu.
“Nếu có yêu xà trốn ra khỏi động quật. Nhớ cho kỹ, ngàn vạn lần đừng nghĩ tới chuyện chạy ra ngoài, mà phải chạy trốn vào sâu bên trong, càng tới gần Thiên Nhãn vương xà thì càng an toàn. Dù đám kia có là Yêu linh thì cũng không dám đến gần Đại yêu đang ngủ say.”
Lâm Vũ dặn dò xong câu cuối cùng này, Từ Ngôn cũng không nấn ná thêm nữa mà đẩy cửa bước ra, theo Trương Mậu rời khỏi khu Tây.
Ra khỏi khu Tây, hai người đi giữa biển cát mênh mông, Từ Ngôn như tùy ý hỏi: “Nhiệm vụ lần này cần bao nhiêu người vậy?”
“Không ít cũng không nhiều, mười người.” Trương Mậu cười hắc hắc, đáp: “Vốn nên là mười người, đáng tiếc có hai tên đã chết, nên hôm nay chỉ còn tám.”
“Ngươi mới là Triệu Lĩnh.” Từ Ngôn không chút cảm xúc nói.
“Ta là Trương Mậu, Triệu Lĩnh kia tuổi tác đã lớn, bệnh lâu ngày khó sống được bao lâu nữa.” Trương Mậu vẫn giữ một khoảng chừng bảy thước với Từ Ngôn, dáng tươi cười dần dần rút đi, không nhiều lời thêm nữa.
“Tông môn vậy mà còn phái cả trưởng lão Hư Đan tới. Quỷ sứ đại nhân cho tìm chúng ta hẳn cũng là người chấp hành kế hoạch lần này rồi.” Từ Ngôn bình thản nói một câu, rồi đưa chân chuyển lệch về phía Trương Mậu vài phần.
Bước chân Từ Ngôn khẽ động, Trương Mậu cũng lập tức cất bước lệch qua bên kia, miệng nói: “Các ngươi không cần biết quá nhiều, nghe lệnh làm việc là được rồi.”
Đối phương đề phòng như vậy càng khiến ánh mắt Từ Ngôn lạnh lẽo thêm vài phần.
Đến tình cảnh này, Từ Ngôn cũng đã nghĩ tới chuyện đánh chết Trương Mậu trên đường đi, đáng tiếc đối phương quá cảnh giác, vẫn luôn cố giữ khoảng cách bảy bước chân với Từ Ngôn. Hơn nữa, khó chơi nhất chính là hắn còn phát hiện ra dấu chân của đối phương.
Dấu chân Trương Mậu giẫm trên cát cực mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ hầu như không nhìn ra được. Tình huống như vậy không phải là đối phương bay lên, mà là đang vận dụng thiên phú thân nhẹ như yến.
Ít nhất Trương Mậu đã đạt tới Tiên Thiên ngũ mạch, lại luôn đề phòng Từ Ngôn. Có lẽ do tên tuổi Từ gia ở khu Tây quá lớn nên Trương Mậu phải đề phòng như thế. Có điều chính vì vậy mà cơ hội để hắn lập tức giết chết gã sẽ rất nhỏ nhoi. Còn nếu động thủ mà không giết chết đối phương thì coi như Từ Ngôn sẽ phải rước lấy họa sát thân mà thôi.
Đến lúc đó, quỷ sứ sau lưng Trương Mậu tuyệt đối sẽ không buông tha Từ Ngôn.
Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành thu lại sát ý, đi theo đối phương tới gần một cồn cát to lớn gần đó. Đã có bảy người đang chờ ở đây, đều là tân đệ tử đến từ Linh Yên các.
Đứng trước đám môn nhân Kim Tiền tông này là một trưởng lão có thân hình cao lớn. Lần đầu tiên gặp được quỷ sứ, trong lòng Từ Ngôn không khỏi giật mình.
Toàn thân quỷ sứ trùm một bộ áo đen rộng thùng thình, đến giày cũng màu đen, nhìn không ra tướng mạo. Trên mặt lão là một mặt nạ bằng sắt đen đầy cổ quái.
Mặt nạ đen kịt như nhuộm mực, không phải là vật thật mà do một tầng khói đen ngưng tụ mà thành. Trên mặt nạ kia chỉ khoét hai lỗ rỗng nơi con mắt, từ trong đó có thể thấy được một đôi con ngươi vô cùng âm lãnh, lóe ra tia nhìn lạnh lẽo sắc bén kinh người.
Từ Ngôn là người cuối cùng đến đây. Đợi hắn đến gần, quỷ sứ áo đen mới trầm giọng nói: “Người đã đến đông đủ. Đi thôi, nghe theo lệnh ta là được. Rời khỏi hang rắn lần này, coi như nhiệm vụ của các ngươi hoàn thành.”