Chứng kiến người thanh niên lạ lẫm đứng trên một bức tranh, người qua đường chung quanh giật mình kinh ngạc, đến cả Thường Tân có tu vi Trúc Cơ cũng cả kinh.
“Pháp khí phi hành!”
Thường Tân kinh hô một tiếng. Lúc trước y còn tưởng rằng đối phương chẳng qua là Tiên Thiên võ giả, hóa ra người ta cũng là một vị tu hành giả, hơn nữa còn giàu có hơn Thường Tân y nhiều.
Nhìn thấy đối phương lần nữa vẫy tay, Thường Tân không chần chừ nữa một bước nhảy lên, sau đó chỉ phương hướng.
Phụ thân Đại Vũ là một trong những công phu tốt nhất của trên thị trấn, khí huyết tràn đầy, những người khác bị Đỉa xanh cuốn lấy thời gian một ngày tất nhiên đi đời nhà ma. Nhưng còn có thể Tiên Thiên võ giả thân thể cường tráng còn sống được. Cho nên khi Thường Tân phát hiện đối phương có pháp khí phi hành, trong lòng lập tức dâng lên một tia hy vọng.
Y bất lực nhìn đồng bạn lâm vào trong ao đầm, thế nhưng nếu có pháp khí phi hành, lại có thêm hai cao thủ Trúc Cơ thì sẽ có có cơ hội cứu ra được!
“Phía nam, ở rừng rậm cách đây hơn ba trăm trặm.”
Thường Tân vừa chỉ phương hướng, vừa quan sát họa quyển kỳ dị dưới chân. Đứa trẻ Đại Vũ càng giật mình không dám nhả răng ra, chỉ nằm trên quyển họa sờ sờ soạng soạng vô cùng mới mẻ.
“Đại Vũ!”
Trước khách sạn, nữ nhân trẻ tuổi kia kinh sợ hoảng hốt. Nhìn thấy con mình được mang lên không trung, lòng nàng cũng hẫng lên theo. Nếu không phải có Thường Tân cũng ở trên quyển họa thì nàng đã gào khóc dậy trời rồi.
“Con đang bay á!” Đại Vũ ngạc nhiên hô hào: “Mẹ! Con đi tìm phụ thân, người yên tâm, con nhất định sẽ đưa phụ thân trở về!”
Tiếng đứa trẻ còn văng vẳng, quyển họa đã bay ra khỏi tiểu trấn, đến thẳng núi rừng nơi xa, trong chớp mắt đã ở chân trời.
Lên Sơn Hà đồ rồi, Thường Tân càng thêm chấn kinh. Bởi vì tốc độ quá nhanh, y bắt đầu ngồi trên quyển họa, tay nắm chặt lấy rìa quyển họa. Hơn nữa tiếng gió gào thét thổi qua khiến y hầu như không mở mắt ra được. Đứa bé trai Đại Vũ lại có vẻ an ổn hơn nhiều. Nó đang tròn mắt nhìn dưới chân, nhìn rừng rậm bên dưới nhanh chóng lướt qua, chẳng những không sợ mà còn hưng phấn không thôi.
Hài đồng năm sáu tuổi không thể chịu đựng chuyện bay lượn với tốc độ như thế được, là Từ Ngôn cố ý tản ra linh khí bảo vệ tiểu gia hỏa.
“Chẳng lẽ Thường huynh không có pháp khí phi hành?”
Nhìn bộ dáng khẩn trương của Thường Tân, Từ Ngôn có chút khó hiểu, vì vậy mở miệng hỏi thăm.
Theo lý thuyết coi như là tu hành giả vừa mới đạt tới Trúc Cơ cảnh tuy không có pháp khí phi hành riêng thì cũng đã từng dùng của người khác rồi mới đúng, hoặc ít nhất cũng nhìn thấy. Thế nhưng bộ dáng Thường Tân lúc này rõ ràng là lần đầu tiên trông thấy pháp khí phi hành.
“Bách Lý trấn chỉ có một mình ta là tu sĩ Trúc Cơ, trong Thần Lộ thôn có thêm hai người. Bọn họ cũng như ta, hiếm khi thấy dị bảo thế này lắm.”
Thường Tân cười khổ một tiếng, đáp: “Ta từng hai lần được nhìn thấy pháp khí phi hành lên không ở Trường Nhạc thành, đó là cao thủ thủ hạ của thành chủ. Còn với tán tu tiểu trấn xa xôi như chúng ta thì rất khó có được pháp khí bình thường, chứ đừng nói là pháp khí phi hành trân quý rồi.”
Thường Tân là tán tu không tính kỳ quái, ở Thiên Nam cũng có tán tu chiếm cứ một tiểu trấn hay thôn xóm. Thế nhưng tán tu Thiên Nam chiếm cứ thôn trấn phàm nhân không chỉ hưởng thụ phú quý cũng là thu thập một ít tài liệu. Dù sao trong mắt người phàm trần thì tu hành giả là tầng lớp cao cao tại thượng, không ai dám ngỗ nghịch. Chỉ cần không giết phàm nhân oan uổng, cơ bản không ai quản nhiều tới chuyện tu hành giả thống trị một thôn trấn cả.Thế nhưng là trong mắt Từ Ngôn, vị Thường Tân này lại không giống cho lắm. Thực ra chuyện thu thập linh thảo cấp thấp kia cũng khiến Từ Ngôn lấy làm khó hiểu.
“Thường huynh, các ngươi hái Tử Mục thảo là định giao cho Trường Nhạc thành sao? Chẳng lẽ là Bách Lý trấn thuộc sở hữu của Trường Nhạc thành?”
