ối mặt với thẩm phán của ba mươi sáu vị quỷ sứ, Khâu Hàn Lễ không hề sợ hãi, lão không thẹn với lương tâm, không sợ bị người tính toán.
“Chứng cứ tự nhiên sẽ có. Người đâu, dẫn nhân chứng lên.”
Theo tiếng quát của Tào Thiên Lượng, Trác Thiên Ưng và Kim Sơn, Bạch Dương ở ngoài cửa đại điện cúi đầu đi vào.
Vừa nhìn thấy ba tên đệ tử hạch tâm ra mặt, thần sắc đám quỷ sứ ngồi ở bốn phía bắt đầu biến đổi. Có người nhận ra ba người chính là môn nhân của Tào Thiên Lượng, cho nên cũng đã đoán ra buổi thẩm phán này nhằm vào Khâu Hàn Lễ, cũng là một tay Tào Thiên Lượng cố ý gây nên.
Nếu như đã phái ra môn hạ đệ tử thì tất nhiên Tào Thiên Lượng đã chắc thắng trong tay. Mà ánh mắt đám quỷ sứ trong bóng tối nhìn về phía Khâu Hàn Lễ đã trở nên dần lãnh đạm vô tình.
Không có người thương cảm, chỉ có tham lam không cách nào che giấu.
Vì một kiện pháp bảo mà cả quỷ sứ còn khó có được, Khâu Hàn Lễ đã rước lấy họa sát thân. Tuy rằng lão không thẹn với lương tâm nhưng khó mà tránh khỏi tiểu nhân âm hiểm tính toán.
“Mấy ngày qua ta tra được trong tông môn có tu sĩ chính phái lẻn vào, vì không muốn đánh rắn động cỏ nên vẫn một mực âm thầm theo dõi. Cuối cùng mới bắt được chỗ dựa của tên chính phái kia.”
Giọng điệu Tào Thiên Lượng lạnh như băng, nói: “Hóa ra ở Thiên Quỷ tông chúng ta lại có trưởng lão Hư Đan che chở đám gian tế chính phái này. Xem ra thật đúng với câu nói của người xưa, canh ngày canh đêm nhưng không thể canh giặc nhà được a.”
Nghe Tào Thiên Lượng lạnh lùng nói vậy, vốn Khâu Hàn Lễ không có chút sợ hãi lập tức khẽ giật mình, một loại dự cảm không ổn dâng lên trong lòng lão.
“Thiên Ưng, ngươi đến nói một chút xem rốt cuộc tên gian tế chính phái được kẻ nào che chở vậy? Nhất định phải ăn ngay nói thật, nếu có nửa điểm giả dối, có đầy đủ chư vị quỷ sứ đại nhân ở đây thì sư phụ cũng không cách nào bảo vệ được ngươi cả.”
Tào Thiên Lượng cười lạnh nói, không chút e dè vì mối liên quan thầy trò với Trác Thiên Ưng gì cả. Thậm chí lời nói của ông ta còn đầy nắm chắc.
Nghe đến đó, tâm tình bất an của Quách Bán Thành coi như tan biến, chuyện hoàn toàn không quan hệ gì đến ông ta. Còn Khâu Hàn Lễ có chết hay không thì ông ta không quan tâm, mà La Vân Long bên kia lại càng lúc càng hồ đồ.
Từ Ngôn nói với ông ta rằng Quách Bán Thành mới là gian tế, hôm nay Tào Thiên Lượng lại kéo Khâu Hàn Lễ không thả. Thậm chí La Vân Long bắt đầu hoài nghi có phải trong tông môn có tới hai trưởng lão là gian tế hay không đây.
“Bẩm chư vị đại nhân, đệ tử là Trác Thiên Ưng, đảm nhiệm chức vị môn chủ Quỷ Vương môn. Đệ tử từng có một tên nghĩa tử. Gã vốn là người Đại Phổ, lại trà trộn vào Quỷ Vương môn chúng ta. Đệ tử ngu muội, lúc ấy cũng không phát hiện ra, bởi vậy đã hại con ta chết thảm dưới tay tiểu bối kia. Về sau gã chạy trốn tới Đại Phổ, ở rể Tiền tông, trở thành con rể Bàng gia rồi...”
