Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 527: Q.4 - Chương 527: Quyển 4 - Chương 524: Đá đạp chân




Sao Từ Ngôn không biết Trần Thanh kiêng kị chuyện gì.

Hứa gia thế lớn, Hứa Mãn Lâu lại là chân truyền cả tông môn đều vô cùng coi trọng, đệ tử bình thường nào có ai dám ngỗ nghịch Hứa gia? Dù biết rõ đường đệ của mình bị giết thì cũng phải nuốt vào phần phẫn hận này mà thôi.

Một đạo kiếm kia căn bản không đủ vạch trần được Hứa Mãn Lâu. Người ta có rất nhiều lý do chối bỏ. Nếu nói ra phỏng đoán này, chỉ sợ loại đệ tử chấp sự không có thế lực, cũng không có chỗ dựa trong tông môn như Trần Thanh sẽ phải nhận lấy chèn ép của Hứa gia, đến giữ được mạng hay không cũng khó nói trước được.

Nhớ tới tiểu mập mạp đầy căm giận đám châu chấu, sắc mặt Từ Ngôn càng trở nên lạnh lẽo.

“Từ sư đệ, nghe nói ngươi phải hoàn thành nhiệm vụ tông môn, đi tới hơn ba năm rồi, đã hoàn thành nhiệm vụ kia rồi sao? Nếu như ta không nhìn lầm thì chủ nhân của Bảo Tường các kia hẳn là quỷ sứ của Thiên Quỷ tông đi?”

Do dự một lúc lâu, rốt cuộc Trần Thanh mới nói ra nghi vấn trong lòng mình.

“Xem như nhiệm vụ lẻn vào Thiên Quỷ tông đã hoàn thành đi.”

Từ Ngôn cười khổ nói: “Ba năm vừa rồi ở Thiên Quỷ tông coi như cũng có quen biết với vài cường nhân tà phái. Ngươi không nhìn lầm, chủ nhân của Bảo Tường các đích xác là quỷ sứ.”

“Nhiệm vụ lẻn vào tà phái?”

Trần Thanh giật mình kinh hãi, sau đó trầm mặc lại, vẻ mặt do dự không rõ ràng. Cuối cùng y mới lên tiếng nói: “Từ sư đệ, ta có lời khuyên. Nếu như ba năm này ngươi đã nhận được địa vị không tầm thường ở tà phái, chi bằng ở lại tà phái tu hành sẽ tốt hơn trở lại chính phái.”

Trần Thanh không phải là tân đệ tử mới vào tông môn, y thừa hiểu để một người mới như Từ Ngôn lẻn vào tà phái là nhiệm vụ thế nào. Đó rõ ràng là nhiệm vụ cầm chắc phải chết!

Nhìn thấy quỷ sứ phải kiêng kị ba phần trước mặt Từ Ngôn, còn cấp ra thuốc trị thương giá trị xa xỉ, lúc này Trần Thanh mới nói vậy. Đây chính là khuyên Từ Ngôn nên ở lại nơi nào có lợi cho mình nhất.

Nếu phần khuyên bảo của Trần Thanh ở góc độ Kim Tiền tông thì đầy đại nghịch bất đạo. Khích lệ đồng môn ở lại tà phái đừng quay về chẳng phải là xúi giục đồng môn gia nhập Tà phái hay sao? Nếu để cho trưởng lão chính phái biết được, y tất phải bị hỏi tội. Thế nhưng đặt ở góc độ bạn bè mà nói thì lời này đủ thành tâm thành ý.

Kỳ thật chênh lệch giữa chính tà không quá lớn, mà đệ tử cũ tu luyện nhiều năm lại càng hiểu rõ điều này.

Người thường đi lên chỗ cao, mục đích cuối cùng nhất khi bước vào giới tu hành tuyệt không phải vì chính hay tà, mà là đạo trường sinh.

“Hảo ý của Trần sư huynh, sư đệ khắc sâu!”

