Nhất Ngôn Thông Thiên

Chương 638: Q.4 - Chương 638: Quyển 5 - Chương 630: Thiên Bắc nghèo khó




Thiên Bắc không có phường thị tu hành giả cỡ lớn, chỉ có những địa điểm giao dịch cỡ nhỏ.

Trong mỗi một tòa đại thành có một đường phố chuyên môn thiết lập cho tu hành giả, tu sĩ thôn trấn xung quanh có thể đến đây giao dịch. Chỗ này đường phố thế này được gọi là phố giao dịch.

Từ Ngôn bước tới đầu con phố, rốt cuộc mới cảm nhận được cảm giác đã lâu mới có lại. Hắn cất bước, sáp nhập vào đám đông tu hành giả.

Từ Ngôn vừa quan sát tài liệu mua bán trên đường, trong lòng không ngừng suy tư.

Thiên Bắc thiếu linh thạch, việc này khiến hắn hết sức kinh ngạc. Dù Tử Mục thảo coi như là không đáng giá cũng không đến mức mười cân một khối linh thạch được. Dù sao là linh thảo có chút ít linh khí chứ không phải su hào bắp cải bên đường a.

Nếu như linh thạch Thiên Bắc đáng giá như thế, vậy các loại linh thảo và tài liệu luyện khí phải rất rẻ mới đúng. Vì vậy Từ Ngôn bèn lấy ra hơn vạn linh thạch để chứng thực suy đoán của mình.

Nếu như linh thảo Thiên Bắc thật sự có giá hời thế, không thể nói hắn không trắng trợn mua sắm một phen.

Đi đến một quầy hàng lớn gần đó, Từ Ngôn cầm một cây cỏ ít nhất năm mươi năm tuổi, có lá quái dị như bị dã thú gặm nhấm không đồng đều lên xem.

“Gốc Lang Thôn thảo này bao nhiêu linh thạch?”

Hạ phẩm linh thảo tên là Lang Thôn, đừng nhìn tên quá quái dị. Tuy chỉ là một loại linh thảo thông thường nhưng ở phường thị Thiên Nam, Lang Thôn thảo năm mươi năm trở lên giá trị ít nhất ba mươi linh thạch đấy.

Người bán là một tu sĩ trung niên mặc trường bào văn sĩ, lộ ra hào hoa phong nhã. Thấy có người hỏi, y không có mở miệng mà duỗi một ngón tay cái ra.

Một là mười hay là một trăm? Từ Ngôn không hiểu, đành phải trả giá nói: “Mắc quá!”

Với tâm trí của Từ Ngôn, làm sao tự nói giá trước được? Hắn nói thế này, đối phương đành phải mở miệng.

Văn sĩ trung niên do dự một chút, lấy ra thêm một gốc Lang Thôn thảo mười năm nữa nói: “Hai gốc Lang Thôn thảo này, một khối linh thạch. Đây chính là giá thấp nhất rồi. Đi khắp con phố này tuyệt đối không có cái giá thứ hai đâu.”

Sắc mặt Từ Ngôn tái xanh. Đừng nói đi khắp con phố, đi khắp cả Tình Châu cũng không có cái giá thấp như vậy đâu!

Không vội vã giao linh thạch, Từ Ngôn lần lượt hỏi từng món đồ tốt trên quầy hàng, cuối cùng dùng sáu linh thạch mua hết nửa đồ trên quầy của văn sĩ trung niên.

Tài liệu linh thảo giá trị đến mấy trăm linh thạch mà chỉ mất sáu linh thạch, loại tiện nghi này không chiếm thì sao có thể là Thiên Môn hầu được?

Văn sĩ trung niên có được sáu linh thạch của Từ Ngôn lại đầy cao hứng, cẩn thận từng li từng tí thu hồi linh thạch, mặt mũi tràn đầy vui mừng.

Một đường đi, cứ vài quầy hàng Từ Ngôn lại trắng trợn chọn mua một phen. Lúc đầu hắn còn chọn mua vài thứ vật hữu dụng, về sau căn bản là vung tay lên, toàn bộ quầy hàng đều mua hết cả.

Cảm giác đại tài chủ đi vào xóm nghèo khiến Từ Ngôn thoải mái không thôi. Hắn nhìn quầy hàng bên đường không còn gì tốt, bèn bắt đầu đi vào từng gian cửa hàng.

Đồ vật trong cửa hàng tương đối đắt hơn, hắn tùy ý mua vài pháp khí hạ phẩm mất thêm hơn hai mươi linh thạch nữa.

“Làm sao Thiên Bắc lại thành ra thế này được? Linh thạch hiếm hoi vậy sao?”

Tích trữ năm túi trữ vật chứa tất cả đồ của các cửa hàng xong, Từ Ngôn nghi hoặc muôn phần tự nói một câu. Vật tư Thiên Bắc có giá rẻ làm cho người người không tin nổi. Hắn tốn không đến một trăm linh thạch đã mua đầy cả năm túi trữ vật rồi.

“Sư huynh cũng đã tới Thiên Bắc, những cường giả Nguyên Anh kia cũng có thể đến, vì sao không ai mua mấy thứ này?”

Gãi gãi đầu, Từ Ngôn nhất thời khó hiểu. Chẳng lẽ lại có chuyện người khác không chiếm mấy chỗ tốt này, lưu lại để dành cho mình sao?

