Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 551: Q.4 - Chương 551: Quyển 4 - Chương 549: Thanh Lân đao cùng Thiên Phong giáp




Pháp khí cực phẩm Thanh Lân đao, lấy vảy đuôi yêu linh Thanh Lân tế luyện mà thành, gặp lửa càng mạnh mẽ.”

Nhìn bộ dáng vui mừng của Từ Ngôn, sắc mặt quanh năm lạnh lùng của Hàn Thiên Tuyết như giãn ra vài phần, nhẹ giọng nói: “Thanh Lân là loại điểu Yêu thú có trình độ yêu linh, có thể phun hỏa diễm. Lân phiến trên đuôi Yêu thú này là tài liệu luyện khí tốt nhất. Ngươi giẫm lên Hoa Vương lôi, cho nên cực phẩm pháp khí này là phần thưởng của ngươi, còn ba ngàn linh thạch kia là ban thưởng cho vị trí đứng đầu cùng giai.”

“Đao này không sợ lửa sao?” Từ Ngôn tròn hai mắt, tò mò hỏi.

“Không chỉ không sợ lửa, mà còn phân tách được lửa ra. Chỉ cần ngươi có đủ linh khí, ngự khí phóng đi, xuất nhập biển lửa như giẫm trên đất bằng.” Hàn Thiên Tuyết kiên nhẫn giải thích.

“Pháp khí cực phẩm có uy năng như vậy sao!” Từ Ngôn đầy vui vẻ, cười hắc hắc nói: “Xem ra sau này phải mang thêm ít dầu nữa.”

“Mang theo dầu?” Hàn Thiên Tuyết cau mày, không rõ sư đệ đang định nói gì.

“Lúc gặp phải cường địch, nổi lửa khắp bốn phía, lại bay lên trên giội dầu xuống nha.” Ánh mắt Từ Ngôn sáng ngời nói.

“Vậy không phải ngươi cũng vây khốn mình vào biển lửa luôn sao?” Hàn Thiên Tuyết khó hiểu hỏi.

“Ta có Thanh Lân đao a, không sợ lửa!” Từ Ngôn nhìn trường đao trong tay, gật đầu nói: “Dùng sở trường của mình tấn công sở đoản người khác. Ta không sợ lửa, người khác có lẽ sợ lửa mới phải.”

“Bàng môn tà đạo!”

Còn tưởng rằng Từ Ngôn nghĩ ra cách gì tốt sử dụng Thanh Lân đao, hóa ra lại đem mình và cả địch nhân chui trong biển lửa, rồi dựa vào Thanh Lân đao chạy đi.

Giận dữ nói một câu, Hàn Thiên Tuyết đứng dậy rời đi.

“Sau này lo tu luyện cho tốt, những gì cần dạy ngươi, ta đã dạy xong rồi.”

Đi đến đầu bậc thang, bước chân nữ tử ngừng lại, trầm ngâm một lúc, hai ngón tay đặt lên cổ áo vòng một vòng. Lúc đưa tay ra, đã có thêm một bộ nội giáp bằng tơ.

“Thiên Phong giáp, pháp khí phòng ngự thượng phẩm.” Mặt mày Hàn Thiên Tuyết vẫn lạnh lùng như trước, nhàn nhạt nói: “Áo giáp này đã theo ta nhiều năm, tặng lại cho ngươi.”

Nhận lấy nội giáp vẫn còn âm ấm, Từ Ngôn không biết xấu hổ đưa tay ve vuốt kiện pháp khí phòng ngự thượng phẩm hiếm có, rồi khom người tạ ơn. Lúc hắn ngẩng đầu, sư tỷ đã lên bậc thang rồi, chỉ còn lại chân váy lấp ló mà thôi.

Nội giáp vẫn còn ấm áp chứng tỏ vừa rồi còn ở trên người Hàn Thiên Tuyết, cho thấy nội giáp phòng ngự thượng phẩm này đến cường giả Nguyên Anh cũng rất coi trọng.