Từ Ngôn chắp tay lại. Trần Thanh có thể nói mấy lời này với hắn, chứng tỏ không coi hắn là người ngoài.

“Trần sư huynh, sư đệ có chuyện muốn nghe rõ ràng.” Vẻ mặt Từ Ngôn ngưng trọng, hỏi.

“Sư đệ có chuyện cứ nói ra, có ân cứu mạng vừa rồi, chỉ cần Trần Thanh ta biết rõ tin gì, nhất định sẽ đáp chi tiết.” Thương thế Trần Thanh đã khôi phục hơn phân nửa, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều. Y nhìn Từ Ngôn, chờ đối phương hỏi thăm.

“Chuyện về chiêu phu lôi, sư huynh có nghe nói đến?”

Từ Ngôn hỏi câu này, biểu hiện có chút bất an, hai cánh tay căng cứng siết chặt.

“Toàn bộ tông môn đều biết cả rồi, tin này là thật, hơn nữa đến từ Tự Linh đường đấy!”

Trần Thanh nghĩ ngợi một chút mới nói tiếp: “Quyết định dùng võ chiêu phu này là từ đệ tử chân truyền Bàng Hồng Nguyệt bái nhập Tự Linh đường được chừng ba năm. Quyết định này của nàng đã truyền khắp tông môn từ hơn nửa năm trước, thậm chí truyền khắp Đại Phổ rồi. Nghe nói vì chuyện này mà Cừu Khi Liên sư phụ nàng suýt nữa tức giận đến chết đấy. Chiêu phu lôi này không khác gì thiết lập lôi đài, chỉ là dùng lục mạch diễn võ ba năm này làm chuẩn, kẻ nào đoạt được đệ nhất, kẻ đó có thể lấy nàng làm vợ.”

Trần Thanh đã trả lời đã xác nhận chính xác tin đồn về chiêu phu lôi, sắc mặt Từ Ngôn cũng dần chuyển sang đầy âm trầm.

“Tuổi tác Từ sư đệ ngang với Bàng Hồng Nguyệt, các ngươi bái nhập tông môn cùng khoảng thời gian, có lẽ có quen biết nhau sao?”

Trần Thanh nhìn ra thần sắc Từ Ngôn không tốt, âm thầm nhíu mày nói tiếp: “Theo ta được biết, chiêu phu lôi này như thể có chút nội tình, có liên quan tới Hứa gia.”Từ Ngôn không nói mình có quen biết với Bàng Hồng Nguyệt hay không, chỉ đột nhiên ngẩng đầu hỏi: “Trần sư huynh có ý gì? Rốt cuộc trong này có ẩn tình gì?”

“Dường như Bàng Hồng Nguyệt bị sư tôn nàng gả cho người của Hứa gia. Nàng có thiên phú phi phàm, mà Hứa Mãn Lâu cũng là một kẻ thiên tài, hai bọn họ trở thành đạo lữ song tu là thập phần hợp lý.”

Trần Thanh cau mày nói: “Nghe nói mà thôi, rốt cuộc chân tướng thế nào chỉ có người trong cuộc rõ ràng nhất. Có điều...”

Trần Thanh trầm ngâm một chút, nói tiếp: “Có thể khiến một cô nương không tiếc thể diện thiết lập chiêu phu lôi, ta nghĩ nhất định nàng có nổi khổ tâm riêng của mình.”

Đến Trần Thanh còn mơ hồ nhìn ra Bàng Hồng Nguyệt có nỗi khổ tâm thì sao Từ Ngôn không nhìn ra điểm kỳ hoặc này. Chỉ sợ tin tức Trần Thanh nghe được không sai, Bàng Hồng Nguyệt bị sư môn bức bách, ép gả cho Hứa Mãn Lâu có thiên phú cao ngất kia.

“Lục mạch diễn võ, chiêu hôn phu...”

