Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 610: Q.4 - Chương 610: Quyển 4 - Chương 603: Thiên Hà vịnh (thượng)




Dòng sông uốn lượn, nước sông rét thấu xương, vượt qua không biết bao nhiêu khúc quanh co, rốt cuộc trước mặt Từ Ngôn cũng xuất hiện vài thứ khác lạ.

Phần cuối dòng chảy con sông là một vầng sáng trắng, lúc sáng lúc tối. Lúc sáng ngời có thể chiếu rọi phạm vi trăm trượng, lúc ảm đạm lại như thể một vùng vực sâu.

Không có đường rồi...

Hắn đứng cạnh vầng sáng, hàng mày cau chặt.

Rồi hắn ngẩng đầu nhìn dòng chảy không rõ sâu tới bao nhiêu này, trầm ngâm một lát rồi nhảy lên, khống chế Thanh Lân đao phóng tới mặt nước.

Trong vầng sáng kia nhìn qua rõ ràng không phải nơi tốt, nếu như có thể đi ra ngoài từ mặt nước thì ai lại mạo hiểm chứ?

Càng đi lên trên, nước chảy càng nhanh, chỉ rời khỏi đáy nước chừng mười trượng mà Từ Ngôn đã như thể lá rụng trong gió, nghiêng ngả không ngừng. Nếu hắn không dùng hết toàn lực thì đã sớm bị cuốn đi rồi.

Hắn lại cắn răng, lần nữa phóng lên đỉnh đầu.

Tiếng kèn kẹt từ thân trên truyền tới. Chỉ mới hai mươi trượng thôi, đã có một thứ áp lực không rõ ở đâu xuất hiện đè ép khiến mặt mày hắn không còn chút máu nào.

Tiếng vang nhẹ phát ra kia là từ Thiên Phong giáp trên người.

Nhờ có Thiên Phong giáp hộ thân, lại có pháp khí cực phẩm trên tay, Từ Ngôn lại lần nữa vượt lên hơn mười trượng.

Đến khi cách đáy nước ba mươi trượng thì Từ Ngôn không cách nào tiến thêm được nữa. Áp lực cực lớn lúc này đã so được với uy áp chí cường.

Từ Ngôn mãnh liệt trừng mắt trái lên, muốn xem đỉnh đầu còn cách mặt nước bao xa. Nếu không quá xa thì cùng lắm hắn làm nổ pháp khí, thậm chí vận dụng Sơn Hà pháo phụ trợ. Đến tình trạng này, Từ Ngôn căn bản bất chấp tất cả, nếu chạy ra được dòng nước này thì dù có mất đi pháp khí cực phẩm cũng đáng.

Tinh văn mắt trái lưu chuyển giúp hắn nhìn xuyên qua chừng trăm trượng trong màn nước, mơ hồ thấy được một vùng sáng trắng.

Đến mắt trái cũng không thể nhìn thấu đến mặt nước khiến hy vọng trong lòng Từ Ngôn tan tành. Để biết cái vầng trắng phía trên kia là gì, hắn còn không tiếc thúc giục bốn hổ báo sài lang.

Hợp bốn hồn làm một thể, Từ Ngôn quát to lên một tiếng. Một luồng khí màu xám tro lập tức phóng lên trời, mắt phải của hắn cũng trải rộng đầy tia sáng trắng.

Luyện hồn kỳ dị, có thể bỏ qua nước chảy mãnh liệt, nhưng mà vẫn khó ngăn cản được cái khí tức kinh khủng kia.

Hổ hồn vỡ tan, ngay sau đó là báo hồn và sài hồn. Rồi vượt hơn mười trượng nữa thì lang hồn cũng theo đó tiêu tán.

Tia sáng trắng trong mắt phải Từ Ngôn lóe lên, cả người cũng cấp tốc hạ xuống.

Đáy sông nổ tung thành một vòng xoáy bùn cát, bị bốn hồn vỡ vụn cắn trả lại thêm nước chảy trùng kích, Từ Ngôn bị đánh thẳng vào đáy sông.

May mắn có Thiên Phong giáp hộ thân, Từ Ngôn cũng nhanh chóng bò lên, thu hồi Tiên Mi Quỷ Nhãn lại. Trong ánh mắt của hắn chớp sáng đầy kinh ngạc.

