Dịch: Hoangtruc
Biên: Spring_bird
Rõ ràng Ngưu Trường Nhạc trước đó còn là hình người, lúc này đã biến thành một con yêu linh trâu rừng. Cảnh tượng quái dị như thế không chỉ khiến Từ Ngôn khiếp sợ, mà còn làm cho hắn không cách nào hiểu được.
Yêu thú quả thật có thể hóa hình, biến ảo thân người, thế nhưng nếu Yêu thú có thể hóa hình được thì đều phải là Đại yêu tu luyện nhiều năm cả. Giới tu hành Thiên Nam chưa bao giờ xuất hiện chuyện yêu linh có thể biến thân thành người kì quái như thế này.
Thanh Lân đao xuất hiện biểu thị sát tâm Từ Ngôn đã chính thức nổi lên.
Tiếng trâu rống lần nữa truyền đến, con trâu rừng màu đen đụng hụt bèn mãnh liệt quay người, móng sau dậm rầm rầm không ngừng, đầu cúi thấp xuống, lại vọt tới lần nữa.
Đối mặt với con trâu lớn hùng dũng đâm tới, Từ Ngôn nhảy người lên, trường đao gào thét vòng quanh thành hình trăng tròn sáng ngời.
Tam thức Phách Đao quyết!
Một đao vung lên chém ngay lên sừng trâu. Một cái sừng cứ vậy mà gãy rời.
Thân trâu khổng lồ lại vọt qua bên cạnh người Từ Ngôn.
Hắn trở tay một đao chém xuống ngay trên lưng trâu. Một vết thương thật dài, sâu đến thấu xương, máu trâu bắn tung tóe.
Con trâu đen kêu thảm, lại đổi hướng sừng trâu đâm qua, hơi thở như sấm.
Một đao cuối cùng sáng lóng lánh, lạnh lẽo như ánh sao chém rụng đầu trâu xuống.
Rặc rặc một tiếng, đầu trâu bị chém văng, nửa đầu con trâu đã bị chém mất một mảng lớn.
Hôm nay đao thức thứ ba mạnh nhất của Từ Ngôn không chỉ có uy lực khủng bố mà còn ẩn chưa gần một nửa linh khí trong Kim Đan. Với chém giết kiểu này, hắn thừa sức vượt trội cùng giai, thế nhưng con trâu đen kia vẫn không chết mà chỉ nằm trên đất hấp hối. Mắt trâu vẫn trợn trừng nhìn chằm chằm vào địch nhân.
Đao kiếm vờn quanh thân, Từ Ngôn chậm rãi đi tới đại ngưu kia.
“Ngưu Trường Nhạc, quả nhiên ngươi đúng là một con trâu.”
Rặc rặc một tiếng, hắn không chút dấu hiệu giơ tay chém xuống. Đầu trâu cực lớn cứ vậy lăn lốc trong vũng máu. Bóng dáng người trẻ tuổi cạnh đó nhìn qua còn hung ác hơn cả yêu linh nữa.
Đám hộ vệ phủ thành chủ sớm lẩn trốn thật xa, lúc này đều choáng váng. Thành chủ không chỉ biến thành một con quái ngưu mà còn bị chém đứt đầu, hiện tại bọn hắn cũng không biết mình nên xông đi lên báo thù cho thành chủ hay chạy trốn khỏi sào huyệt yêu quái này đây.
Tất cả vẻ mặt của đám hộ vệ đều lọt vào trong mắt Từ Ngôn. Hắn khẽ nhíu mày, đưa tay chỉ vào một gia hỏa nhìn như thủ lĩnh.”Tới đây trả lời ta.”
Nghe thấy Từ Ngôn gọi, toàn thân đối phương chấn động, trong lòng run sợ vội đi qua.
“Thành chủ các ngươi sao lại là một con trâu? Chẳng lẽ các ngươi không biết rõ chân thân lão?” Từ Ngôn lạnh giọng hỏi.
