Bàng Hồng Nguyệt không dám khẳng định Từ Ngôn có thể chiến bại toàn bộ đệ tử chân truyền Kim Tiền tông, đứng đầu hàng ngũ thiên tài kia rồi ôm mỹ nhân về hay không. Nàng cũng chỉ biết tu vi Từ Ngôn ba năm trước, khi chưa bước vào giới tu hành mà thôi. Sau hai năm dài đằng đẵng rời khỏi Kim Tiền tông, hiện tin tức hắn càng mịt mù không rõ sinh tử, thế nhưng Bàng Hồng Nguyệt cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể xuôi theo Sở Linh Nhi.
Cùng lắm thì chết mà thôi, chết còn không sợ thì nàng còn sợ gì chuyện thiết lập triệu phu lôi?
Bàng Hồng Nguyệt không sợ, Sở Linh Nhi chỉ lo thiên hạ không loạn lại càng không sợ. Cho nên đã có lý do, nàng lập tức nhận nhiệm vụ này, cam đoan với Hồng Nguyệt tỷ mình, nhất định trước cuối năm nay sẽ khiến mọi người đều biết đến tin tức này.
Hứa Mãn Lâu không phải là kỳ tài ngút trời sao? Thế thì chiến bại toàn bộ đệ tử chân truyền tông môn có vấn đề gì chứ? Dù sao cũng là một trận thí luyện tông môn cỡ lớn, thêm một danh xưng chiêu phu lôi cũng thập phần đơn giản. Lần này là diễn võ tông môn ba năm một lần, coi như phần thưởng ngôi đầu có thêm một vị mỹ nhân mà thôi.
Tiểu công chúa kéo Bàng Hồng Nguyệt ngồi trước gương đồng, tự mình chải vuốt mái tóc tỷ muội tốt nhất của mình. Nàng ta nhìn bóng hình xinh đẹp trong gương, cười hì hì: “Mỹ nhân thế này, tất sẽ khiến diễn võ tông môn năm nay càng thêm náo nhiệt. Đây mới gọi là hồng nhan họa thủy nha, nhìn mấy những nam nhân kia chém giết nhau vì tỷ thật thú vị, hì hì.”
“Đẹp sao...”
Khuôn mặt Bàng Hồng Nguyệt trắng nõn đang nở nụ cười khổ, nhẹ giọng lẩm bẩm. Nếu như Từ Ngôn không nhận được tin tức, hoặc không tranh đoạt được hạng đầu thì Bàng Hồng Nguyệt nàng sẽ máu nhuộm lôi đài, treo mạng tại đó chứ quyết không để người khác cưỡng đoạt mình đi.
...
“Đại sư, ta có đẹp không?”
Trong thiện phòng ở Thiên Vân tự, vị nữ tử một thân quý khí đang nhìn chằm chằm vào phương trượng trẻ tuổi trước mặt, đột nhiên hỏi một câu.
“Đẹp hay xấu, trong mắt bần tăng đều như mây bay.”
Phương trượng cao thâm mạt trắc quen tay đưa lên, định chắp một tay, lại nhớ ra hôm nay mình đã là hòa thượng mà không phải đạo sĩ. Cho nên hắn bèn không chút dấu vết đưa tay kia lên nữa, chắp tay hành lễ, nhẩm niệm Phật hiệu.
“Nữ thí chủ xinh đẹp vô song, cũng như heo trong nội viện có vẻ đẹp không tả được, cho nên nếu nói về đẹp xấu, bần tăng phân không rõ, giải không ra, mà nhìn cũng không thấy.”
Lẩm nhẩm vài câu thoái thác mà đến mình còn không hiểu đang nói gì, mặt ngoài Từ Ngôn không chút biểu cảm, nhưng trong lòng không biết làm thế nào cho phải cả.
“Đại sư là đang mắng chửi người ta à, so ta với heo đấy.”