Pháp bảo quá mức hiếm có, phần lớn tu sĩ Nguyên Anh chỉ có một kiện pháp bảo, hiếm có người nào có hai kiện trở lên. Hơn nữa loại pháp bảo phòng ngự còn khó luyện gấp mấy lần so với pháp bảo công kích, cần đến rất nhiều tài liệu cho nên cường giả cảnh giới Nguyên Anh có thể luyện chế ra Pháp bảo công kích nhưng hầu như không ai có được pháp bảo phòng ngự cả.

Dù là pháp khí hay pháp bảo có thể hộ thân được, đương nhiên quý giá hơn loại công kích mấy lần. Trong đó, nội giáp lại càng hiếm có trân quý.

Nhìn qua đầu cầu thang đã không còn người, hàng mày Từ Ngôn chậm rãi nhăn lại.

Học phong độn, rồi lại nội giáp... Vị sư tỷ này như thể rất quan tâm đến an nguy sư đệ hắn...

Chẳng lẽ ta sẽ gặp nguy hiểm?

Một loại cảm giác khó hiểu dâng lên trong lòng Từ Ngôn. Trong Thiên Hải lâu nơi Kim Tiền tông này, hắn tuyệt không nghĩ ra mình có thể gặp phải nguy hiểm gì cả.

Trở lại gian phòng của mình, Từ Ngôn cởi trường bào ra, mặc Thiên Phong lên người. Hắn mặc kệ có nguy hiểm hay không, cứ chuẩn bị trước mới không lo họa.

Chỗ tốt của pháp khí phòng ngự là có thể biến hóa tùy thân thể, sau khi mặc vào nhất định co giãn vừa vặn với thân hình.

Khoác trường bào vào, Từ Ngôn ngồi suy tư một lúc. Ngoại trừ Đường chủ Tự Linh đường Lý Mục ra thì hắn không nghĩ đến nguy hiểm nào cả, rồi hắn lại nghĩ có thể sư tỷ lo lắng cảnh giới của hắn quá thấp, kiểu như cường giả lo lắng với đám nhỏ yếu mà thôi.

Về phần Lý Mục, trừ phi vị Đường chủ tự phụ kia dám can đảm trở mặt với cường giả Thần Văn, còn không tuyệt đối không dám tới trả thù.

Cảnh giới Thần Văn không phải là tồn tại bình thường, giết chết Nguyên Anh chỉ như trở bàn tay mà thôi.

Nhớ tới Lý Mục âm trầm kia, Từ Ngôn hừ lạnh một tiếng, không để ý tới nữa. Thế nhưng hắn chợt cảm thấy có chút lo lắng. Bàng Hồng Nguyệt còn đang ở Tự Linh đường đấy.

Từ sau khi diễn võ tông môn kết thúc, chuyện Từ Ngôn và Bàng Hồng Nguyệt là vợ chồng đã sớm truyền khắp tông môn. Lý Mục không có cách nắm lấy Từ Ngôn, nhưng Bàng Hồng Nguyệt là đệ tử Tự Linh đường thì khó nói được.

Nghĩ tới đây, Từ Ngôn càng cảm thấy bất an bèn đứng dậy đi ra ngoài, hắn đi qua sân nhỏ vào cửa lớn.

Vốn định đẩy cửa sân rời khỏi Thiên Hải lâu, thế nhưng hắn đẩy cả buổi trời thì cửa gỗ rất bình thường kia vẫn trơ trơ ra đó không chút nhúc nhích.

Trận pháp?

Ngoài nghi hoặc, Từ Ngôn bèn trừng mắt trái lên.

Quả nhiên, chung quanh sân nhỏ bắt đầu khởi động hiện lên từng sợi tơ nhỏ màu vàng chằng chịt, còn có một luồng uy áp mơ hồ di động giữa không trung.

Không ra được.

Rơi vào đường cùng, Từ Ngôn đành phải trở vào Thiên Hải lâu định nhờ sư tỷ mở cửa.