“Không, không biết a. Thành chủ đại nhân quanh năm mặc giáp trụ kim giáp, chưa từng... lộ rõ thân thể qua. Tiền bối tha mạng, tiền bối tha mạng a.”
Hộ vệ không biết chút nào khiến Từ Ngôn càng cau mày chặt hơn.
Hắn đang trầm ngâm, chợt thấy ngoài cửa lớn có bóng người xẹt qua như thể có người vừa định đi vào, rồi vội lui ra ngoài.
Tốc độ của đối phương cực nhanh, Từ Ngôn quay đầu lại chỉ thấy được một cái bóng, căn bản không rõ là ai. Ánh mắt hắn lập tức trầm xuống.
Thành Trường Nhạc là thuộc cấp của Quy Nguyên tông, xem ra trong nội thành vẫn có người của Quy Nguyên tông. Nếu như chuyện đánh chết thành chủ rơi vào tai Quy Nguyên tông, tình cảnh Từ Ngôn ở Thiên Bắc này khó có thể tốt đẹp được.
Rốt cuộc thế lực Quy Nguyên tông đến thế nào thì Từ Ngôn còn chưa hay biết, nhưng tông môn có thể chiếm cứ một phương tuyệt sẽ không yếu ớt được rồi. Đắc tội với cừu gia như vậy không phải là cách hay. Nếu như thành chủ bị giết, cách hay nhất vẫn nên giết người diệt khẩu, giết sạch toàn bộ nhân chứng đi vậy.
Sát ý trong lòng nổi lên, ánh mắt Từ Ngôn cũng dần trở nên lạnh lùng.
Ngay lúc hắn vừa định đuổi theo, đánh chết gia hỏa muốn báo tin về rồi quay lại giết đám hộ vệ này luôn thể, chợt có một đốm sáng trắng đột nhiên lao ra khỏi đầu bò dưới chân hắn. Một cỗ uy áp trình độ yêu linh cũng đồng thời xuất hiện.
Đốm sáng xuất hiện trước mắt, Từ Ngôn lập tức cả kinh, vội vàng dùng Thanh Lân đao hộ thân. Thế nhưng đốm sáng kia không vọt tới mà chỉ tản ra uy áp cường đại, sau đó nhanh chóng bay ra khỏi phủ đệ, lao thẳng đi ra ngoài thành.
“Tinh phách Yêu linh!”
Nhất thời chủ quan không giam cầm linh thể đối phương, đợi đến lúc Từ Ngôn phát hiện thì ngưu hồn đã chạy ra khỏi phủ thành chủ rồi.
Từ Ngôn quét mắt nhìn về phía cổng lớn, một bước bước lên Trường Phong kiếm, ngự kiếm mà đi, đuổi theo tinh phách yêu linh. Mà gia hỏa báo tin kia vừa vặn bỏ chạy ngược hướng với ngưu hồn, Từ Ngôn không có sức phân thân được, đành phải đuổi theo Ngưu Trường Nhạc.
Tốc độ ngự kiếm không chênh lệch nhiều hơn Sơn Hà đồ cho lắm, thế nhưng khi Từ Ngôn đuổi theo ra đến ngoài thành đã không còn nhìn thấy bóng dáng ngưu hồn đâu cả.
Hắn hừ lạnh một tiếng, mắt trái bỗng nhiên trừng. Ở một nơi xa, có một đốm sáng ảm đạm đang bay nhanh như chớp thẳng hướng hướng tây nam mà đi, tốc độ còn nhanh hơn ngự kiếm gấp ba bốn lần.
Nhìn ra Ngưu Trường Nhạc muốn trốn về Quy Nguyên tông, tâm niệm Từ Ngôn vừa động, trực tiếp độn vào trong gió.
Độn pháp cực kỳ hao phí linh khí nhưng mà tốc độ nhanh hơn phi hành rất nhiều lần, thoáng cái có thể qua mười dặm. Thực tế trình độ phong độn của Từ Ngôn cực cao, một lần thi triển, lúc xuất hiện đã cách xa hơn năm mươi dặm, vượt qua cả ngưu hồn.Hắn đứng ở một bãi đất trống, chắp tay sau lưng, chờ đợi không lâu thì ngưu hồn đang kinh hoảng cũng tới nơi.