Phu nhân xinh đẹp thở dài nói: “Ài... Ta biết mình rất đẹp, chỉ là sao ông trời lại không cho ta sinh ra hài nhi chứ? Ta và tướng công cũng thường hay bố thí cho người nghèo khổ kia mà. Sao ông trời không cho chúng ta một đứa trẻ chứ? Đại sư, người giúp ta một chút đi mà. Heo mẹ trong chùa Thiên Vân còn có thể đẻ ra mười tám con, nhất định là do Phật hiệu đại sư cao thâm, tiểu nữ cầu đại sư phổ độ.”
Người nữ nhân đến đây cầu con cái là phu nhân của hộ gia đình giàu có trong trấn Thiên Ngưu. Người này hiếm muộn nhiều năm, cho nên mới đến Thiên Vân tự cầu con.
Khi hắn lệnh cho đám hòa thượng mua hơn mười con heo, bò, dê... để dành ăn dần, không nghĩ trong đó có một con heo mẹ, đẻ một lứa được mười tám heo con. Tin tức được truyền đi, vì vậy Thiên Vân tự đã thành thánh địa cầu con cái, mà vị phương trượng trẻ tuổi Từ Ngôn này càng được coi là vị Phật gia ban con cầu tự. Cho nên nhưng quý phụ nhân nhiều năm hiếm muộn có vung tiền như rác cũng muốn gặp cho được đại sư để cầu nguyện, thành kính như triều bái thần linh vậy.
Thiên Vân tự vốn có tiếng tăm lừng lẫy tại Tề quốc, qua chuyện này càng thêm nổi danh khiến phương trượng mới về phiền phức không chịu nổi. Chưa kể đến mấy nữ nhân kia như điên cuồng, không gặp được phương trượng thề không bỏ qua, thậm chí còn xông thẳng vào thiện phòng tìm gặp hắn. Đến mấy hòa thượng khác còn không ngăn cản được.
“Muốn cầu con cái, cũng không khó.”
Hàng mày kiếm của Từ Ngôn cau lại, ra vẻ cao thâm nói: “Muốn có con nối dõi, sửa cầu làm đường trồng cây lớn, tích âm đức, tụ dương thiện, tự nhiên sẽ có huyết mạch truyền thừa.”
“Đại sư à, nhà ta cũng coi như là hào phú đại hộ, sửa cầu làm đường thiện nguyện không ít a. Vài năm trước thiếp thân thích ăn quả lê, tướng công nhà ta còn vung ngàn lượng bạc trắng trồng nên cả rừng lê đấy, e là không dưới mấy trăm gốc lê đâu.”
Quý phụ nhân này đầy u oán, lấy một hộp gỗ nhỏ ra, đẩy tới. Bên trong có trọn vẹn năm trăm lượng năm trăm lượng bạc trắng.
“Chỉ cần đại sư có thể giúp đỡ thiếp thân mang thai hài nhi, ngày sau chắc chắn thâm tạ.”
Nhìn hộp gỗ đầy bạc, hai mắt Từ Ngôn khẽ giật giật. Đừng nói là bạc, có là vàng thì hắn cũng không cần dùng tới. Hắn không phải hòa thượng mà là tu hành giả a, hơn nữa cũng không giúp được mấy rắc rối này.
“Đó là thí chủ còn trồng thiếu rồi, gỗ là cây, nhưng lương thực cũng là cây. Trở về khai hoang ra trăm mẫu ruộng tốt, phân cho dân chúng gieo trồng đi. Như vậy thí chủ sẽ tích đức nhanh chóng, không chừng hai năm sau sẽ có con nối dõi.”
Thật sự Từ Ngôn không có tâm tư để ý tới mấy các nữ nhân phát cuồng vì hiếm muộn nhi tử này, nói năng qua loa vài câu mà thôi.
“Thật sao? Đa tạ đại sư chỉ điểm, đa tạ đại sư chỉ điểm!”
Quý phụ nhân nhẹ nhàng hành lễ vạn phúc, gần như tung tăng đi ra khỏi thiện phòng.
Chỉ là khai hoang trồng trọt mà thôi, người có tiền, đâu cần quan tâm chuyện trăm mẫu ruộng tốt chứ? Cùng lắm thì dùng tiền mướn người khai hoang là được.
