Bàng Vạn Lý vừa mới đến Lam Vũ quốc mà thôi, có thế nào cũng không ngờ ở trong trong tiểu trấn được kiến tạo nơi chân núi này lại nhìn thấy phu nhân của mình.
Sau khi kinh hãi chính là đại hỉ, Bàng Vạn Lý lưu lại một chút ít tiền bạc rồi vội vã đuổi theo.
Phần cuối con phố dài, nữ tử đang dần dần đi xa, rời khỏi thị trấn nhỏ vô danh này,
Khò khè, khò khè
Tiểu Hắc cũng đi ra khỏi quán rượu, miệng keo một tràng trầm thấp như biểu đạt bất mãn vì mình còn chưa ăn no. Thế nhưng trong mắt heo lại dần lập loè lên thần sắc dữ tợn.
“Heo huynh, ta nhìn thấy phu nhân của ta, là nàng, tuyệt đối không sai!”
Bàng Vạn Lý không cách nào áp chế tâm tình, cảm khái nói: “Đã nhiều năm như vậy, ta cho rằng nàng chết rồi, không nghĩ tới ông trời thương tình. Nàng rõ ràng không chết, nàng không có ở Đại Phổ mà đã đi tới Lam Vũ quốc!”
Bàng Vạn Lý nói qua, nhanh chóng đuổi theo như si như mê, hai tay siết chặt run nhè nhẹ, thậm chí còn không phát hiện ra heo Tiểu Hắc cố cắn ống quần cản bước mình.
Ngoài trấn nhỏ, khống chế pháp khí phi hành bay lên, Bàng Vạn Lý vừa lẩm bẩm hai chữ Hồng Vân, đồng thời vội vàng đuổi theo về hướng thâm sơn. Ông ta mơ hồ nhìn thấy bóng dáng thân ảnh quen thuộc kia đi thẳng về chỗ sâu trong núi xanh.
Bên dưới pháp khí Phi hành, Tiểu Hắc kêu lên từng tràng khò khè kì quái, người thì nhảy nhảy lên. Đáng tiếc nó không thể bay lên pháp khí được, càng không ngăn cản được vị gia chủ si tình kia.
Sâu trong thâm sơn, có một tòa phòng đất đơn giản, tường gỗ, mái trúc.
Bên ngoài cửa phòng, vị nữ chủ nhân vừa trở về ngừng lại, khóe môi xinh đẹp tuyệt trần nổi lên một tia lãnh ý.
“Hồng Vân!”
Tiếng gió kéo tới, Bàng Vạn Lý cưỡi pháp khí phi hành đi tới, thả người nhảy xuống. Ông ta bước nhanh vài bước, nhanh chóng hô gọi: “Phu nhân!”
“Hồng Vân... Phu nhân?”
Nữ tử xoay người lại, ánh mắt tò mò đánh giá nam nhân đối diện, hỏi: “Ngươi... Biết ta?”
Nữ nhân kia hơn ba mươi, sắc mặt có chút tái nhợt, dung mạo nhu mì xinh đẹp, tư thái thập phần tương xứng với vẻ ngoài. Cái khí chất cao quý mà lạnh lùng nhìn ra sao cũng không thể giống thợ săn đang sống nơi thâm sơn.
“Hồng Vân, ta tìm nàng thật đau khổ! Ta là Vạn Lý, phu quân nàng đây, chẳng lẽ nàng quên mất rồi?”
Bàng Vạn Lý bước vài bước đi tới, rút cuộc không khống chế nổi mà nước mắt tuôn đầy mặt. Ông ta chụp vào cổ tay của đối phương, nói: “Hồng Vân, dù nàng có nỗi khổ tâm gì, ta tuyệt không trách cứ một câu, chỉ cần nàng còn sống là được rồi, còn sống là được rồi...”
Rất khó tưởng tượng ra một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mà nước mắt chảy thành sông, không phải không dễ rơi nước mắt, mà là chưa tới chỗ thương tâm.