Hàng mày kiếm của Từ Ngôn dần giãn ra, giọng điệu càng đầy âm trầm: “Ta cũng là đệ tử Kim Tiền tông, có lẽ cũng nên tham gia thịnh hội này mới phải.”

“Đương nhiên sư đệ có thể tham gia, chẳng qua chỉ có đệ tử chân truyền may ra mới đoạt được giải nhất trong trận diễn võ tông môn ba năm một lần này thôi. Đệ tử bình thường chúng ta hầu như không có cơ hội.”

Trần Thanh lại nở nụ cười khổ. Nhìn thần thái của Từ Ngôn, đại khái y phát hiện được quả nhiên người sư đệ này có chút liên quan với Bàng Hồng Nguyệt. Thế nhưng chuyện đã liên quan tới người của Hứa gia, người khác khó mà nhúng tay vào được.

Tranh đấu Lục mạch này nhằm tuyển ra đệ tử Trúc Cơ đệ nhất Kim Tiền tông. Đó không phải là những trận tiểu đấu giữa các chi mạch mỗi năm một lần, mà chính là một đài diễn võ của các thiên tài. Mà Trần Thanh xem ra, chỉ có vài người đếm được trên đầu ngón tay là có thể tranh đoạt ngôi vị đệ nhất được mà thôi, trong đó tất nhiên có Hứa Mãn Lâu.

Đệ tử chân truyền tu luyện nhiều năm đều có thực lực thâm hậu. Mà đệ tử bình thường tuyệt không có dũng khí lên đài tham gia vào cuộc ác chiến giữa các đệ tử chân truyền này, chứ đừng nói là tranh giải.

Trần Thanh đã xác thật tin tức Bàng Hồng Nguyệt dự định chiêu phu. Từ Ngôn có thể thấy trong phần tin tức này là ủy khuất và bất đắc dĩ của nương tử mình, đồng thời hắn còn có thể cảm nhận được một phần dự cảm bất hảo.

Nếu như Từ Ngôn không cách nào đoạt giải nhất, e là nương tử của hắn thật sự muốn hồn đoạn trên chiêu phu lôi này rồi...

Một luồng sát khí trong lòng hắn phóng lên trời, Từ Ngôn lẳng lặng trong phòng, thế nhưng toàn thân đã dấy lên sát khí kinh người.

“Từ sư đệ, cũng định cuốn vào tràng phân tranh này sao?”

Trần Thanh mơ hồ nhìn ra được lửa giận của Từ Ngôn, nhíu mày hỏi một câu.

“Đương nhiên là muốn diện kiến đám kỳ tài ngút trời trong tông môn rồi, hắc hắc.”

Mặc dù Từ Ngôn đang cười, thế nhưng nụ cười lại không che giấu được sát ý.

“Ba năm một lần đại diễn võ,

Một trận thành danh tựu thăng thiên.

Đồng giai, cùng cấp không đối thủ,

Thân ta biển lớn há ao tù.”

Trần Thanh đầy cảm khái thốt ra một câu nói từng lưu truyền nhiều năm về diễn võ ba năm ở Kim Tiền tông này, lo lắng nói: “Không có kẻ nào dám can đảm thượng đài mà không có tu vi thâm hậu cả, càng có rất nhiều thiên tài có thanh danh leo cao trong lần diễn võ này. Bọn họ đều là rồng, là hổ trong loài người cả a. Từ sư đệ, ngươi ngàn vạn lần phải cẩn thận, nếu ném mất tính mạng trên lôi đài kia thì chỉ có thể trở thành một đạo cô hồn, thành đá đạp chân của những thiên tài kia mất.”

“Rồng, hổ sao...”

Dáng tươi cười của Từ Ngôn trở nên nhẹ nhõm hẳn, toàn thân lập tức thu liễm lại. Một mái đầu trọc, mặt mũi hiền lành, miệng niệm nam mô.

“A di đà Phật, bần tăng, thích ăn thịt rồng thịt hổ nhất đấy!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.