Vật tư Thiên Bắc có giá rẻ, điểm này toàn bộ cường giả Nguyên Anh Thiên Nam đều biết. Về phần vì sao không có người đến chiếm phần tiện nghi này, là vì da mặt cường giả Nguyên Anh không có dày như vậy. Hơn nữa những linh thảo hạ phẩm, pháp khí hạ phẩm các loại này không có nửa điểm tác dụng với cảnh giới Nguyên Anh. Còn như linh thảo và tài liệu quý trọng muôn phần thì hầu như Thiên Bắc cũng không có, tất cả đều nằm trong tay chút ít thành chủ hoặc tông môn rồi.Thông Thiên hà không ngăn được Nguyên Anh nhưng cường giả Nguyên Anh cũng không dễ dàng qua sông như vậy, mà mất không ít sức lực thậm chí phải mạo hiểm mới qua được. Phải đánh đổi như thế mà cố ý qua sông chiếm phần tiện nghi nhỏ nhoi này ở Thiên Bắc thì thật sự quá mức ăn no rỗi việc đi.

Từ Ngôn vừa mới Kết Đan, ý nghĩ của hắn kỳ thật vẫn lưu lại ở cảnh giới Trúc Cơ, tự cho là món lời cực kỳ lớn. Kỳ thật chẳng qua là do cường giả Nguyên Anh căn bản không để vào mắt.

Sau nửa ngày chọn mua, Từ Ngôn đi vào một quán tửu lâu duy nhất trên con phố dài.

Trong tửu lâu không ít người, gần cửa sổ vẫn còn trống một vị trí.

Từ Ngôn tới nơi này không phải vì ăn uống, mà muốn tìm hiểu linh thạch Thiên Bắc làm sao lại bần cùng đến như thế. Vì vậy hắn đi thẳng về chỗ trống duy nhất trong đại sảnh đó.

“Tránh ra!”

Mới vừa đi tới cạnh chỗ trống, còn chưa ngồi xuống, Phía sau Từ Ngôn đã truyền đến một tiếng rống to. Một người vạm vỡ bước tới vài bước, trực tiếp ngồi xuống chỗ trống đối diện.

“Chủ quán, mang lên đây loại rượu ngon nhất, thức ăn ngon nhất! Cmn mệt chết lão tử!”

Đại hán kia mặc một thân cẩm bào tím, khí thế bất phàm, vừa đến đã đoạt chỗ ngồi của Từ Ngôn. Hơn nữa chỗ cổ áo người này còn thêu hoa văn hình một con rết màu vàng, như thể một loại tiêu chí nào đó.

“Là người Thành Thiên Túc?”

“Đó là thành chủ vệ, Thiên Lê, lần này lại là tới thành Trường Nhạc đổi lấy Thanh Nga thiền a.”

“Một tháng đi tới đi lui ba lượt, xem ra tháng này thành Thiên Túc thu hoạch Thanh Nga thiền không có bao nhiêu a.”

“Chẳng phải là nói thôn trấn hạ cấp thành Thiên Túc máu chảy thành sông rồi sao, cứ như vậy, e rằng thành Thiên Túc biến thành cô thành mất.”

“Vẫn là thành Trường Nhạc chúng ta an ổn, sinh ra ở thuộc địa thành Thiên Túc mới gọi là không may.”

Chung quanh truyền đến một hồi nghị luận của các tu sĩ, có người nhận ra đại hán, đứng lên ôm quyền chào hỏi.

Không có chỗ ngồi, Từ Ngôn ngược lại cũng không giận mà cười mỉm đi tới trước, ngồi xuống đối diện đại hán.

“Muốn bị đánh hay không? Bàn này có người!”

Tên tráng hán tráng hán thấy có người nhập bàn với mình, lập tức mặt trầm xuống, há miệng mắng chửi, xem ra là kiêu ngạo đã quen.

“Một người ăn cơm không ngon, nhiều người ăn mới vui vẻ.” Từ Ngôn mang theo sắc mặt ôn hòa cười: “Thiên huynh đúng không? Gặp mặt chính là có duyên, bữa cơm này coi như ta mời đi.”

“Thật chứ?” Tráng hán đưa mắt nhìn quái dị, nhìn chằm chằm vào thanh niên đối diện quát bảo: “Thiên Lê ta có khẩu vị nổi danh, ngươi muốn trả e là không nổi. Hừ, đừng trách đến lúc đó một bên trở mặt.”

“Thiên huynh coi thường ta, chỉ là bữa cơm mà thôi, không đáng nhắc đến, ngươi ăn hết mình là được.”

Từ Ngôn hặc hặc cười cười, gọi tiểu nhị quán rượu đến: “Đem linh tửu tốt nhất quán rượu các ngươi đến đây, bưng hết thảy đồ ăn ngon nhất của quán lên, đây là tiền đặt cọc.”

Hắn tiện tay ném một khối linh thạch ra ngoài, tiểu nhị quán rượu vội vàng tiếp được, vui vẻ ra mặt chuẩn bị đi ra. Tráng hán tên Thiên Lê nhìn thấy đối phương ra tay xa xỉ như thế, lập tức thay đổi vẻ mặt từ hung hăng chuyển sang ôn hòa hẳn.

“Không nhìn ra, tiểu huynh đệ là cao nhân, hặc hặc, còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?” Thiên Lê ôm quyền hỏi.

“Từ Ngôn, tán tu vô danh.” Từ Ngôn ra dáng tao nhã.

“Hạnh ngộ hạnh ngộ, tại hạ là hộ vệ phủ thành chủ thành Thiên Túc, Thiên Lê. Từ huynh đệ nếu như đến thành Thiên Túc, có phiền toái gì cứ tìm ta là được. Không phải nói khoác, chứ Thiên Lê ta chỉ cần dậm chân một cái, cả thành Thiên Túc phải rung động ba lần!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.