Trác Thiên Ưng cúi đầu kể lại mọi chuyện năm đó, cuối cùng hai mắt đầy hận thù ngẩng đầu quát lớn: “Đệ tử đã điều tra rõ ràng, gã con rể Bàng gia kia không chỉ có xuất thân Đại Phổ mà còn là bạn cố tri với Tả tướng Đại Phổ, thê tử gã đã bái nhập Kim Tiền tông. Nay gã lại xuất hiện ở Thiên Quỷ tông ta, trong đó tất có kỳ quặc. Chắc hẳn đa số đại nhân đều suy ra được. Đệ tử dám lấy đầu mình đảm bảo, Từ Ngôn Từ Chỉ Kiếm kia chính là gian tế đến từ Kim Tiền tông!”
Trác Thiên Ưng đỏ bừng hai mắt, chỉ vào Khâu Hàn Lễ nói: “Chính Khâu trưởng lão đã ra mặt ngăn cản đệ tử đuổi bắt Từ Ngôn. Không chỉ che chở cho Từ Ngôn mà còn suýt nữa đã giết chết một vị hộ pháp Quỷ Vương môn ta.”
“Thật sự có việc này!” Kim Sơn tiến lên một bước, đứng song song với Trác Thiên Ưng, làm chứng nói: “Lúc ấy Thiên Ưng vừa mới chạy về tông môn, Khâu trưởng lão đã cho phép Từ Ngôn lưu lại trong viện tử. Chúng ta không dám xông vào, đành để lại một đệ tử chịu trách nhiệm theo dõi. Ai ngờ cồn cát ẩn thân của đệ tử kia bị Khâu trưởng lão san thành bình địa, còn gã suýt nữa chết.”
“Đệ tử cũng có thể làm chứng!” Bạch Dương đứng ở bên kia của khác Trác Thiên Ưng, khom người nói: “Đệ tử là Bạch Dương, hộ pháp Quỷ Vương môn, năm đó tận mắt nhìn thấy Từ Ngôn đánh chết Thái Bảo.”
Ba tên đệ tử hạch tâm làm chứng không thể là dối trá được, mà thực ra lúc Trác Thiên Ưng nói lấy đầu mình ra đảm bảo thì trong mắt các quỷ sứ khác, có lẽ ba tên đệ tử hạch tâm không nói láo rồi.
Nghe được có ba người đệ tử làm chứng, sắc mặt Khâu Hàn Lễ lập tức trắng bệch lại. Mặc dù lão chỉ là trưởng lão bình thường nhưng từng trải lão luyện, chưa chắc quỷ sứ có thể chèn ép lão được. Vốn cho là lần này chẳng qua mình lại bị người hãm hại mà thôi, không nghĩ tới chỉ che chở Từ Ngôn một lần mà lại liên lụy tới cả chính tà phân tranh thế này.
Nếu Từ Ngôn là một đám đệ tử bình thường thì Khâu Hàn Lễ căn bản không sợ Tào Thiên Lượng vu oan giá họa. Thế nhưng nếu quả thật Từ Ngôn là người của chính phái Kim Tiền tông, không thể nói trước hôm nay Khâu Hàn Lễ có được toàn mạng hay không nữa.
Ba tên người đệ tử nói xong, Tào Thiên Lượng không nhìn qua Khâu Hàn Lễ đang biến sắc mặt bên kia, chỉ nhìn về một vị trí cao nhất trên đại điện.
Ngồi khắp bốn phía trong đại điện là ba mươi sáu vị quỷ sứ, thế nhưng trên vị trí cao nhất chỉ có một bóng người cao lớn, mờ mờ ảo ảo, chỉ có thể nhìn ra hình dáng như thể một hung ma ẩn trong bóng đêm.
Quỷ sứ đứng đầu sẽ không đơn giản lộ diện. Nghe thấy ba tên đệ tử đưa ra làm chứng, gã chỉ thờ ơ như đang ngủ gật.