Cách biệt nhiều năm, sinh tử không rõ, phần thấp thỏm nhớ mong này một mực bị Bàng Vạn Lý chôn sâu trong tim. Hôm nay rốt cuộc ông ta đã gặp được phu nhân của mình, ông ta muốn cảm tạ ông trời vì đã cho mình cơ hội gặp lại phu nhân. Thế nhưng là rất nhanh sau đó, lòng ông ta chìm vào vực sâu không đáy.
Xùy xùy xùy
Từng sợi tơ rậm rạp sau lưng nữ nhân kia bay ra, trong nháy mắt đã quấn quanh Bàng Vạn Lý thành một cái kén trắng lớn, chỉ chừa có một đôi mắt đầy hoảng sợ thò ra ngoài.
“Hóa ra, chủ nhân gương mặt này là phu nhân của ngươi, thật sự là trùng hợp a...”
Nữ nhân quỷ dị nhếch khóe miệng lên, yên ắng cười cười, âm trầm nói nhỏ: “Các ngươi đã là vợ chồng, thì chôn một chỗ cũng tốt. Phu nhân ngươi đã bị ta ăn hết, ngươi cũng sẽ bị ta nuốt sạch vậy.”
Nữ tử kéo lấy kén trắng chậm rãi đi vào phòng nhỏ. Càng đến gần cửa phòng, Bàng Vạn Lý còn thấy được từng đống xương trắng trong góc phòng. Tuy chúng sớm rơi rớt lả tả, nhưng với lịch duyệt của Bàng Vạn Lý vẫn nhìn ra được đống xương trắng kia là xương người, tuyệt không phải là xương thú!
Vốn tưởng rằng là cơ duyên trời ban, ai nghĩ đến lại là một tràng kiếp nạn táng thân.
Cho tới bây giờ, Bàng Vạn Lý sớm đã thanh tỉnh lại. Ở trước mặt ông ta không phải là phu nhân Hồng Vân, mà là một con yêu, là Đại yêu có thể hóa hình người!
Tại Thiên Nam này không chỉ có một lần Đại yêu hóa hình xuất hiện qua, một khi có Đại yêu hóa hình xuất thế hành tẩu nhân gian, chỉ có thể coi như loạn thế buông xuống, hạo kiếp dấy lên.
Kinh hỉ biến thành tuyệt vọng. Chênh lệch nghiêng trời lệch đất này khiến trước mắt Bàng Vạn Lý tối sầm, nhưng ông ta nhanh chóng giãy giụa tỉnh táo lại, trong mắt hiện đầy tơ máu.
Mặc dù bị nuốt giết, ông ta cũng muốn trừng mắt nhìn Đại yêu khoác áo da phu nhân mình. Nếu như có cơ hội, ông ta còn muốn xé toang tấm da mặt vốn chỉ thuộc về Bàng Vạn Lý ông ta ra.
Hồng Vân đã chết, vạn dặm vô vọng...
Thầm nặng nề thở dài, ánh mắt Bàng Vạn Lý lộ ra bi thương mà cô độc.
Khò khè...!
Bước chân Nữ tử bị tiếng heo kêu mà khựng lại ngay trước cửa, hàng mày xinh đẹp tuyệt trần khẽ giật giật, ánh mắt càng là hiện lên một tia ngạc nhiên.
Ả ta xoay người, trước mặt là một con heo đen không lớn, răng nanh không giống heo rừng cứ vậy xông lên, nhìn như một đầu sư tử hổ báo dữ tợn.
Một cuộc đối nghịch trầm mặc, vô thanh vô tức.
Heo không hề kêu thêm, nữ nhân cũng không nói một lời. Ánh mắt của song phương đều dâng lên một cỗ hung lệ kinh người.
“Khí tức huyết mạch Hồng Hoang... Ngươi, không phải heo. Bản thể của ngươi đến tột cùng là cái gì?”
Mãi đến khi mặt trời lặn phía tây, giữa ráng chiều màu đỏ tươi, nữ tử chậm rãi mở miệng: “Muốn che chở hắn sao? Bằng bổn sự ngươi bây giờ vẫn không bảo hộ hắn được. Yên tâm, nể mặt mũi của ngươi, ta tạm thời sẽ không giết hắn, nhưng cũng sẽ không thả hắn rời đi. Sống hay chết phải xem cái mạng hắn có đủ cứng hay không.”