Khi đang định leo lên cầu thang, nhìn thấy thang bằng gỗ, Từ Ngôn bèn vô thức vận dụng phong độn, hóa thân thành một cơn gió vô thanh vô tức bay đi lên.

Những ngày này, dưới chỉ điểm của Hàn Thiên Tuyết, Từ Ngôn không làm gì khác ngoài chuyện thi triển phong độn len qua đồ vật bằng gỗ. Cho nên lần này dù không cố ý, nhưng lại như thói quen luyện thành bản năng, hắn vừa nhìn thấy gỗ đã dùng phong độn.

Vừa mới lướt lên tầng hai thì Từ Ngôn đã phản ứng lại, vội vàng thu hồi độn pháp, cả người nhanh chóng hiện ra.

Tầng hai là chỗ ở của Hàn Thiên Tuyết. Dù sao người ta cũng là nữ tử, dùng phong độn chui vào khuê các của một vị nữ tử thật không ra thể thống gì. Hơn nữa đó còn là sư tỷ hắn.

Vừa mới hiện thân, Từ Ngôn đã vội mở miệng: “Sư tỷ...”

Một câu sư tỷ vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Từ Ngôn lướt qua chợt khẽ giật mình.

Trên giường, Hàn Thiên Tuyết hầu như ở trần, bộ quần áo trắng như tuyết xộc xệch bên cạnh, mặt mày đầy đau đớn đang ôm lấy đầu vai.

Liếc nhìn thấy Từ Ngôn, ngoài kinh ngạc, Hàn Thiên Tuyết chợt biến sắc, vội vàng quay lưng đi, đồng thời bực dọc quát: “Đi ra ngoài!”

Thấy được cảnh tượng không nên nhìn, Từ Ngôn bối rối cúi đầu, vội lui về sau. Hắn quay người định xuống lầu, thế nhưng bước chân lại chậm chạp lại.

Tuy chỉ mới nhìn thoáng qua, còn không thấy rõ ràng gì cả nhưng Từ Ngôn vẫn phát hiện được một điểm không thích hợp.

Trên đầu vai trắng nõn của Hàn Thiên Tuyết, có một vầng sáng màu xanh lá cây đang chớp lóe.

Đưa lưng về phía nữ tử, Từ Ngôn nghi hoặc hỏi: “Sư tỷ bị thương à?”

Sau lưng truyền đến tiếng sột sột soạt soạt, nữ tử mặc xong váy áo, mặt mày hơi trầm xuống. Gương mặt xinh đẹp hiện lên vẻ ảo não, lạnh lùng nói: “Bệnh cũ nhiều năm trước, không sao, ngươi có chuyện gì hả?”

“Ta muốn rời khỏi viện tử, thế nhưng không đẩy đại môn ra được.”

Từ Ngôn gãi gãi đầu nói tiếp: “Vốn định tìm sư tỷ nhờ giúp đỡ, lại nhìn thấy cầu thang bằng gỗ, vô ý vận dụng độn pháp. Sư đệ lỗ mãng rồi, sư tỷ chớ trách.”

Nghe Từ Ngôn giải thích rồi, vẻ lạnh lẽo trải đầy trên gương mặt Hàn Thiên Tuyết mới hòa hoãn vài phần, cả người nàng như mờ ảo đi, rồi xuất hiện lại đã thấy ngoài sân. Từ Ngôn cũng vội theo sau nàng đi ra ngoài.

Từ Ngôn không đẩy cửa ra được, nhưng Hàn Thiên Tuyết chỉ cần thò bàn tay như ngọc ra đẩy nhẹ.

“Trong vòng một năm chỉ có thể mở được một lần.” Hàn Thiên Tuyết nhìn qua Từ Ngôn, khẽ bảo: “Trừ phi ngươi đạt cảnh giới Hư Đan, mới tùy ý xuất nhập Thiên Hải lâu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.