Từ Ngôn thản nhiên hỏi về chuyện địa bàn, Thường Tân không hề giấu giếm, nói rõ ngọn ngành liên quan của Bách Lý trấn và Trường Nhạc thành ra.
Hóa ra Thiên Bắc không phân chia quốc gia, nơi đây đầy những tòa đại thành, mà phần lớn phàm nhân thì đang sinh sống trong những Đại Thành này. Xung quanh Đại Thành là những tiểu thôn tiểu trấn, nằm gần những Đại Thành, thuộc quyền sở hữu của Đại Thành, mà phàm nhân sinh hoạt bên trong thôn trấn cũng trở thành thần dân của thành chủ, nghe theo thành chủ hiệu lệnh.
Có vô số Đại Thành hình thành căn cứ của phàm nhân.
Mà phụ thuộc vào thành chủ đã là phương thức sinh hoạt của nhiều thế hệ phàm nhân Thiên Bắc.
Đại Thành làm chủ, xung quanh là thôn trấn phụ thuộc. Kỳ thật loại tình huống này tương tự như Tề Quốc. Từ Ngôn nghe nói xong cũng không cảm thấy mới lạ. Nếu như Bách Lý trấn thuộc quyền sở hữu của Trường Nhạc thành thì thành chủ người ta ra mệnh lệnh thần dân thu thập chút ít linh thảo cũng không tính kì quái gì.
Chẳng qua là cách giết người mỗi khi giao không đủ linh thảo có chút tàn nhẫn, Từ Ngôn không giải thích được làm sao thần dân thuộc Trường Nhạc thành tìm được bao nhiêu giao bấy nhiêu linh thảo không phải được rồi sao? Mắc gì phải cứ giao đủ trăm cân mới được?
Từ Ngôn đưa ra bất mãn trong lòng hỏi, nghe được sắc mặt Thường Tân lại càng phát khổ.
“Lệnh này của Thành chủ đã ban ra nhiều năm rồi. Ta nhớ năm năm trước, mỗi tháng chỉ cần đủ năm mươi cân Tử Mục thảo là được, bây giờ lại tăng số lượng nữa. Hai năm qua, mỗi tháng giao ra trăm cân, kém một lạng cũng là trăm đầu người rơi xuống đất. Năm ngoái có thời điểm Bách Lý trấn chúng ta bị giết trăm người rồi. Chúng ta thật sự hết cách, đành phải dốc sức liều mạng thu thập Tử Mục thảo, mặc dù biết rõ nguy hiểm cũng phải xâm nhập vào rừng rậm, mỗi lần đi đều có người chết, ài...”
“Một tháng trăm cân, không phải một năm trăm cân sao?”
Từ Ngôn nghe vậy mà sững người. Lúc trước hắn tưởng Bách Lý trấn hàng năm giao ra trăm cân Tử Mục thảo là đủ rồi. Không nghĩ tới, một tháng phải giao ra một trăm cân.
Toàn bộ Bách Lý trấn chẳng qua chỉ có mấy ngàn người, tu sĩ Trúc Cơ cảnh chỉ có một mình Thường Tân. Vậy mà lại lệnh cho một tu sĩ Trúc Cơ mang theo một đám Tiên Thiên võ giả thu thập linh thảo, mà mỗi tháng phải thu thập trăm cân. Nhiệm vụ như thế thật sự quá nặng nề đi.
“Bách Lý trấn chỉ phải thu thập Tử Mục thảo sao? Không phải linh thảo khác nặng hơn là xong sao? Nếu như các ngươi tìm thêm chút linh thảo khác nữa thì chẳng phải bớt việc sao?”
Trên đường phi hành, Từ Ngôn nảy ra một ý bèn hỏi Thường Tân. Tử Mục thảo tuy rằng to lớn, nhưng lại rất nhẹ, một xe không có được bao nhiêu cân. Không bằng tìm vài loại linh thảo khác nặng hơn một chút.
Dù sao cũng là trăm cân, tìm loại linh thảo nào nặng nặng, vài cây là đủ không được sao?
“Từ huynh đệ có chỗ không biết rồi, thành chủ chỉ cần Tử Mục thảo, không muốn loại khác. Những năm nay, Tử Mục thảo gần đây đã sớm bị thu thập không còn, cho nên mỗi lần ra ngoài chúng ta phải bôn ba rất xa, rất gian khổ mới tìm đủ Tử Mục thảo.”
Thường Tân nói khiến Từ Ngôn lại càng khó hiểu, hỏi ngược lại: “Một tháng trăm cân, một năm hơn một ngàn cân, không cần cái gì ngoài Tử Mục thảo? Trường Nhạc thành chủ không phải là trâu chứ, ăn cỏ sao?”
Từ Ngôn bất mãn như vậy lại khiến Thường Tân lập tức cả kinh, cũng may ở chung quanh không có người ngoài. Y gấp gáp nói: “Từ huynh đệ ăn nói cẩn thận. Trên đất Trường Nhạc thành thì không được oán thầm thành chủ, nếu là bị người có ý đồ nghe thấy, là gặp đại họa đấy.”
Xem ra người Bách Lý trấn hẳn là bị Trường Nhạc thành áp bức không ít, nhìn thấy bộ dáng Thường Tân sợ hãi như thế, Từ Ngôn không nói nhiều nữa mà gật gật đầu, ý bảo mình biết rồi.
Trong lúc nói chuyện, Sơn Hà đồ đã bay ra được ba trăm dặm. Cách đó không xa xuất hiện một vũng bùn lớn, tuy bị cây cối che lấp nhưng không ngăn được ánh mắt Từ Ngôn. Xuyên qua khe hở bóng cây có thể nhìn thấy thỉnh thoảng trong vũng bùn có bong bóng nổi lên cùng không ít xương khô chìm nổi trong bùn lầy.