Đuổi một người đi, lại một người nữa xuất hiện, Từ Ngôn không rảnh giao tiếp với mấy quý phụ nhân này bèn kéo lão hòa thượng vốn là nguyên lão phương trượng của Thiên Vân tự qua, phục chức lão làm phương trượng lại. Sau đó Từ Ngôn coi như phủi tay mặc kệ.
“Quốc chủ, lão nạp không biết cầu tự a.” Lão phương trượng mặt mày ủ rũ nói.
“Đơn giản, cứ bảo bọn họ về nhà trồng trọt là được, sau này đừng làm phiền ta. Kẻ nào phiền, ta đánh gãy chân kẻ đó.”
Từ Ngôn nổi giận đùng đùng, lưu lại một câu rồi đi khỏi thiện phòng, chuyển đến một gian phòng trống nơi hậu viện Thiên Vân tự.
Coi như được thanh tĩnh...
Nhớ tới con heo mẹ đẻ được mười tám con heo con kia, Từ Ngôn tức giận thì thào: “Cầu con cái? Đám heo con kia đều tiến cả vào bụng ta rồi, còn tìm ta cầu con cái thì có ích gì? Không hiểu nổi!”
Hắn không để ý chuyện vặt ở Thiên Vân tự nữa, mà lấy mảnh Tinh Hồn cấm của Thiên Nhãn vương xà ra.
Tinh Hồn cấm cỡ bằng miệng chén cơm, nhìn kỹ đã phủ đầy ấn ký hình con mắt. Tuy nói vết con mắt trên đó nhỏ như lỗ kim nhưng mắt trái Từ Ngôn vẫn nhìn ra rõ ràng. Ấn ký trên mảnh Tinh Hồn cấm đã không ít, chỉ kém một tầng ngoài cùng nữa mà thôi.
Hồn xà còn đủ, nhưng hắn đã không còn da Thiên Nhãn xà nữa.
“Còn thiếu trăm tấm da rắn nữa là đã có thể hoàn thành mảnh Tinh Hồn cấm này rồi. Thiên Nhãn vương xà có thể chui ra được không đây?”
Suy tư về hệ quả sau khi luyện chế thành công Tinh Hồn cấm xong rồi, Từ Ngôn quyết định tạm thời cứ để đó. Dù sao da rắn đã dùng hết, khi nào thu mua đủ rồi sẽ tiếp tục luyện chế.
Thu hồi Tinh Hồn cấm lại, Từ Ngôn nhắm hai mắt lại, vận chuyển Ích Vân quyết, chìm vào trong tu luyện.
Đầu xuân se lạnh, giữa hè chói chang, qua mùa thu lại đến sắc trắng của tuyết rơi đầy. Linh khí tụ lại thành đoàn trong đan điền càng thêm tinh thuần, mà Từ Ngôn cũng đã ở Thiên Vân tự được gần một năm.
Linh khí thành đoàn, đại biểu cho cảnh giới Trúc Cơ viên mãn, chỉ cần đưa linh khí đoàn này thẩm thấu đan thể là có thể đạt tới cảnh giới Hư Đan.
Cảnh giới cao thâm lại không mang tới chút vui sướng nào cho Từ Ngôn. Mỗi khi ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên bầu trời đêm, nhớ thương vùi sâu trong lòng hắn lại tuôn trào ra như suối.
Mãi đến khi bị ác mộng làm giật mình tỉnh lại, cũng là cơn mộng mị đầu tiên trong suốt ba năm nay, rốt cuộc Từ Ngôn quyết định rời đi.
Trong mộng, Từ Ngôn trải qua một cuộc ác chiến kinh khủng, không nhìn rõ đối thủ mình là ai, cũng không phải hắn chết, mà trước mắt hắn có thêm một bóng dáng mềm mại.
Hắn mơ thấy nương tử vì cứu mình, mà bị một thanh trường kiếm xỏ xuyên qua tim...
Nửa đêm mộng tỉnh, Từ Ngôn mặc nguyên cả tăng bào, mang theo một thân ướt đẫm mồ hôi lạnh cứ vậy mà rời khỏi Thiên Vân tự.