Loảng xoảng một tiếng, cửa gỗ bị đóng lại. Trong phòng nhỏ tối như mực truyền đến một tiếng nói nhỏ lạnh lùng.
“Đến nơi ngươi muốn đến đi, lũ lụt sắp tới rời. Chúng ta sẽ biến thành lục bình trong biển rộng. Trước khi hạo kiếp tiến đến, sao không thể hưởng dụng một phen huyết thực nhân gian này chứ? Yến tiệc trăm yêu đã sắp bắt đầu, khanh khách, ha ha ha...”
Tiếng trong lúc cười khẽ quỷ dị khiến lòng người kinh hãi vang lên, màn đêm buông xuống, vòm trời đầy sao sáng như bị phủ thêm một tầng băng sáng bóng mà lạnh như băng.
Bên ngoài phòng nhỏ, con héo Tiểu Hắc lóe ra hung quang trong mắt mãi không chịu rời đi. Nó cứ yên lặng đứng đợi ở phía xa, cũng không nhúc nhích, gắt gao nhìn chằm chằm vào phòng nhỏ kia.
Đối phương nói không sai, bằng vào bổn sự của nó bây giờ, không thể nào đấu lại được Đại yêu hóa hình. Ngoại trừ nhìn vào phòng nhỏ này thì Tiểu Hắc không còn có cách nào khác.
Nó có thể tự mình tự rời đi, nhưng như thế lại không cứu được Bàng Vạn Lý.
...
“Mùi vị không tệ, thêm một chén nữa!”
Cũng lúc đó, trong một trấn nhỏ cách Thông Thiên hà vài dặm, một vị thanh niên mặc áo đen đang ngồi ở quầy hàng quà vặt bên đường, hét to.
Vừa rồi ăn hết một bát mì nóng trước mặt khiến hắn đầy hứng thú. Trừ việc khẩu vị có chút khác nhau thì nơi này không khác gì Đại Phổ.
Một tràng gió cuốn mây tan hết năm bát mì nóng rồi, Từ Ngôn mới thấy lửng dạ. Mệt nhọc trong bí cảnh một năm, hắn chỉ có thể nấu canh thịt khô ăn đỡ thèm, lâu lắm rồi chưa ăn thức ăn nhân gian rồi.
“Đại thẩm, thôn trấn này tên là gì vậy?” Từ Ngôn đưa mấy lượng bạc vụn ra, lau miệng nghe ngóng tin tức.
“Nhiều quá rồi, mấy bát mì mà thôi, không tốn nhiều bạc thế này đâu.” Chủ nhân quầy hàng là một lão bà bà mặt mũi hiền lành, thấy đối phương đưa ra nhiều bạc như vậy mà lấy làm hoảng hốt.
“Chỉ cần mùi vị này cũng đáng tiền rồi, đại thẩm nhanh nói nơi này là nơi nào? Ta lạc đường nhiều ngày trong núi, hôm nay mới thoát khỏi thâm sơn, lúc này không phân biệt rõ phương hướng a.”
“Nơi này là Bách Lý trấn, đi về phía đông vài trăm dặm có thể đến Trường Nhạc thành rồi. Tiểu ca nhi vội vã đi đâu mà lạc a? Lạc đường trong núi sâu nguy hiểm lắm, không nên lỗ mãng như vậy.”
“Hắc hắc, đại thẩm đừng quá lo lắng, thân thủ ta không tệ lắm, hổ báo sài lang gì gì đó không dọa được ta đâu.” Từ Ngôn cười hắc hắc đáp: “Đại thẩm, Bách Lý trấn này là ở phía nam hay vẫn là phía Bắc Thông Thiên hà hả?”
“Đứa nhỏ này, lạc trong núi nhiều phát sốt rồi hả? Làm sao mà Bắc Nam còn phân không rõ?”
Lão bà bà lo lắng, sờ sờ trán Từ Ngôn một lúc, phát hiện không nóng sốt mới nhẹ nhàng thở phào, nói: “Tất nhiên là phía Bắc Thiên Hà rồi, tiểu ca nhi màu đến tìm lang trung nhìn qua bệnh tật một chút vẫn hơn. Giữ lại chút bạc kia để đi xem bệnh đi.”