Đợi một lúc, Tào Thiên Lượng vẫn không thấy quỷ sứ đứng đầu mở miệng bèn nói tiếp: “Khâu Hàn Lễ, tới bây giờ ngươi còn bao biện gì hả? Lần này nếu lão phu đã vạch trần ngươi là gian tế chính phái thì tất nhiên lão phu sẽ tự mình động thủ, trảm ngươi dưới kiếm này!”
Tào Thiên Lượng thiết lập tính toán này đương nhiên là vì có đủ chỗ tốt. Gian tế do ông ta vạch mặt ra, chỉ cần ông ta động thủ đánh chết lão thì đương nhiên những thứ tốt trên người Khâu Hàn Lễ sẽ rơi cả vào trong tay ông ta rồi.
“Lão hủ căn bản không biết kẻ nào là người của chính phái. Ta chỉ điểm một vài tên đệ tử bình thường các ngươi chẳng quan tâm đến là sai sao?”
Đối mặt với Tào Thiên Lượng đang hùng hổ dọa người, Khâu Hàn Lễ không nhịn được mà tức giận quát: “Tông môn có gian tế trà trộn, ngươi không bắt gian tế kia ra, lại mượn cớ hãm hại lão hủ, ngươi rắp tâm làm gì hả?”
“Lão đầu bướng bỉnh bị thua thiệt rồi a, ai bảo ngươi tính tình quá tốt, không giống kẻ xấu kia chứ.”
Ngay trong bóng tối phía trên, một tiếng cười nhạo trầm thấp vang lên. Là lời trêu chọc của quỷ sứ đứng đầu, như thể đang thuận miệng nói chuyện phiếm mà thôi. Thế nhưng ai cũng biết vị này tuyệt đối là một kẻ giết người không chớp mắt, căn bản không ai dám tiếp lời.
“Tính tình tốt là sai sao? Cả đời này lão hủ chưa từng làm chuyện gì xấu qua thì thế nào hả? Chẳng lẽ Thiên Quỷ tông chỉ dung nạp được đám chuột bọ hèn hạ thôi sao? Người của tà phái phải làm chuyện xấu trời đất không dung thì mới được gọi là tà phái hay sao?”
Khâu Hàn Lễ căm tức nhìn về bóng tối phía trên cao, quật cường chỉ vào quỷ sứ đứng đầu quát: “Khương trưởng lão, ngài tới nói một câu, có phải người không làm chuyện xấu thì không thể tồn tại ở Thiên Quỷ tông này phải không?”
Ở Thiên Quỷ tông này, e rằng chỉ có Khâu Hàn Lễ mới dám can đảm chất vấn quỷ sứ đứng đầu. Đến vị quỷ sứ này còn phải gọi lão là lão đầu bướng bỉnh thì có thể thấy Khâu Hàn Lễ nóng nảy quật cường đến mức nào.
Toàn bộ đại điện trầm mặc lại, quỷ sứ đứng đầu không đáp lại chất vấn của Khâu Hàn Lễ, mà người khác càng không đáp lời được.
Chính tà mà nói căn bản không có quy tắc cố định gì cả. Nếu như muốn phân biệt, thì chỉ là tà phái truy cầu cảnh giới tiến nhanh, còn chính phái làm gì chắc nấy. Tà phái làm việc không từ thủ đoạn, còn chính phái phải giữ thể diện chút ít. Ngoài ra thì cơ bản không có khác biệt gì nữa.
Còn chuyện nói rằng tất cả chính phái đều là người tốt, tà phái đều là người xấu thì e là cả tông chủ hai phái còn không tin.
“Khâu trưởng lão, chúng ta không nghiên cứu thảo luận chính tà khác biệt. Nếu Thiên Quỷ tông chúng ta là tông môn tà phái, tất nhiên không dung cho gian tế chính phái được. Ngươi đi quá xa rồi, đừng quên chính tà không đội trời chung.”
Tào Thiên Lượng trầm mặc một lúc mới chốt hạ một câu, sau đó phân phó thủ hạ: “Đi tìm gian tế chính phái Từ Ngôn kia, kéo gã tới đây, chúng ta đối chất với nhau. Nếu quả thật gã là người của chính phái, hôm nay Khâu Hàn Lễ ngươi nhất định phải chết!”