“Băng!”

Thị giác từ lang hồn ngay khi vừa vỡ tan truyền về đã giúp Từ Ngôn thấy rõ màu trắng trên mặt nước là thứ gì.

Đó là một tầng băng cứng, không rõ dày mỏng thế nào, phủ kín toàn bộ phía trên con sông. Cho dù hắn có làm nổ tung pháp khí và Sơn Hà pháo, có vọt lên tới gần đó thì cũng chưa chắc phá vỡ được tầng băng cứng kinh khủng kia.

“Trong Thiên Hà vịnh có băng sao... Man tộc Tuyết Sơn?”

Hắn thầm nói nhỏ, trong lòng đầy khiếp sợ và nghi hoặc.

Chẳng lẽ Thiên Hà vịnh không phải chỉ là một nơi khúc sông uốn ngoặt, mà là dòng ngoặt uốn lượn dưới đáy sông? Còn phía trên mặt sông lại chính là hang ổ của Man tộc.

Tuyết Sơn đến từ Thông Thiên hà.

Từ Ngôn không biết lai lịch Tuyết Sơn nhưng có nghe nói qua, Tuyết Sơn nằm trên Thông Thiên hà.

Không thể...

Nhớ tới nữ hài bằng gỗ cảnh báo, sắc mặt Từ Ngôn càng trở nên trắng bệch.

Hắn quay đầu lại, rồi xoay người rời đi.

Hắn không tin hiểm địa này không có cửa ra. Nếu phần cuối con sông này là tử lộ, vậy đi trở về.

Phù!!!

Một dòng mạch nước ngầm kéo tới mang theo khí tức băng hàn vô cùng kinh khủng, đẩy cả người Từ Ngôn không thể đứng vững được, phải đi về phía trước.

Vốn hắn cũng muốn quay đầu lại tìm đường ra, xem như lần này khỏe hơn nhiều rồi.

Từ Ngôn đầy vui vẻ, định mượn lực đẩy dòng chảy ngầm này rời khỏi vầng sáng kia, lần hồi về chỗ cũ. Thế nhưng ngay sau đó, hắn lại bắt đầu chấn kinh, không chỉ có khiếp sợ mà còn có một dự cảm như tuyệt hiểm tiến đến.

Mạch nước ngầm này có chút không bình thường. Trong cảm giác của Từ Ngôn, nước chảy chung quanh như bị một lực lượng hút vào rồi đẩy ra xa xa.

Hắn vội trừng mắt trái lên, vùng hắc ám phía xa xuất hiện, trong bóng tối dường như còn lóe lên những mũi đao nhọn sắc bén mà rậm rạp.

Rõ ràng lúc nãy đã đi tới nơi đó, căn bản không có chỗ nào tăm tối như vậy. Từ Ngôn kinh hãi, mãnh liệt vung Thanh Lân đao.

Rặc rặc!

Ánh đao chui vào một tảng đá lớn dưới đáy sông, cái bóng dáng kia bị cắm chặt tại chỗ.

Gào!

Một tiếng gào to rung động thần hồn từ trong bóng tối đằng xa mơ hồ truyền đến, mặc dù nước sông có thể cản bớt linh khí nhưng Từ Ngôn vẫn ngửi thấy được mùi tanh nồng đậm.

Miệng thú!!!

Rốt cuộc cũng xác định được cái vùng hắc ám quỷ dị kia là thứ gì, có điều Từ Ngôn cũng cảm thấy lông tóc dựng ngược cả ra.

Hắc ám nơi xa kia hiển nhiên là một cái miệng thú cực lớn đến mức không người tưởng tượng được, mà những lưỡi đao nhọn kia chính là hàm răng trong miệng thú!

Những năm này Từ Ngôn đã gặp qua không ít Đại yêu, thế nhưng dù có gặp qua con nhện Đại yêu nơi sâu trong lòng núi, hay con Thiên Nhãn vương xà lao ra từ trong Tinh Hồn cấm, thậm chí có là Đại yêu châu chấu và yêu hồ bên trong Đan các, hắn vẫn chưa từng nghĩ tới có dị thú gì mà chỉ miệng không thôi đã rộng tới trên trăm trượng thế này.