Phát hiện người ta còn đến trước mình, linh thể Ngưu Trường Nhạc sợ tới mức mờ đi rất nhiều, quay đầu trốn về một hướng khác.
“Còn muốn chạy sao?”
Từ Ngôn thấp giọng gào to, tinh văn trong mắt trái chuyển một cái. Lực lượng huyền ảo trong mắt bỗng nhiên bắn ra, triệt để giam cầm ngưu hồn.
Lấy Phong Hồn tinh giam cầm ngưu hồn vào bên trong, Từ Ngôn nhìn về phía Thành Trường Nhạc trầm ngâm không nói.
Đuổi theo ra hồi lâu, có lẽ hộ vệ phủ thành chủ sớm đã chạy thoát hết cả, đuổi theo giết đám đó có chút phiền toái. Dù cho tu sĩ Hư Đan có thể lăng không, tốc độ cực nhanh nhưng đuổi theo hết cả đám hay không cũng khó nói.
Nếu như đã bắt được Ngưu Trường Nhạc, Từ Ngôn đành từ bỏ chuyện trở về thành Trường Nhạc, tế ra Sơn Hà đồ cứ vậy bay về phía xa xa.
Mặc kệ Ngưu Trường Nhạc là người hay trâu, có thể làm được chức thành chủ nói rõ nhất định Quy Nguyên tông biết rõ chân thân lão. Có thể cho phép một con ngưu yêu hóa hình trở thành thành chủ, Quy Nguyên tông không phải là nơi tốt lành gì.
Trên đường phi hành, rốt cuộc Từ Ngôn mới hiểu rõ vì sao hạ cấp của thành Trường Nhạc hàng năm phải giao nộp Tử Mục thảo chứ không muốn loại linh thảo nào khác.
Trâu ăn cỏ, trâu rừng yêu cũng vậy. Nhất định là Ngưu Trường Nhạc thích ăn Tử Mục thảo!
Ngồi xếp bằng trên quyển họa, Từ Ngôn lại lần nữa trở nên kinh hãi.
Nếu như thành chủ thành Trường Nhạc là một con trâu, vậy mấy thành chủ đại thành khác thì sao? Chẳng lẽ tất cả đều là Yêu thú?
“Thuộc địa Thành Thiên Túc thu thập Thanh Nga thiền...”
Lúc này Từ Ngôn càng thêm kinh hãi, lẩm bẩm: “Chẳng lẽ thành chủ thành Thiên Túc là một con rết khổng lồ?”
Thanh Nga thiền là tên gọi chung của Thanh trùng, Thúy Nga và Thanh Diệp thiền. Chỉ có con rết Yêu vật mới ưa thích ăn, nhất là em bé chưa đủ tháng cũng là một loại huyết thực mà con rết Yêu thú ưa thích nhất.
Sắc mặt Từ Ngôn bắt đầu trầm mặc, khó trách đám Thường Tân bị áp chế thê thảm như thế, khó trách Tiên Thiên võ giả Thiên Bắc chỉ biết đến tam mạch mà không nghe nói qua lục mạch, hóa ra là do một một đám yêu quái đang giở trò quỷ!
“Chẳng lẽ Thiên Bắc lại là nơi Yêu Tộc hoành hành, Nhân tộc làm nô?”
Suy đoán kinh người xuất hiện đến chính Từ Ngôn cũng không tin được. Kỳ thật không chỉ có hắn, phàm là tu sĩ Thiên Nam đến Thiên Bắc khi nghĩ đến loại khả năng này, cũng đều không thể tin được.
Thiên Nam phân chia chính tà, thậm chí có chính tà đại chiến. Thế nhưng dù thế nào thì vẫn là Nhân tộc vi tôn. Không ai tưởng tượng được cảnh tượng Yêu Tộc vi tôn, càng không thể giải thích được ra làm sao cả.