Đây không thể tính là Đại yêu rồi, mà là dị thú khủng bố nằm nghỉ trong vịnh sông này!

Trong tiếng rống khiến người ta phải run rẩy đó, Từ Ngôn lại quay lại, bơi về vầng sáng mà hắn từng nhận định là hiểm địa kia.

Hắn không muốn do thám xem quái vật sau lưng là thứ gì. Bởi hắn thừa hiểu, chỉ cần bị quái vật kia đuổi theo thì đừng nói là Hư Đan, dù có là Nguyên Anh cũng không hẳn còn mạng trở về.

Từ Ngôn dùng hết toàn bộ linh khí, nhanh chóng tới gần vùng sáng. Hắn quay đầu nhìn thoáng qua miệng thú càng ngày càng gần, không chút do dự một bước vọt vào màn sáng cổ quái. Cứ vậy cả người hắn biển mất trong dòng sông kinh khủng này.

Dòng sông không chỉ có một khúc quanh co uốn lượn, mà người chạy trối chết cũng không chỉ một mình Từ Ngôn.

Sau lưng Khương Đại Xuyên cũng xuất hiện một cái miệng thú cực lớn. Quỷ sứ đứng đầu không sợ cả Nguyên Anh, thế nhưng đối mặt với miệng thú cũng tái nhợt mặt mày, nhanh như chớp chạy ngược lại phía sau.

Rất nhanh, trước mặt Khương Đại Xuyên cũng xuất hiện một màn sáng đen trắng giao thoa với nhau, lại không phải là nơi mà Từ Ngôn vừa mới đi vào. Một khắc sau, ngay khi cái miệng khổng lồ kia nuốt tới gần, bóng dáng Khương Đại Xuyên nhảy vào màn sáng mà biến mất.

Người cuối cùng tiến vào màn sáng chính là Sở Linh Nhi.

Vị tiểu công chúa xuất hiện ở đáy sông đầy sợ hãi, sau đó lại phát hiện Giao nhãn có thể tránh được nước sông bèn yên tâm trở lại. Nàng nhìn trái ngó phải, vừa đi vừa nghỉ, hơn nửa ngày sau mới thấy có vầng sáng lập loè phía xa xa.

Lúc vừa nhìn thấy màn sáng này, thì Sở Linh Nhi cũng phát hiện sau lưng xuất hiện hắc động.

Nàng không nhìn ra vùng hắc ám kia là thứ gì nhưng trực giác nữ nhân vội cảnh báo nàng. Trong bóng tối kia có một thứ vô cùng kinh khủng đang ẩn nấp. Vì vậy Sở Linh Nhi hét to một tiếng, vội vàng trốn vào bên trong vầng sáng kỳ dị kia.

Sàn sạt, sàn sạt...

Tiếng ma sát giữa phần da bụng và đáy sông dần truyến đến, ba nhánh dưới lòng sông đều xuất hiện một loại vật cổ quái.

Cái miệng cực lớn đó kéo lê theo một cái thân thể dài thật dài, thân thể không nhìn rõ ràng, chỉ có thể nhận định là có hình thù hẹp dài như một con rắn biển cực lớn. Kỳ quái là đám quái xà này chỉ có miệng, không có mặt mũi, càng không có con mắt.

Sàn sạt, sàn sạt!

Trong lòng sông càng xuất hiện thêm dị tượng nữa, đó là đất cát dưới đáy sông hở ra. Sau đó tất cả như bị nhồi nhét hết vào trong thứ có hình thú giống con rắn kia. Mỗi phần cuối nhánh sông đều có một cái miệng rộng tối om như thế.

Dị thú nghỉ ngơi nơi sâu dưới đáy sông rốt cuộc đã bị người ngoài đến đánh thức. Chẳng qua những cái miệng cực lớn kia chỉ đuổi đến gần màn sáng thì lập tức ngừng lại. Sau đó chúng lại dần dần lùi về sau.

Nếu như lúc này có thể từ trên cao con sông nhìn trở xuống, có thể chứng kiến một cảnh tượng cực dị. Phần cuối nhánh sông gấp khúc là vầng sáng lúc sáng lúc tối trải dài khắp chín khúc tạo thành một hình tròn khép kín, không rõ là đang thủ hộ lấy thứ gì, hay đang giam cầm thứ gì...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.